248- PHÁP TU ĐẦU TIÊN TẬP
LÀM CHỦ TÂM
(00:00) Trưởng
lão: Trong thời gian mấy con về Tu Viện, rồi mấy con tập tu, rồi qua
những cái lời Thầy dạy, mấy con có nhớ những cái pháp tu tập chưa? Có nhớ không
con?
Phật tử: Dạ nhớ…
Trưởng
lão: Ừ, cái
pháp thứ nhất là để mình tập để làm chủ cái tâm của mình không vọng tưởng. Mình
bảo vệ cái trạng thái Bất Động, Thanh Thản, An Lạc, Vô Sự, mình thường dùng cái
pháp Như Lý Tác Ý mình tác ý. Cái pháp như lý tác ý nó hay lắm mấy con, mình nhắc
nó, do đó thì nó đỡ lắm, cái tâm của mình nó sẽ thanh thản.
Ví dụ như
bây giờ có người nói gì làm cho Thầy phiền não, thì Thầy chỉ cần tác ý nhắc:
“Cái tâm của mình đừng phiền não nữa”, thì nó sẽ không phiền não. Khi mình nhớ
mình tác ý được, thì lúc bấy giờ cái tâm mình nó sẽ không có phiền não nữa. Thí
dụ như mấy con thấy trong cái gì nó làm cho mình buồn giận thì lúc bấy giờ đó
mình dùng cái câu tác ý: “Cái tâm sân này hãy đi đi, ở đây chỉ có thanh thản,
an lạc, vô sự thôi, chứ không có cái tâm sân”, thì cái sân của mấy con nó xuống
liền. Tại vì mình không tác ý, chứ mình tác ý là cái tâm sân nó đi khỏi, thanh
thản.
(01:18) Nhớ
tác ý mấy con. Cho nên thường xuyên mấy con nhớ cái pháp mà mấy con cần phải tập,
rèn luyện hàng ngày, lỡ mấy con có bỏ cái thân này thì mấy con cũng sẽ ở trong
cái trạng thái Bất Động, Thanh Thản, An Lạc, Vô Sự. Cái nơi đó là cái nơi mà
chư Phật ở trong đó. Và Thầy mà còn sống Thầy cũng ở trong đó, mà Thầy chết đi
Thầy cũng ở trong đó. Chỗ đó không có tái sanh luân hồi nữa. Bởi vì chỗ đó nó
thanh thản, cái tâm Thầy thanh thản, cái thân Thầy nó an lạc. Mà hoàn toàn thân
tâm nó đều vô sự, nó đâu có mà hữu sự đâu. Cho nên nó đâu có tương ưng với ai
đâu mà nó đi tái sanh. Cho nên chỗ đó là chỗ không có tái sanh luân hồi. Vì vậy
mà mấy con bảo vệ, giữ gìn được cái trạng thái đó thì mấy con sẽ không có luân
hồi.
Cho nên hôm
nay về gặp Thầy, nhưng rồi ngày mai rồi vô thường nó đến thì mấy con sẽ không
ngạc nhiên mà sẽ gặp Thầy ở trong cái trạng thái bất động đó. Chắc chắn là nếu
mấy con có cái sự … Thì mấy con giữ cái Tâm bất động của mình. Thì rõ ràng là
mấy con có cái câu pháp hướng để vừa nhắc để tu tập, vừa nhắc để xả tâm. Tu tập
để cho nhiếp tâm thì mình nhắc: “Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự”. Rồi
ngồi lặng lẽ để nhìn coi từng cái tâm niệm mình nó có khởi không.
Nếu nó khởi
ra tức là nó sẽ không thanh thản rồi. Nó khởi niệm ra thì nó không thanh thản,
thì mình lại nhắc: “Tâm bất động, thanh thản, không có khởi niệm nữa nha”. Ngồi
cho bất động đó. Mình nhắc nó vậy, rồi cái mình ngồi im lặng. Thì vừa là như vậy,
ngày ngày mình tu tập như vậy thì cái tâm mình nó sẽ không còn khởi niệm nữa.
Mà nó không còn khởi niệm nữa thì mấy con mới nói với gia đình con cái hay chồng
con gì trong gia đình: “Tôi hôm nay cái tâm nó bất động rồi, tôi nói với gia
đình vui vẻ, tôi sẽ vào Thầy tôi tu ít hôm, tôi làm chủ sự sống chết, tôi về.
Đó mấy con
thấy không? Cái tâm khi mà nó bất động được, nó không còn niệm thì nó ngồi nó Bất
Động, Thanh Thản, An Lạc, Vô Sự. Thì mấy con vào đây tìm Thầy sẽ cho cái thất,
rồi Thầy hướng dẫn các con tập để cho mình có đủ cái thức lực, mình muốn chết hồi
nào chết, muốn sống hồi nào sống, nhân quả không làm chủ mấy con được nữa. Đó
là cái mục đích cuối cùng.
(03:47) À
bây giờ thì mấy con chưa đủ cái lực, thì do đó cái pháp như lý tác ý: “Tâm bất
động, thanh thản, an lạc, vô sự” mấy con nhớ câu đó. Với thường xuyên mấy con
nhắc, nhắc là … như đức Phật dạy: “Thấy lỗi mình đừng thấy lỗi người” mấy con.
Ai làm gì làm, đừng có để ý cái lỗi của người ta. Người ta làm có lỗi thì người
ta thọ lãnh cái nhân quả. Còn riêng mình, mình thấy cái lỗi mình để mình sửa.
Còn mình không có, mình không có lỗi gì hết thì tâm mình bất động, thanh thản,
an lạc, vô sự. Chứ nếu mấy con cứ nhìn thấy lỗi người ta không đó thì cái tâm mấy
con nó chướng ngại, nó không có thanh thản được đâu.
Con nhớ lời
Thầy, ông Phật ông nói một câu rất hay. Cái câu tác ý ông rất hay mấy con: “Thấy
lỗi mình đừng thấy lỗi người”. Người nào làm được như vậy, mấy con sẽ thấy giải
thoát ngay. Nhớ những cái lời Thầy dạy. Cho nên Thầy có bức thơ Thầy nhắc, bức
tâm thư Thầy nhắc mấy con: “Thấy lỗi mình không thấy lỗi người”. Thầy lấy cái
câu đó mà Thầy triển khai cái lời khuyên để mấy con lấy cái đó mình tu, để giữ
gìn cái Tâm bất động cho mình. Đó là cái pháp đầu tiên mấy con.
Còn ngày mai
mấy con sẽ về Hà Nội rồi. Rồi cần, có cần gì thì mấy con cứ gọi điện thoại, hay
gặp cô Út hoặc là Mật Hạnh, cô Trang thì mấy người đó họ sẽ cho mấy con gặp Thầy.
Mà khi gặp thì mấy con sẽ hỏi về cái chuyện pháp tu. Hoặc là cái hoàn cảnh gia
đình của mình có cái gì hỏi thì Thầy sẽ mà góp ý mấy con để làm cái tinh thần mấy
con rất là thanh thản, thanh thản mà không có bị đau khổ. Thầy sẽ trợ giúp cho
mấy con trong cái phần đó, khi đó mấy con gọi điện thoại. Bởi vì, bây giờ mình
liên hệ với nhau cũng rất dễ dàng. Tuy ở Hà Nội với ở trong Tây Ninh mình có thể
nói chuyện với nhau được.
Cho nên khi
đó thì mấy con cứ gọi về đây, rồi Thầy, trình bày cho Thầy nghe những cái sự việc
gì. Thầy hoan hỷ và góp ý và giúp cho mấy con tu tập để Tâm bất động, không có
bị dao động, đó là một cái điều cần thiết cho mấy con. Khi mấy con có duyên vào
đây được thì đương nhiên mấy con cũng như là những đứa con của Thầy. Lúc nào Thầy
cũng lo nghĩ cho mấy đứa con của mình nó sống nó được bình an, nó đừng có buồn
khổ. Có cái gì thì mấy con cứ trình cho Thầy, Thầy sẽ trợ giúp cho mấy con sống
mà không có sợ những gì. Nhớ những lời Thầy dạy để khi mấy con về, mấy con thấy
tất cả các pháp đều vô thường, không có pháp gì là ta, là của ta, là bản ngã của
ta.
Mấy con nhớ
làm chủ tâm mình, có gì đâu mình phải buồn phiền, mình phải lo lắng, mình phải
giận hờn, mình phải phiền não để làm gì? Cho nên mình biết thân này cũng đâu phải
của mình. Tâm này cũng đâu có gì của mình đâu, nó là của nhân quả. Cho nên đừng
có để nhân quả nó sai khiến mà mình chạy theo cái thân tâm cố chấp rồi tự mình
làm khổ mình. Rồi mình tự làm khổ mình thì mình làm khổ người khác mấy con. Cho
nên nhớ những lời Thầy dạy thì mấy con sẽ dùng cái câu tác ý, con tác ý thì tâm
mấy con sẽ bất động.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét