265- SINH, GIÀ, BỆNH CHẾT
LÀ KHỔ
(43:57) Nhưng
đối với Thầy, ba chục năm mà còn ở lại, là ba chục năm khổ sở lắm. Khi mình đã
giải thoát rồi, không có còn vướng bận nữa, mà ngày nào cũng phải chịu cực khổ,
thì không phải là khổ sao? Đã nói khổ rồi mà! Lên khỏi cái địa ngục mà bây giờ
còn phải nằm ở dưới địa ngục chịu với mấy con thì chịu cái khổ với mấy con thì
cái người đó có khổ không? Các con đang ở trong cái khổ, mà các con không có biết
thì mấy con có thấy khổ không? Cái người đã biết, cái người đó mới khổ luôn chứ!
Nhưng mà vì
cái tình thương, không lẽ nỡ bỏ mấy con. Chớ cỡ bỏ “Ta đi vào Niết Bàn cho sướng,
đi vào cái tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự”. Thầy cần gì cái thân này mấy
con. Cái thân này Thầy giữ nó làm cái gì? Có phải ông Phật nào mà ông chết, ông
giữ cái thân không? Có phải không? Ông đã giải thoát thì ông bỏ, chứ ông điên
gì ông mang đi theo cho nó cực, có phải không? Cực khổ nè, mặc quần, mặc áo, cực
khổ phải tắm rửa nè, cực khổ phải ăn uống nè. Còn không có, mấy con có cần tắm
rửa không, có cần mặc quần áo không? Có cần ăn uống không? Các con thấy, cái đó
là cái sung sướng, cái thật mà! Có thân phải khổ ghê gớm chứ không phải không.
Đó! Thầy nói
sự thật, cái khổ sự thật. Nhưng mà cái lầm chấp của chúng ta cứ chấp. Rồi chải
chuốt, rồi sửa sang cho nó đẹp đẽ, sự thật ra đẹp cái gì? Trời đất ơi! Một đống
bất tịnh. Năm ngày không tắm rửa mấy con nghe nó hôi lắm chứ, đâu phải nó tốt
lành gì! Có đúng không mấy con? Cho nên đối với cái người mà tu rồi, người ta
biết cái thân bất tịnh, người ta nhờm gớm lắm. Nhờm gớm lắm.
Cho nên vì vậy,
khi chúng ta chưa tu chúng ta chưa thấy. Chứ tu rồi chúng ta thấy thực sự, nó
là một cái ổ bệnh đau. Nó là cái ổ vi trùng, tất cả những loại vi trùng khác dễ
xâm chiếm vào đó. Mà có những loại vi trùng xâm chiếm vô là mấy con đau nhức liền
tức khắc. Nó hoành hành, nó hành hạ mấy con ghê gớm, nó đâu có dễ đâu. Nó chưa
đụng, chứ nó đụng nó bộc phát ra bao nhiêu thứ bệnh, mấy con khổ lắm á! Nó đau
nhức mà ai không biết.
Mà mình biết,
đức Phật nói: “Nó là vô thường, nó là không thật của mình”. Nhưng mà nó cứ dính
mình đau rồi làm sao? Nó không chịu rời ra là sao? Bởi vì nhức cái đầu, nó cứ
nhức cái đầu. Mà mấy con biết rõ ràng là mình nhức chứ đâu phải không. Nhưng mà
điều kiện là mấy con chịu không nổi phải đi bác sĩ uống thuốc thôi, không có
cách nào khác. Người ta bán hết đất, người ta trị bệnh đó, có không mấy con? Nó
không chịu chết mà nó cứ nằm đó thì phải đi bán đất. Tất cả nghèo khổ cũng vì bệnh
đau mà nghèo khổ. Không, cái sự thật mấy con.
(46:33) Cho
nên sợ lắm mấy con, sanh, già, bệnh, chết. Cuộc sống hàng ngày chung đụng với
ai, thì thời gian sau cái gây lộn rồi. Nó khổ đến cái mức độ đó. Tại sao mình
chung đụng với người ta, mà tại sao mà càng ngày nó càng chồng thêm cái tình
thương nhau? Không! Chung đụng riết rồi quen rồi cái bắt đầu chửi lộn. Có bao
giờ mà cô cậu nào mà mới gặp nhau chửi lộn bao giờ đâu. Thương nhau lắm! Nhưng
mà thời gian quen mặt có chửi lộn đó. Có đúng không?
Đó! Thầy nói
vậy đủ biết rồi, Thầy nói thật mà, nói đúng sự thật. Đó, cho nên phải ráng tu mấy
con. Mà nếu không tu thì mai kia, mốt nọ mấy con chết rồi, theo nghiệp mấy con
tái sinh. Nghiệp là gì? Tâm tham, sân, si mình còn, phiền não mình còn, thương
nhớ mình còn. Thì cái nghiệp mà thương nhớ, tham, sân, si nó phải tương ưng, nó
phải sinh làm người nữa. Các con hiểu không? Mà làm người nữa thì mấy con khổ,
mà mấy con có gặp được Phật pháp mà tu tập không?
Hôm nay mấy
con ngồi nghe, mấy con thấy, những cái lời mà Thầy nói, đó là cái phương pháp
thật sự, chớ không có dạy mấy con mơ hồ đâu. Không có dạy mấy con cầu cúng để
chư Phật gia hộ, phù hộ mấy con đâu. Mà Thầy dạy mấy con phải tự sống như vậy,
làm như vậy, hiểu như vậy, biết như vậy. Để xả cái tâm của mình, để tập luyện
những thiền định. Phải tập làm sao, làm sao để cho có cái nội lực ở trong thân
của mấy con. Thì đó là pháp thật mà, có pháp hành đàng hoàng mà. Cũng như người
tập võ, cũng như người tập thể thao, thì họ phải có những cái luyện tập cái cơ
thể họ, nó mới mạnh khỏe chớ. Nó có cái phương pháp đàng hoàng, ở đây nó cũng vậy.
Chớ không phải là mơ hồ, cứ vô chùa lạy Phật để rồi mình mạnh khỏe, thì cái điều
đó không có đâu mấy con. Đức Phật không phải vậy đâu.
Cho nên ở
đây là pháp thật, nó không phải là mơ hồ. Và mấy con biết sau khi mấy con mất rồi,
mấy con có gặp được pháp này nữa không? Các con cứ nhìn hết cái thành phố Hà Nội,
Hải Phòng, bao nhiêu người biết? Các con đếm mấy người mà đang biết được cái
pháp tu này với số người không biết rồi mấy con thấy như thế nào? Như hạt cát ở
trên bãi cát mấy con, có đúng không? Nó ít như vậy đó, chứ đâu có phải nhiều
đâu. Cho nên khi mà mấy con không nỗ lực tu trong cái đời nay, khi mà các con
chết rồi, các con không còn gặp Pháp nữa. Và đồng thời Thầy xin nhắc cho mấy
con biết: Nhân quả nó vi diệu.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét