249- GIÀ KHỔ VÀ CÁCH LÀM CHỦ
(07:06) Và
cái thân lớn tuổi rồi, tức là thân già của mấy con này, mấy con lo lắng lắm mấy
con. Thầy ở đây Thầy nghe các cụ già, họ sống ở trong gia đình con cái của họ,
họ lớn tuổi rồi, hoặc là không có pháp tu nên họ không biết. Cho nên họ cô đơn
và họ buồn, mà nhất là cái cái tuổi già, mấy con biết nó ít ngủ lắm mấy con. Mà
ít ngủ nó thức. Mà nó thức, mà nó không biết pháp nó giữ cái tâm bất động thì mấy
con có biết nó nhớ cái gì không? Nó nhớ cái chuyện quá khứ, nó nhớ cái chuyện
gì đâu á. Nằm ở đây nó nhớ, rồi cứ trăn trở ngủ không được mà cứ nhớ chuyện này
đến chuyện kia. Rồi con cái thì bây giờ nó phải đi làm, nó đâu có thể mà nó ở
nhà cùng mình. Nhiều khi nó cô đơn quá, mấy con thấy bực dọc, bực dọc nó đủ thứ
khổ. Cho nên già khổ, mấy con nghe nói già khổ, khổ chỗ nào các con biết không?
Khổ ở chỗ cái tư tưởng mấy con nó nghĩ này kia.
(08:17) Với
cái thế hệ của các con của con á, với cái thế hệ của con nó không thể hoà hợp
nhau được. Các con nói chuyện một hơi cái nó nói vầy nè. Các con nói chuyện với
nó một hơi cái nó không có hợp nhau được đâu. Rồi nó nói làm cho mấy con buồn
khổ. Không, Thầy nói đó là già khổ đó mấy con. Có già rồi mới biết khổ chứ. Lẽ
ra thì mình ngồi nói chuyện với con mình thì tâm tình với nhau. Sao nói một hơi
cái nó thấy sao lại già cổ lỗ sĩ này nói cái chuyện cái gì đâu á. Con thấy nó
chê quê mùa nữa chớ, nó cho mình là quê mà. Nó chưa cảm thông được cái tuổi già
mấy con. Rồi cái nữa là mình không có làm ra tiền mà nó làm nó nuôi mình á. Nhiều
khi nó nói cái lời nói mình, mặc dù nó không có cái ý đó, nhưng mà nó vô tình
thôi. Nhưng mà mình thấy nó xót xa mình lắm.
Cho nên nhiều
khi mình trách con mình, mình nuôi chứ mình không có tính công, tính cán, mà
bây giờ nó chỉ lo cho mình cái bữa ăn mà nó nói. Các con biết nó tệ lắm mấy
con. Bởi vì nó không có học tu á, nhiều khi nó nó vô tình nó nói cái lời nói mấy
con rất là xót xa. Nó đau khổ lắm mấy con, bởi vì già khổ, già khổ. Cho nên cái
người trẻ người ta lo công việc này kia mà cái người già không có làm được,
giúp sức. Nó làm cái gì cũng mệt. Mình lo thì không được, mà ngủ thì ngủ không
được. Nó trăn trở, rồi nó nhớ chuyện này, nó nhớ chuyện kia, nó đủ thứ. Cho nên
già khổ mấy con.
(09:44) Cho
nên các con là người có phước. Bây giờ mình ngủ không được thì mình nhắc: “Tâm
bất động, thanh thản, an lạc, vô sự”. Rồi ngồi nó bất động không được, thì nó
nhớ một chút cái mình nhắc nữa, không có để cho nó nhớ lung, có phải không? Mấy
con thấy, cứ lôi nó trở về với sự bất động. Mình có phước thiệt chứ. Mấy con có
phước. Chứ còn nếu mà không biết thì mấy con đâu có biết pháp đâu, thì mấy con
sẽ thấy khổ lắm mấy con, các cụ khổ lắm.
Không, Thầy
nói để cho mấy con thấy. Cho nên cái pháp đó nó sẽ giúp cho mấy con, cái tinh
thần của mấy con rất là khỏe. Sáng mình học được đạo đức, mình biết thương yêu
và tha thứ, thì ở trong nhà cũng như người khác, mình đều thương yêu và mình
tha thứ những lỗi lầm. Người ta nói gì thì mình nói nhỏ nhẹ, mình sử dụng cái đức
hiếu sinh mình thương yêu. Mà qua những cái bài học như về cái đức, cái đức cảm
ơn, cái lời nói cảm ơn mấy con có học chưa?
Phật tử: Dạ rồi.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét