264- LỚP HỌC ĐẠO ĐỨC
(37:39) Cho
nên, trong cái vấn đề đạo đức, đức hối hận, đức xin lỗi đều là cái đạo đức. Đức
cảm ơn: Cảm ơn một người nào cho, cảm ơn một người nào nói lời an ủi mình, đều
là cái đức không à. Cái đức tôn trọng, cung kính, biết ơn người ta đều là cái đức.
Thì sau này mấy con học về đạo đức thì mấy con sẽ học tất cả những đạo đức này
hết. Cho nên mấy con tưởng cái lời nói cảm ơn không phải là đạo đức sao? Đạo đức
mấy con. Thầy nói trong gia đình mà nếu mà vợ chồng…Một người vợ lo bữa cơm
cho người chồng đi làm về, thì người chồng nói lời cảm ơn: “Cảm ơn em đã giúp
cho gia đình mình có bữa cơm”. Thì mình cảm ơn người vợ, người vợ nói với chồng.
Nhưng mà nhiều khi chúng ta thấy quen quá, rồi nói cảm ơn nó kỳ, chứ sự thật
không phải. Nói lên được cái tình thương của mình, với công lao của cái người
thân của mình.
Thật sự ra mấy
con dạy con cháu mình biết cảm ơn, chớ mình quên cái lời cảm ơn đối với những
người thân của mình mất, phải không mấy con? Cho nên mình học cảm ơn, mình đừng
có nghĩ rằng đó là khách sáo, không phải đâu mấy con. Đó là nói lên tình thương
của mình đối với (người). Và trong cái sự cảm ơn đó, đó là có sự biết ơn và cái
sự cung kính, tôn trọng người làm cái chuyện đó mấy con. Nó hạnh phúc lắm mấy
con.
Rồi người vợ,
ví dụ như bây giờ chồng đi rước đứa con đi học về, thay thế cho người vợ. Thì
người vợ cảm ơn chồng: “Anh đã giúp em đưa con về, đi học về”, có phải không mấy
con? “Cảm ơn” nghe nó sao nó ngọt ngào, nó tình thương, nó thấm thía biết bao mấy
con. Cái lời nói, mà cái lời nói đó nó nói lên được cái hành động đạo đức đó mấy
con. Không học đạo đức làm sao mình biết? Cái gia đình đó có hạnh phúc không mấy
con? Có hạnh phúc chứ!
Còn đối xử với
nhau, gia đình đối xử với nhau, quen mặt rồi bắt đầu lờn mặt nhau. Thì cằn nhằn,
rồi nói nặng nói nhẹ nhau, cãi cọ điều này thế kia, làm cho gia đình mình không
hạnh phúc chút nào hết, có phải không mấy con? Cho nên chúng ta phải biết, vợ
chồng phải biết tôn trọng. Người chồng biết tôn trọng vợ, mà người vợ biết tôn
trọng, cung kính, tôn trọng nhau, thì gia đình đó rất là hạnh phúc. Đạo đức nó
như vậy mấy con. Nó xây dựng hạnh phúc rất tốt…
Đó Thầy nói
sơ sơ để cho mấy con biết rằng sau này, cái trường lớp chúng ta sẽ học đạo đức
như vậy đó mấy con. Con người đối xử với con người, nó như thế nào gọi là đạo đức?
Thì mấy con sẽ học. Còn học nhiều lắm, không học làm sao biết. Thầy đặt thành vấn
đề: Như mấy con cha mẹ sinh ra, nếu mà cha mẹ không dạy mấy con đi, thì bây giờ
mấy con chỉ bò. Có đúng không mấy con? Cho nên cha mẹ dạy mấy con mới dẫn dắt,
nắm tay mấy con mới dẫn đi, mấy con mới bước lết lết chân. Chứ mấy con hồi đó mấy
con bò chứ có người nào mà… Thôi bây giờ sinh ra mấy con, đem ra cho một con
bò kia, nó đem nó nuôi mấy con đi. Chắc chắn lớn lên mấy con bò như con bò chứ
không bao giờ mấy con đi hai chân hết. Có đúng không?
Vì vậy mà
hôm nay mấy con đọc chữ được, thì ít ra mấy con cũng phải đến trường học. Chứ nếu
mấy con không học thì hôm nay con có biết chữ không? Đạo đức cũng vậy. Nếu
không có người dạy đạo đức thì thử hỏi mấy con, cha mẹ mình có đạo đức chút ít
nào đó, bây giờ dạy mình hết rồi, ông không biết nữa, ông dạy nữa. Thì bắt đầu
bây giờ lấy cái gì mà biết được những đạo đức nhân bản - nhân quả này không?
Bây giờ mấy con lắng nghe coi, từ ở trong trường học, từ xưa đến giờ mấy con đến
trường học, có cái lớp học nào dạy đạo đức nhân bản - nhân quả này chưa? Đó, mấy
con có nghe đâu! Cho nên hiện giờ, nghe nói đạo đức nhân bản cũng lạ lùng chứ!
Thuở giờ tôi có biết đâu, phải không? Nghe trong trường dạy: “Tiên học lễ, hậu
học văn”. Đó là cái lối dạy đạo đức của Nho giáo mà.
(41:16) Nói
về đạo đức của Phật giáo, thì Phật giáo này chắc không có dạy đạo đức cái gì hết.
Có ai nói Phật giáo đạo đức chẳng ai biết. Nhưng đạo đức Phật giáo rất hay mấy
con. Hôm nay Thầy là người triển khai nó, để dựng lại cái nền đạo đức nhân bản,
đạo đức gốc của con người. Con người là phải có đạo đức, mà đạo đức gốc nữa.
Chúng ta phải sống có đạo đức. Mà nhân quả đem lại sự hạnh phúc cho mình, cho
người, không đem lại cái quả khổ cho ai, đó là nhân quả đó mấy con. Hành động
thiện thì đem lại sự bình an cho mình cho người. Hành động ác sẽ làm cho mình
khổ, người khác khổ, gọi là nhân quả, không có gì khác. “Nhân nào quả nấy”, các
con hiểu không.
Cho nên vì vậy
phải học chứ. Học mới hiểu. Hiểu rồi thì mới sống. Sống rồi mới thấy Thiên đàng
ở tại thế gian, đâu cần phải lên trên trời ở đâu mà đi tìm. Đó, cho nên hôm nay
mấy con gặp Thầy để được nói chuyện, để khuyên lơn mấy con, sách tấn, khích lệ
mấy con đoàn kết.
Bác Hồ nói
như thế này: "Đoàn kết, đoàn kết, đại đoàn kết. Thành công, thành công, đại
thành công", đúng không mấy con? Bây giờ mình làm, xây dựng nền đạo đức đức
không phải riêng cho mấy con trong hiện tại, mà cho thế hệ con cháu chúng ta
sau này, có đúng không ? Cho con cháu mình. Bây giờ có một số chít chắt chúng
ta chưa sinh ra nữa, bao nhiêu thế hệ sau nữa chớ đâu phải bây giờ. Chưa có mặt
trên cái hành tinh này đâu, nhưng mà sẽ sinh ra chớ. Có phải không mấy con?
Cho nên hôm
nay chúng ta học đạo đức, những cái lớp đạo đức này, nó dành cho con cháu chúng
ta. Bây giờ chúng ta có người hiểu, người không hiểu. Nhưng mà sau này con cháu
chúng ta, toàn là dân tộc Việt Nam chúng ta hết. Người nào cũng hiểu đạo đức hết,
thì mấy con thấy cái đất nước Việt Nam mình như thế nào? Cực Lạc, Thiên Đàng đó
mấy con! Có đúng không? Mấy con có muốn xây dựng cái Cực Lạc, Thiên Đàng này
cho con cháu của mình không? Chắc chắn là Thầy tin mấy con muốn, mong muốn.
Nhưng mà vì cái khả năng của mình, một mình mình làm không được đâu.
Cũng như Thầy
kêu gào, hò hét ba chục năm trời nay chứ đâu phải. Thầy gào thét dữ lắm chứ!
Kêu dữ lắm chứ! Cho nên bây giờ mới trước mặt Thầy, mới có những người ngồi
đây, ngồi nghe Thầy. Cỡ mà Thầy không gào, không thét thì chắc mấy con biết cái
gì, có đúng không? Thầy gào dữ lắm! Thầy thét dữ lắm chớ!
Cho nên các
con thấy, do cái tình thương của Thầy. Cho nên, khi mà tu xong rồi như thầy
Thanh Quang, thầy không nên đi. Chứ thật sự Thầy biết, ở trên cuộc đời này nó
khổ vô cùng lận. Các con thấy người ta ở đời, người ta thích ăn, thích ngủ. Còn
Thầy ăn là một cái tội. Sao không? Ăn phải nhai, phải nuốt, ăn rồi phải đi rửa
bát, có cực không mấy con? Sướng cái gì mà ăn, mà cực như vậy. Các con thấy
không?

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét