271- CHƯƠNG TRÌNH GIÁO DỤC
ĐÀO TẠO THEO BÁT CHÁNH ĐẠO
(05:00) Phật
tử: Con thấy sao quá
trình mà đi đến con đường giải thoát đó, sao con thấy dường như nó khó khăn
quá, hình như tùy duyên hả Thầy. Chắc cái nghiệp con nặng hay sao?
Trưởng
lão: Không phải
con, nó dễ lắm con. Nhưng mà nó là cái chương trình giáo dục đào tạo của đạo Phật,
nó Bát Chánh Đạo mà con. Nó có lớp lang đàng hoàng từ thấp đến cao mà. Nó có ba
mươi bảy pháp để mà tu tập ở trong Bát Chánh Đạo, ở trong tám cái lớp học đó.
Cho nên nó có ba cái cái cái cái cái cái cái nó ba cái chương trình học của nó.
Nó cũng như là Tiểu học, Trung học, Đại học, thì nó Giới - Định -Tuệ con. Đạo
Phật nó cụ thể rõ ràng lắm mấy con.
Cho nên nó
nó mình thấy, ví dụ nhìn trên cái chương trình, mà mình thấy người mà làm chủ
được sinh, già, bệnh, chết thấy nó khó quá, không ai làm được. Nhưng mà bắt đầu
mình vô mình học cái lớp một, lớp hai. Cũng như bây giờ nhìn một cái người tiến
sĩ học, một bác sĩ mình thấy khó quá. Mình chưa biết chữ đọc thì mình thấy khó
quá, nhưng mình học từ lớp một cho đến bác sĩ thì mình thấy dễ. không khác.
Khoan hãy vô cái chương trình nó dễ.
Cho nên hôm
nay Thầy hướng dẫn cho mọi người đi từ lớp một đi lên, từ cấp một, cấp của nó,
cấp tiểu học. Cũng như là cấp Giới rồi cấp cấp Định rồi cấp Tuệ. Các con thấy
cái trương trình của Phật nó thực tế mà nó có phương pháp đàng hoàng. Cấp nào
nó có những cái học gì? Cái bài học nào? Rồi cái phương pháp tập luyện như thế
nào? Nó nằm ở trong cấp đó. Cái lớp một nó phải tập luyện cho cái lớp một cho
nó đạt được, rồi nó mới tuyển lên cái lớp hai. Lớp hai rồi nó mới tuyển lên lớp
ba. Nó cứ như vậy thành ra nó khó mà nó dễ (nghe không rõ).
Phật tử : Nó có căn bản.
(06:37) Trưởng
lão: Nó có căn bản con, nó đi từ từ.
Mà Thầy dựng
lại cái chánh pháp của Phật, nó theo cái chương trình giáo dục đào tạo. Chứ nó
không phải tự tu tự chứng được, mà phải do cái sự hướng dẫn đào tạo. Cho nên hiện
giờ Thầy đào, Thầy luyện đào tạo cho một số người tu chứng, để họ đứng lớp họ dạy.
Chớ một mình Thầy làm sao dạy hết mấy con, đâu dạy hết đâu. Cái người dạy lớp một
ở bên lớp một, mà người dạy lớp hai phải có người đứng lớp dạy cho lớp hai chớ.
Cho nên cái nhân sự để mà đứng lớp dạy, để mà đào tạo cho cái người tu chứng là
cần phải có nhân sự. Chớ còn không có nhân sự thì đừng có mong nói chuyện mà dạy
người ta tu chứng.
Cho nên các
con thấy, hôm nay mấy con thấy ở cái lớp ở Tu Viện đây là cái lớp một. Cái lớp
một ở đây mà học những cái giới luật đức hạnh. Cho nên nó có những cái bài học
năm giới. Con thấy có năm giới thì có năm cái đức. Mà năm cái đức mà không học
thì làm sao mà mình học giới. Như giới cấm sát sanh mà không học cái đức hiếu
sinh của nó thì làm sao hiểu được cái giới? Cho nên khi mà học được năm giới
căn bản rồi mới học Thập Thiện. Chớ đâu phải mà muốn vô học Thập Thiện học đại.
Đó các con thấy chưa? Rồi học Thập Thiện rồi thì mới học Thập Giới Sa di, rồi học
250 giới Tỳ kheo, rồi mới học 348 giới Tỳ kheo Ni. Đó là cái phần giới, giới giới
luật, giới cấm. Còn cái phần mà giới kinh nữa mấy con, nó nhiều lắm.
Cho nên tất
cả những cái phần giới này làm cho mấy con phải hiểu biết. Làm cho cái tri kiến
của mấy con hiểu biết về cái đức hạnh của giới. Cái oai nghi, từ cái lời nói
như thế nào gọi là ái ngữ? Cái lời nói như thế nào gọi là Chánh Ngữ? Cho nên
các con thấy cái Bát Chánh Đạo thì từ Chánh Kiến, thấy mọi vật như thế nào gọi
là Chánh Kiến. Thấy mọi vật như thế nào, thấy mọi sự việc như thế nào gọi là tà
kiến.
(08:31) Rồi
Chánh Tư Duy, phải học như thế nào để mà gọi là Chánh Tư Duy. Nhiều khi, khi mà
chúng ta tư duy ở trong đầu mà cái nỗi lòng chúng ta buồn lo thì làm sao gọi là
chánh được. Cho nên vì vậy người ta phải dạy cho mình hiểu biết. Khi mà suy
nghĩ một điều gì đó mà lòng mình được an vui, mà cái suy nghĩ đó nó sẽ đem đến
cho người khác vui, vui hơn là đem cho người ta khổ, thì đó là Chánh Tư Duy.
Rồi Chánh Tư
Duy rồi thì các con thấy đức Phật dạy tới cái lớp kế nữa là Chánh Ngữ. Cái lời
nói ôn tồn nhã nhặn, chớ cái lời nói thô lỗ, cộc cằn thì đâu phải gọi là Chánh
Ngữ được? Không Chánh. Dạy chúng ta từ ngôn ngữ mấy con. Dạy từ chúng ta từ sự
suy nghĩ để chúng ta được giải thoát. Dạy từ chúng ta cái háy thấy hiểu biết để
mà chúng ta không bị ác pháp làm chướng ngại tâm.
Đó thì các
con thấy từ Chánh Kiến, Chánh Tư Duy, Chánh Ngữ rồi bây giờ Chánh Mạng, Chánh
Nghiệp. Chánh Nghiệp là dạy chúng ta cái hành động sống hàng ngày phải sống như
thế nào, phải làm như thế nào gọi là Chánh Nghiệp? Rồi tới Chánh Mạng, Chánh Mạng
là nuôi mạng sống mình về vật chất, phải nuôi nó bằng cái gì? Rồi về tinh thần
phải nuôi nó bằng cái gì? Người ta chửi mình, mình giận đó là mình nuôi tinh thần
mình là không phải là Chánh Mạng. Làm cho mình buồn khổ, cơ thể bệnh đau thì
như vậy đâu có nghĩa là Chánh Mạng được, Chánh Mạng…
(09:47) Phật
tử : Cái buồn khổ khó bỏ quá hả Thầy?
Trưởng
lão: Đó đó…Bởi vậy,
người ta mới dạy cho mình, con thấy không? Chánh Mạng - mình nuôi cái mạng mình
nó có phần vật chất. Ăn thì đừng có nên ăn những cái loài đau khổ, có sự chết
chóc ở trong cái thực phẩm đó thì làm sao mà gọi là Chánh Mạng. Đó cho nên vì vậy,
dạy cho mình từng cách sống gọi là Chánh Mạng. Đến khi mà cái Chánh Mạng mình
xong rồi thì dạy cho mình Chánh Tinh Tấn. Phải siêng năng làm cái gì hàng ngày?
Phải làm gì thì Chánh Tinh Tấn? Hằng ngày phải ngăn ác diệt ác, sanh thiện tăng
trưởng thiện, tức là Tứ Chánh Cần. Mà sau khi Tứ Chánh Cần tâm mình bất động
thanh thản, an lạc, vô sự rồi, thì bắt đầu người ta dạy mình Tứ Niệm Xứ, tức là
Chánh Niệm. Chánh Niệm thì tâm bất động nhưng mà nó tự nó khắc phục tham ưu.
Cho nên cho nên trên tứ Chánh niệm. À.. trên Tứ Niệm Xứ, đức Phật dạy: ''Trên
thân quán thân để nhiếp phục tham ưu''.
Nó tự nó nhiếp
phục những cái vi tế trong tâm nó chứ không phải thành cái niệm trong đầu. Còn
mình còn niệm vọng tưởng thì phải hoàn toàn phải ở trên Tứ Chánh Cần mà ngăn mà
diệt, cho đến khi tâm bất động. Có gì không con?
Phật tử
khác: Cô Trang gọi
điện cho Thầy có ai gọi… (không nghe rõ)
Trưởng
lão: À, vậy rồi
Thầy sẽ về không sao đâu. Con sẽ nói nó chút Thầy qua liền, chớ bây giờ Thầy bỏ
mấy con đây sao? Thầy thì có cái ở cái lớp cứ ngồi thì ở chỗ này rồi chỗ kia, rồi
tới chừng nghỉ thì coi như Thầy… Nói chung thì có con đông thì phải vậy, con
đông thì phải vậy. Thầy phải thương hết không bỏ đứa nào hết.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét