263- TẬP NHIẾP TÂM VÀ AN
TRÚ
(27:20) Sau
khi đạo đức rồi, chúng ta phải thật tập luyện qua cái giai đoạn thiền định. Thiền
định thì phải nhiếp tâm và an trú tâm. Nhưng một người đã sống giới luật, đã biết
buông xả được rồi, bắt đầu chúng ta sống giới luật dễ dàng, sống nhiếp tâm, an
trú rất là dễ dàng. Bởi vì giới luật là tri kiến hiểu biết của chúng ta, mỗi mỗi
cái ác pháp đều không lọt qua cái sự hiểu biết của chúng ta. Cho nên khi người
ta chửi mình mình biết liền ở trong nhân quả liền, người đó đang ở trong nhân
quả ác. Chúng ta ta hãy thương yêu và tha thứ họ, mặc dù họ chửi mắng mình. Mà
khi mình nghĩ như vậy thì mình không còn giận, tức là xong rồi. Thanh thản, an
lạc, vô sự mấy con. Mọi sự việc đều là mình nhìn nhân quả, thì mình sẽ được giải
thoát ngay liền, đó là cái cứu cánh đầu tiên của chúng ta tu tập. Mấy con thấy
không?
Rồi tu tập
thiền định thì đâu có gì, đâu phải bắt mấy con phải nhiếp tâm nhiều. Bởi vì khi
tâm của mấy con đã xả được, không còn giận hờn, phiền não; không còn tham, ham
muốn; không còn tham, sân, si nữa.Thì mấy con ngồi lại mấy con nhắc: “Tâm bất động,
thanh thản, an lạc, vô sự”, thì mấy con để tự nhiên thanh thản, an lạc, vô sự.
Thì từ phút này đến phút khác, từ 5 phút đến 10 phút, 20 phút, 30 phút mấy con
thấy thanh thản. Sau khi 30 phút được rồi, nghĩa là bất động. Bất động ở trong
cái trạng thái chơn lý sự thật của tâm bất động của chúng ta: thanh thản, an lạc,
vô sự. Bây giờ mấy con chỉ nhắc câu như thế này: “Tâm bất động, thanh thản, an
lạc, vô sự”, rồi mấy con ngồi tự nhiên vậy. Nó thanh thản, an lạc, vô sự.
Còn bây
giờ mới con mới ngồi 1 phút, 2 phút cái nó có niệm nó khởi, rồi tức là mấy con
chưa, đạo đức mấy con chưa tròn, còn ác pháp. Cho nên mấy con sống đạo đức, mấy
con xả nó đi cho hết những cái niệm đi. Thì lúc bây giờ mấy con ngồi đó, mấy
con có ức chế đâu! Các
con có dùng hơi thở hoặc là dùng một cái câu niệm Phật để ức chế cái ý thức của
mấy con đâu. “Nam mô A Di Đà Phật, Nam mô A Di Đà Phật” để ức chế chế ý
thức của mình là sai. Hoặc là hít vô, thở ra để ức chế ý thức mình là sai luôn.
Còn ở đây mấy con nhắc: “Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự” thì mấy con
ngồi im lặng. Thì, trong sự im lặng thì mấy con, tâm mấy con sẽ biết cái gì? Thấy
hơi thở ra và hơi thở vô. Hơi thở rất nhẹ nhàng.
Do đó cuối
cùng thì mấy con ra sao? Kéo dài 30 phút. Ba mươi phút rồi, thì Thầy sẽ dạy cho
mấy con tập luyện một cái pháp, để luyện nội lực của mấy con. Thì giờ mấy con
có Tứ Thần Túc, bốn cái lực như thần. Các con muốn chết hồi nào chết, muốn sống
hồi nào sống. Bây giờ các con đương mạnh khỏe, mà các con muốn chết: “Thân
này vô thường, tịnh chỉ hơi thở đi, nhập vào cái tứ thiền cho ta”. Thì bắt
đầu thân tâm mấy con nó sẽ ngừng hơi thở, nó dừng lại, chớ không phải mấy con tập
nín thở. Các con thấy, cái nội lực của chúng ta có mà, bảo nó nghe mà! Cũng như
bây giờ thân mấy con có bệnh mà mấy con bảo: “Thọ là vô thường, cái bệnh nhức
đầu này đi đi, không được ở đây”. Mấy con nói thôi, nó đi hết, nó không
đau. Còn mấy con chưa được cái tâm bất động, thanh thản, mấy con nói không được
đâu, nó đau nó vẫn đau đó.
Cho nên vì vậy
đó, mà cái tín lực, người ta tin, người ta nói là cái đầu đau này không
phải, nó cứ cảm đồ sơ sài. Chứ đừng nó nghĩ nó đau, đang bị rối loạn óc, rối loạn
thần kinh hoặc là đau óc, đau này kia nặng nề trong đầu, thì nó còn sinh ra nặng
nề. Các con không lo. Bị vì hôm qua đi nắng về cảm, nhức đầu chứ gì, kệ
nó, không sợ gì hết.” Thì mấy con không sợ chừng một lát nữa nó hết trơn, không
có gì hết. Đó là cái tín lực mấy con, tin cơ thể của mình. Mà cơ thể của mình
nó có sức đề kháng nó chống lại các bệnh…Cho nên chúng ta đâu có sợ.
(30:47) Đối
với thọ, bệnh đau trong cơ thể chúng ta mà đức Phật nói: “Nó là vô thường”.
Cũng như bây giờ mấy con đâu có đau nhưng mà lúc nữa mấy con đau, thì nó là vv
thường chứ sao, phải không? Nó vô thường chứ nó đâu có thường được. Nếu thường
thì nó phải đau hoài hoài chứ! Tại sao bây giờ không đau lát nữa đau? Tại sao
bây giờ mình không có bán thân mà lát nữa bán thân? Như vậy là các cái bệnh nó
có thường không? Không! Nó vô thường. Mà nó vô thường thì nó đau rồi nó phải hết
chứ sao nó lại không hết. Chúng ta tin rằng: “Các pháp đều vô thường, mày đau
bây giờ chứ lát nữa mày phải hết.” Thì chẳng cần để ý, chẳng cần lưu ý thì nó hết.
Đó là cái tín lực.
Còn đuổi,
thì phải dùng pháp nhiếp tâm và an trú, đuổi thì nó cũng đi. Còn không thì mấy
con phải luyện nội lực. Khi mà luyện được Tứ Thần Túc các con muốn cái thân
không đau là nó không đau. Bởi vì Dục Như Ý Túc mà, muốn như ý mà. Đó! Các con
thấy đạo Phật nó có cái phương pháp đàng hoàng, nó có phương pháp hẳn hòi. Mà
bây giờ chúng ta không có cơ sở, tập luyện thì chúng ta được không? Không được!
Phải có cơ sở hẳn hòi.
Đó! Thì hôm
nay thì mấy con là những người ở miền Bắc mà được cái nơi như thế này thì nó
tuyệt vời, tuyệt vời mấy con! Hãy góp sức nhau mà làm. Các con thấy suốt ba chục
năm trời, cái Tu viện Chơn Như bây giờ, biết bao nhiêu là sóng gió. Biết bao
nhiêu là vất vả nó mới thành hình được cái Tu viện Chơn Như. Mà chỉ có cái Tu
viện Chơn Như chứ đâu phải là cái Trung Tâm An Dưỡng đâu. Thôi bây giờ, thí dụ
như Tu viện Chơn Như bây giờ, cất một cái trường học hoặc là một cái nhà dưỡng
lão đi. Thì cái Tu viện Chơn Như phải xin phép, chớ không xin phép không ai
cho. Vì Tu viện Chơn Như là cái nơi tôn giáo sinh hoạt chứ đâu phải là nơi nuôi
người già mà cất dưỡng lão. Có phải không mấy con? Cho nên phải xin phép. Còn
cái Trung Tâm An Dưỡng này đã xin phép rồi! Đây là khu an dưỡng cho người già,
người tật nguyền, người bất hạnh trong xã hội, rõ ràng. Bây giờ làm kinh tế để
nuôi những người này. Có phải không? Thì như vậy là mình có quyền mình cất chứ!
Đảng, nhà nước chấp nhận cho rồi. Còn ở trong Tu viện Chơn Như thì không được
đâu mấy con, không được. Bây giờ cất cái nhà dưỡng lão phải xin phép. À! Bây giờ
cái dưỡng lão này, do Tu viện Chơn Như đài thọ nuôi dưỡng các cụ này, xin nhà
nước cho phép. Thì lúc bây giờ nhà nước cho phép.
Rồi người ta
còn nghĩ không biết cái Tu viện này còn đủ sức nuôi hay không đây nữa, chứ
không phải dễ đâu. À bây giờ kê khai coi bao nhiêu tiền bạc ở trong Tu viện mà
có để nuôi bao nhiêu cụ. Cái sức nuôi có năm cụ mà nuôi tới mười cụ ai cho.
Không đủ sức rồi nuôi chết đói, rồi đây, rồi bắt đầu mới bắt mấy bà già đi ra
xin nữa thì khổ người ta nữa. Có phải không?
Cho nên, nhà
nước người ta rất kỹ. Cái khả năng của mình nuôi được mười cụ thì mình sẽ xin
mười cụ, mà mình xin hơn cái số đó không được. Cho nên mình kê khai ra một cái
số tiền mà mình nuôi dưỡng được các cụ đó. Mà không phải nuôi trong một cái
ngày, mà nuôi cho tới khi chết. Bởi vì người ta là người bất hạnh ở trong xã hội
người ta không có con cái. Người ta đến đây rồi, mai mốt rồi mà chết rồi, mình
không chịu chôn người ta sao? Nuôi rồi phải chôn người ta. Khi mà mình làm cái
giấy phép là mình phải kê khai hết, chớ không phải là nói suông được. Còn cái
Trung Tâm An Dưỡng, chúng ta xin giấy phép là nó sẽ là cái cơ sở, chúng ta lần
lượt xây dựng.
(34:00) Đó
thì mấy con thấy nó có 3 giai đoạn tu tập.
- Giai đoạn thứ nhất là học giới
luật đức hạnh, sống không làm khổ mình, khổ người.
- Giai đoạn thứ hai là tu tập thiền
định mấy con, để đẩy lui bệnh.
- Giai đoạn thứ ba là tu tập Tứ Thần
Túc, bốn cái lực như thần ở trong con người của mình.
Các con thấy
nội cái lòng tin không, mà người ta sẽ đẩy lui được cái bệnh ung thư, có cái
lòng tin không. Rồi đến cái nhiếp tâm và an trú, người ta sẽ đẩy lui được bệnh.
Có bệnh nào người ta an trú ở trên cái thân hành của người ta rồi người ta đẩy
lui. Rồi cuối cùng thì người ta vẫn đầy đủ bốn cái thần lực. Thì khi bốn thần lực
rồi, thì muốn chết hồi nào chết, muốn sống hồi nào sống, đây là tự tại trong
sinh tử mấy con. Vì lúc nào cái tâm người ta cũng ở trong cái trạng thái bất động,
thanh thản, an lạc, vô sự, đó là cái chân lý sự thật. Còn bây giờ mấy con xét
mình, coi mấy con được ở trong đó mấy phút nè. 5 phút chưa, 10 phút chưa, có
người nào ở đây 30 phút chưa? Nói bây giờ tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô
sự, mấy con nói tôi được 30 phút rồi. Mấy con sắp sửa rồi, sắp sửa chứng quả A
La Hán rồi đó.
Thật mà, mấy
con! Cái trạng thái tâm đó mà mấy con được kéo dài như vậy là mấy con sẽ thấy
mình là sắp tới rồi đó, chỉ còn luyện Tứ Thần Túc thôi chứ gì. Thực hiện Tam
Minh nữa là đủ cái nội lực rồi, thì mấy con chứng quả A La Hán chứ gì. Chỉ còn
thiếu có chút Tứ Thần Túc thôi. Chứ tâm mà bất động được 30 phút mấy con cũng
dài lắm đấy chứ. Nhưng mà 30 phút đó mấy con sẽ kéo dài, trên 30 phút nhiều, chứ
không phải cái chỗ đó đâu. Nghĩa là từ ngày này qua ngày khác vẫn thanh thản,
an lạc, vô sự. Không có một niệm tham, sân, si; không lo lắng, không sợ hãi gì
xen vào đó mới gọi là thanh thản, an lạc, vô sự chứ! Các con thấy không? Nó rất
là toàn thiện mà. Nhưng một cái niệm ác nào xen vô đó thì không được.
À, bây giờ mấy
con đang ngồi bất động, thanh thản, an lạc, vô sự. Có người đến chửi mắng mấy
con, mấy con thản nhiên liền tức khắc. Không bao giờ mấy con phản ứng, mấy con
nói: “Sao tôi có làm lỗi gì mà nói xấu tôi dữ vậy? Tôi có làm cái điều gì mà chửi
tôi dữ vậy?” không bao giờ mấy con nói đâu. Cái người đó chửi gì chửi, thản
nhiên, nhẫn nại. Tâm nhưng lúc nào cũng bất động, đó là cái tâm bất động thật.
Còn mình nói lại: “Bác, tại sao bác lại chửi tôi?” thì đó là mình bị động tâm rồi
đó. Mình hữu sự chứ không có vô sự. Cho nên, không hỏi lại một lời nào hết, thản
nhiên. Mình biết đây là nhân quả. Đời trước mình chửi mắng người ta, bây giờ đời
nay người ta chửi mắng lại mình. Có vay phải có trả chớ. Nếu không chửi làm sao
bữa nay người ta chửi mình. Nhưng mà không ngờ, nó do một cái nhân duyên mấy
con.
Cái thân của
Thầy, trồng cái cây ổi, để rồi nó de cái nhánh qua bên kia, hay hoặc là cái cây
chuối nó mọc bên đất người ta. Thì cái ông chủ đất bên kia, họ chửi Thầy: “Tại
sao để bụi chuối nó nhảy qua bên đây? Hoặc là nhánh ổi nó qua bên đây đất tôi?
Rồi bây giờ đó, ông tham lam quá vậy?” Thì họ chửi mình, thì mình thản nhiên. Rồi
mình sẽ biết cái điều này nó cũng có cái sự tranh chấp gì đó chứ. Do đó mình đi
ra, mình chặt cái nhánh ổi đi, đừng có cho de bên đất của người ta. Người ta đã
vậy thì thôi. Phải không? Thì đâu có sao đâu. Còn bụi chuối mình, cây con nó có
nhảy qua bên đất người ta, cái ranh mà. Thì thôi mình ra, mình cắt cây con mình
bỏ đi. Thì ông ta chửi có lúc đó thôi, mà thấy mình làm vậy ông ta: “Thấy ông
này cũng đàng hoàng đó chứ! Mình nói, mình chửi ông ta vậy chứ ông ra, ông làm
đâu đó đàng hoàng, không có tham lam.” Thì do đó đâu có tranh chấp nữa mấy con,
phải không? Còn mình thấy mình có lỗi thật sự, mình xin phép, mình xin lỗi người
ta có gì đâu. Xin lỗi đâu có xấu đâu mấy con. Đâu có xấu.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét