272- TỪ TRƯỜNG ĐI TÁI SANH,
KHÔNG CÓ LINH HỒN
(11:14) Phật
tử: Thầy, con có cái
thắc mắc đó, Thầy nghĩ sao về vấn đề bên Công giáo họ nói là sau khi chết thì
không còn linh hồn?
Trưởng
lão: Có nghĩa
là, ở Phật giáo thì sau khi chết thì hoàn toàn cái thân tứ tứ đại của chúng ta.
Thì nó hoàn toàn nó không còn có cái linh hồn gì trong này.
Phật tử: Ủa vậy hả Thầy?
Trưởng
lão: Ờ, Phật
Giáo thì hoàn toàn, đức Phật nói hoàn toàn là không có linh hồn… (không
nghe rõ).
Phật tử : Vậy sao có kiếp sau Thầy?
Trưởng
lão: Kiếp sau, nó
còn kiếp nhiều nữa chứ ở kiếp sau. Bây giờ Thầy nói, con muốn hỏi về nhân quả?
Nhưng mà để Thầy giải thích nhân quả con. Bởi vì người ta chưa hiểu nhân quả
cho nên người ta mới nghĩ ra cái thân này có cái linh hồn. Cho nên Thiền Tông
nó không hiểu, nó cũng cho ở trong thân này có Phật Tánh, cho nên tất cả chúng
sanh đều có Phật Tánh mà, do đó mà Thiền Tông nó hiểu. Cho nên có Phật Tánh tức
là có một vật thường hằng bất biến không thay đổi.
Nhưng đức Phật
nói các pháp trên thế gian này đều vô thường không có pháp nào mà thường. Vô
thường thì bữa nay như thế này, mai thay đổi như thế khác. Không có khi chết rồi
thì lại mất, mất rồi cái gì tiếp tục tái sanh? Cái gì tiếp tục tái sanh? Bây giờ
mấy con thắc mắc nếu không có linh hồn thì cái gì tiếp tục tái sanh? Hằng ngày
thí dụ như con sống, hàng ngày có người nào làm chướng ngại tâm, con tức giận
con la, con la. Không biết con mình nó làm gì đó, la: "Mày không
đi học, à.. con không đi học, bây giờ phải ôm cặp mà đi học. Tao bảo phải biết
nghe, không có được cãi". Nó đó là con tức tối. Mà cái tâm sân
con giận con, con la thôi chứ chưa nói ai đâu, thì cái từ trường nó phóng ra.
Con biết cái từ trường?
(12:45) Bây
giờ cái nam châm với cái cái miếng, cái thanh sắt nó sẽ hai cái nó hít nhau,
thì giữa cái sức hút đó, cái sức hút mà giữa sức hút không thấy hình dáng gì mà
nó hút mạnh lắm, thì đó là từ trường. Các con muốn Thầy muốn nói không? Thì bây
giờ con nói ra cái lời nói mà tức giận con thì nó phóng ra cái từ trường đó. Nó
phóng ra không có nghĩa nó ở xung quanh đây đâu, mà nó bao bọc hết cái trái đất
của chúng ta. Cái vòng khí quyển nó bao hết, nó ở chỗ nào nó cũng có hết.
Rồi bắt đầu
bây giờ, con thấy một đứa cháu của mình nó khóc con dỗ nó. Rồi con hát cho nó
ngủ, nó yên nó khóc. Tức là con làm cái hành động thiện đó để cho cháu nó yên ổn
nó ngủ. Thầy nói đây là con cháu của mình, nhưng mà đó là hành động thiện. Thì
cái hành động hát, cái hành động mà ru dỗ nó, nó cũng phóng xuất. Con bây giờ cầm
một đồng bạc hay một bát cơm cho một người ăn mày. Cái hành động mà con cho người
ăn mày con không nói lời nào. Con sớt cho họ một bát cơm hay một đồng bạc, cái
hành động đó nó cũng nó là thiện. Mà cái hành động mà con đánh người ta một bạt
tay thì nó cũng phóng ra.
Cho nên cái
gì mà đi đầu thai? Không phải một con người mà đầu thai có một người, mà một
người không có nghĩa là đầu thai thành một con người mà không thành con vật. Nó
thành con vật. Con bắt con gà con cắt cổ, con nhổ lông, con ăn thịt. Cái hành động
mà giết của con làm chết con gà, hành động nó phóng, nó cũng bao phủ cái từ trường.
Trong khi đó nó nằm xung quanh trái đất của chúng ta, cho nên cái hành động đó,
cái hình ảnh đó nó lưu lại trong không gian.
Cho nên một
cái người có Tam Minh, người ta dùng cái cái đôi mắt Tam Minh, nó không phải là
cái, cái đôi mắt ở giữa trán mà người ta tưởng tượng ra gọi là Thiên Nhãn,
không phải. Mà cũng không phải trí tuệ để mà hiểu. Mà cái con mắt của chúng ta
đây, mấy con dùng cái con mắt của mấy con bây giờ nhìn thấy cái bàn, cái ly nước,
cái này cái nọ xung quanh đây. Các con thấy nhà cửa xung quanh đây là đôi mắt của
mấy con, nhưng nó hoạt động bằng một cái số tế bào não thuộc về ý thức nó thấy
như vậy.
(15:00) Nhưng
khi một cái người, người ta dùng cái số tế bào não khác ở trong đầu của chúng
ta, nó sẽ hoạt động qua đôi mắt này. Mà vách này là vách tường ngăn thôi, ở bên
ngoài chiếc xe để, ở đây mấy con dùng mắt không thấy. Nhưng mà Thầy dùng cái
đôi mắt đó mà Thầy nhìn qua, Thầy thấy cái vách này nó không còn cái vách này nữa.
Nó thấy chiếc xe để bên ngoài nó biết một người núp ngồi chỗ nào nó biết rõ ở
bên ngoài vách. Không gian vũ trụ này, hành tinh như thế nào nó thấy, không chỗ
nào nó không thấy, đó gọi là Thiên Nhãn Minh.
Bằng con mắt
này chứ không phải… cũng con mắt này thấy cả cái vũ trụ này chớ không phải con
mắt khác. Mà những người tu không biết họ gọi là Tuệ Nhãn. Gọi là Thiên Nhãn bằng
con mắt ở giữa này, nó mở ra bằng cái này, đó là họ dùng tưởng họ tu. Chớ nó
con mắt này, trong cái bộ óc này nó có những cái tế bào nó đang làm việc, mà có
những tế bào không làm việc. Mà cái người tu, người ta đánh thức được những cái
tế bào đó làm việc khi người ta sử dụng nó.
Cho nên cũng
con mắt đó mà nó thấy được, các con hiểu điều đó. Cũng con mắt Thầy mà Thầy thấy
được vũ trụ. Cũng con mắt này mà Thầy thấy được tâm niệm ở trong bụng của con
như thế nào, các con hiểu không? Cũng con mắt này nó biết được, nó thấy được.
Đó, thì như vậy gọi là Thiên Nhãn Minh. Cái sáng suốt mà người thế gian các con
không tu thì các con sử dụng con mắt các con không được. Các con có mà các con
chịu. Không phải là Thầy có mà các con không có, các con có.
Cho nên nói
cái hiểu qua cái nghĩa của những người tu chưa chứng, họ hiểu một cách là những
người đó họ có con mắt đó, còn các con không có. Còn Thầy nói ở đây con mắt của
các con là con mắt để sử dụng những cái điều đó. Nhưng vì cái não bộ, cái cái tế
bào não của mấy con nó chưa hoạt động ở trong cái chỗ đó, cho nên mấy con không
thấy mà thôi, con hiểu rồi phải không?
(16:52) Bây
giờ cái gì đi tái sanh? Hằng cuộc đời của các con biết bao nhiêu lần giận hờn,
buồn phiền, đau khổ. Thì mỗi lần giận hờn, buồn phiền, đau khổ đều bị phóng xuất
từ trường hết. Cho nên, cái từ trường không có hình ảnh nhưng mà người ta có
con mắt đó người ta nhìn. Cho nên hiện giờ đức Phật đã tịch 2551 năm, hình ảnh
đó không phải ở bên Ấn Độ, mà ngay tại Việt Nam Thầy nhìn vẫn thấy hình ảnh đó.
Tại vì Thầy nhìn bằng con mắt của Tam Minh, chớ không phải nhìn con mắt của ý
thức. Con hiểu không? Cho nên Thầy thấy được nhìn ảnh của Phật. Ai xóa được cái
hình ảnh đó? Các con hiểu.
Nhưng trong
các hình ảnh đó lưu thì nó có cái từ trường của hình ảnh đó. Cho nên các con thấy
khoa học bây giờ, hiện giờ Thầy đọc ở trong báo ấy Thầy thấy rất rõ. Hồi trước
Thầy nói thì không ai, không ai tin Thầy nói điều đó có cái từ trường. Nhưng mà
nhờ khoa học nó đã chứng minh được. Nhưng mà cái khoa học nó chỉ cái thời gian
ngắn. Thí dụ 3 - 4 tháng, các con để xe hơi bữa nay ở đây, con đi về đi, 3 - 4
tháng sau, người ta dùng cái máy đó người ta chụp cái hình ảnh của xe hơi con
còn. Người ta chụp được cái hình xe hơi con. Đó là trong báo, trong báo An ninh
thế giới, nó đã đưa ra những cái khoa học tiến bộ đến cái mức độ như vậy. Tại
sao cái hình ảnh xe hơi nó còn lưu ở đây, các con thấy không? Còn trái lại, nó
chỉ chụp ở đây nó thấy mà chụp chỗ khác nó thu không được. Còn trái lại cái đôi
mắt Thầy ở xứ nào Thầy cũng thấy cái xe hơi của con được hết. Nghĩa là để ở bên
chỗ, bên cái hông nhà khách này, con thấy chưa?
Bây giờ những
cái từ trường đó khi mấy con chết, mấy con chết đi, thì mỗi từ trường nếu ác mà
sân thì nó sẽ sanh làm con người giận dữ, hung dữ. Nó tương ưng với những người
nào sân, cùng với cái cái cái độ sân nó giống nhau, nó tương ưng nhau, nó thành
ra một con người.
(18:52) Mà
bây giờ một cái từ trường thiện của con, mà trong một cái đời con bao nhiêu lần
sanh, nó sẽ sanh bao nhiêu con người, chớ không phải một người đâu. Có một linh
hồn thì phải sanh một người chớ sao sanh nhiều? Mà vì con quá nhiều từ trường.
Thì bao nhiêu từ trường mỗi lần sân thì nó phải có từ trường phóng ra chớ sao,
chớ đâu phải có một cái từ trường sân đâu, nó nhiều. Phải không? Rồi bắt đầu
thiện nó cũng nhiều, cho nên nó cũng có sanh người thiện. Mà cũng có sanh người
sân, cũng có sanh người buồn phiền đau khổ. Rồi rồi nó cũng có sanh ra loài
chúng sanh.
Bởi vì con cắt
cổ con gà, con ăn thịt nó, thì cái từ trường đó nó phải sanh làm con gà để nó
trả cái quả. Ngoài hoàn toàn con đâu có biết cái con gà đó bị cắt cổ đau khổ
như thế nào? Như hiện giờ con giết con gà, con đâu biết nó giãy giụa đau khổ
như thế nào. Nhưng nó phải trả cái quả của con làm cái chuyện đó bằng cái từ
trường của con. Bằng cách là nó sẽ sanh làm con gà trong một kiếp. Đến khi mà
con bỏ thân này, thì những cái từ trường ác con nó sẽ sanh làm đủ con vật hết.
Thôi bây giờ nói như vầy thì mấy con đâu có làm sao tin nổi, nhưng mấy con thấy
nhân quả của một cái cây. Một cây xoài nó có cho mấy con một trái không?
(19:53) Phật
tử: Nó nhiều trái.
Trưởng
lão: Ừ, nhiều
trái, mà đâu phải trái nào cũng đều nhau đâu. Có trái lớn, trái đẹp, trái eo,
trái đủ thứ loại có phải không? Đó là những trái đậu. Còn bao nhiêu trái rớt mấy
con thấy không? Nó vừa ra bông nó đã đổ, nó rớt đầy gốc chớ đâu phải. Đâu phải
con sanh vậy là nó hoàn toàn nó đều lớn lên hết đâu. Nó đều chết yểu chết non đủ
loại của nó. Các con thấy nhân quả của cái cây có có đúng không? Như vậy một
con người là một cái cây, một cái, cái quả trong một cái nhân rồi.
Cho nên khi
mà cái hành động của chúng ta là những cái quả mà nó chờ để mà nó thành cái quả
của nó, các con chạy sao cho khỏi? Cho nên mà những người ngồi xung quanh đâu
biết chừng đó là nhân quả của chúng ta. Một chùm mà sanh ra cho hôm nay chúng
ta mới gặp nhau. Chứ nếu mà không có một chùm thì chúng ta là người xa lạ, làm
sao chúng ta gặp nhau đây. Các con hiểu chưa?
Đó, cho nên
nhân quả mà, nhân quả tái sanh chớ làm sao ai nói linh hồn tái sanh. Còn mấy
người nói linh hồn tái sanh là tại vì mình đứng ở trong thuyết, cái thuyết
xưa…Từ xưa đến giờ người ta không hiểu được nhân quả. Người ta đâu không hiểu
rằng một cái hạt xoài nó lên một cây xoài, nó cho một trái bao giờ. Một cây
xoài nó cho bao nhiêu trái? Mà nó càng lớn, càng, nó càng lớn cho đến khi mà
cây xoài chết nó cho biết bao nhiêu lần trái mấy con. Phải không, mấy con thấy?
Cho đến khi
cây xoài chết - mà cái cây xoài mà chưa chết, nó hàng trăm năm nó chưa chết, nó
cho bao nhiêu không? Đó các con thấy ghê gớm không? Còn chúng ta mà cho tới chừng
chết, chúng ta cao lắm là chúng ta 100 tuổi, là cái người đó cũng cao lắm rồi.
Thì 100 tuổi mấy con để biết bao cái điều giận hờn, phiền não, đau khổ, giận dữ
của mấy con không? Thì bao nhiêu đó, thì mấy con biết bao nhiêu cái cái, cái quả
của nó không? Đau khổ lắm con.
Phật tử: Tức là con người tái sanh theo cái
nghiệp riêng?
Trưởng
lão: Theo cái
nghiệp. Bởi vì theo nghiệp mà tái sanh chớ đâu, chớ đâu phải là linh hồn đi tái
sanh. Cho nên mình đâu có chọn được. Cho nên cái sự cầu siêu, làm sao mà có cầu
siêu được. Một cái người tham lam trộm cắp mà cầu siêu lên cõi Cực Lạc, lên
trên đó chúng ta tham lam hết không? Rồi lên trên đó sao mấy con? Cái nước của
người ta là sao? Nước Phật mà bây giờ có trộm cắp này là sao? Vậy thì khi mấy cái
ông thầy mà dạy chúng ta cầu siêu có đúng không?

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét