245- ĐẠO ĐỨC TRƯỚC- ĐỊNH,
TUỆ SAU
(32:21) Con,
còn con bây giờ nó có cái duyên mà muốn tu thì phải đọc nghiên cứu cho kỹ rồi
thì thử mình trong cái giới luật của Phật, mình có chấp nhận mà thi hành, mình
sống được không? Nếu mình sống được thì lên đây Thầy dạy cho tu, có như vậy
thôi. Rồi bắt đầu bây giờ vô đây thì tham dự vào cái lớp học về giới luật đức hạnh,
thí dụ như cái lớp Giới mấy con thấy cái lớp Giới đó, nói về Ngũ Giới là cái giới
của người cư sỹ chứ đâu phải giới của người tu sỹ đâu. Nhưng mà trong giới của
người tu sỹ vẫn có Ngũ Giới chứ không phải không, nó rõ ràng mà, căn bản mà.
Cho nên cái giới cấm “không sát sanh” có phải không? Thì cái đức nó
là đức gì? Đức Hiếu Sinh- cái lòng thương yêu của mình. Cho nên mình, cho nên
vì cái lòng thương yêu, cho nên mình không giết hại, không dẫm đạp lên chúng
sanh, không ăn thịt chúng sanh, bởi vì cái sự sống nó bình đẳng như nhau.
Thầy có sự sống,
các con có sự sống thì sự sống nó giống nhau. Con vật, con kiến nó bò dưới chân
chúng ta, nó cũng có sự sống như mình, nó cũng muốn sống chứ nó có muốn chết
đâu. Tại sao nhắm mắt mà đi mà đạp nó chết? Đó mấy con thấy! Cho nên vì vậy tại
sao người ta lại cầm dao cắt cổ, đập đầu con cá để mà làm thịt ăn? Mấy người có
có sống bình đẳng không? Có người nghe bình đẳng, cái chỗ bình đẳng của mấy người
ở chỗ nào mà mấy người cướp mạng sống của người khác để mà nuôi mạng sống của mấy
người? Thì mấy người có phải con người có đạo đức không? Đâu có đạo đức bình đẳng
đâu! Cho nên thật sự mà nhìn xã hội này họ nói bình đẳng, họ nói cái miệng, chứ
sự thật mấy người chưa có bình đẳng đâu, nhìn vào bữa cơm mấy người là quá tội
lỗi.
Cho nên khi
một người hiểu đạo Phật thì ngay vào đó người ta hoàn toàn ăn thực phẩm thực vật
chứ người ta không ăn động vật nữa, đó là cái sự sống mấy con. Chứ thậm chí người
ta không còn ăn nữa, người ta ngồi thiền nhập định một tháng, hai tháng, người
ta không ăn. Da thịt người ta không mất. Bởi vì trong không gian nó đủ chất bổ,
nếu mà không đủ chất bổ thì làm sao cái cây kia nó sống được, có phải không?
(34:25) Cái
cây kia, mình có dọn cơm cho nó ăn bao giờ đâu? Nó vẫn sống thì bắt đầu nó hút
không khí. Mình phải hàng ngày, mình cũng hút không khí thì mình ăn. Nó hàng
ngày nó cũng hút không khí và rễ nó bám vào đất nó ăn, ăn đất, ăn phân, ăn ở dưới,
ăn những cái mục, cái bẩn thỉu ở dưới đất chứ gì, phải không? Thì cũng giống
như mình vậy, cũng hít thở không khí mới sống chứ cỡ không hít thở không khí
làm sao sống, cho nên cái môi trường sống này nó đủ hết cái chất.
Có nhiều người
lại nói như thế này mấy con, nói ăn chay không có chất bổ. Có đúng không? Mấy
ông bác sĩ nói, chứ bộ Thầy nói, phải không? Nhưng mà hỏi, con bò coi nó ăn cỏ
nó có chất bổ không? Mà coi mình lấy sữa nó mình uống mà nó bổ quá vậy, phải
không? Mà con bò cái thân nó lớn hơn mình. Thôi bây giờ Thầy nói con voi thôi,
con thấy nó có ăn thịt không mà cái thân nó lớn quá vậy, nó ăn toàn là cỏ, mà
nó lớn cây, mà nó khoẻ, mà nó mạnh, có phải không?
Nó đủ hết
các chất bổ ở trong cỏ chứ đâu phải nó thiếu đâu, cho nên chúng ta ăn rau cỏ,
nó bổ chứ sao không bổ, tại mấy người chưa thành con bò chứ, không Thầy nói mấy
con cứ suy ngẫm xem, bởi cái luận của chúng ta, luận trong cái đầu, chúng ta luận
sai.
Thậm chí như
có nhà khoa học luận thiền thì trời đất, ông chưa có nhập cái định nào hết mà
dám lấy lý học, lấy khoa học chứng minh thiền, mấy ông biết gì chứ, ông có ngồi
bảy, tám ngày chưa? Ông biết thiền gì chưa mà ông nói! Ông nghe ba cái luận
ngôn ngữ của Thiền Đông Độ, ông nói Phật tánh cái tánh như thế này, thế khác.
Đó là cái vật lý như thế này khác, các ông tưởng tượng đâu, mấy ông có biết gì
đâu. Chứ mà cái ông ngồi nhập định rồi, mấy ông nói thì chấp nhận tin. Chưa có
ngày nhập được định, học thấy bà nội đi ra lấy cái đó lý thuyết, nghe người ta
nói thiền nói định rồi cũng bắt chước.
(36:16) Có
mấy cái ông đó Thầy nói, đạo gian mà, đạo ý của người khác, tu chưa xong mà viết
kinh sách quá trời, quá đất. Bán đầy ở chợ hết, có phải sách thiền này, sách tu
pháp môn này, pháp môn kia. Hỏi ông tu được cái gì mà viết sách như vậy? Thử hỏi
mấy ông có phải là người nói láo không? Ăn cắp bên đây một chút, bên kia một
chút, ý của ông tổ này, ý của ông tổ kia, ăn cắp bên kinh sách Nguyên Thuỷ, ăn
cắp bên kinh sách Đại thừa, bây giờ viết thành cuốn sách của mấy ông. Mấy ông
có phải là người ăn trộm không mà nói? Nếu mà mấy ông tu được thì mấy ông lấy
kinh nghiệm bản thân mình mà viết ra. Chứ đừng có nghiên cứu mà nhà học giả kiểu
này, giết người ta hết. Người ta biết đâu người ta tu.
Cho nên nói
chung chung chứ không thành cái pháp hành mấy con. Các con đọc sách mà bây giờ
sách thiền, Thầy nói, nó bán đầy hết, thiền gì mà dữ vậy, mà nhìn ông nào cũng
không có nhập định được. Thì đó mấy ông thầy nói láo, quá láo rồi. Không, mấy
con cứ suy xét Thầy nói có đúng?
Thầy thì nói
thẳng nên chúng ghét Thầy cũng phải, nhưng mà ghét làm cái gì Thầy, bây giờ Thầy
giải thoát rồi. Bây giờ ghét, thí dụ như bây giờ muốn những cái người du côn,
du đãng đến đây gặp Thầy, Thầy nói, à hăm Thầy để đâm Thầy, để giết Thầy chứ
gì? Ủa như vậy thì Thầy mau đi về Tây phương chứ sao. Thầy khỏi mất công tịnh
chỉ hơi thở, làm ơn đâm Thầy mũi thì hơi thở cũng tịnh chỉ chứ có gì đâu.
Các con thấy
ở đời người ta còn chấp, sợ chết, sợ đau thì người ta sợ, chứ đối với Thầy bệnh
đau với chết đối với Thầy có còn nghĩa lý gì đâu. Mấy con thì, mấy mấy con sợ,
mấy con lý luận sao không? Sợ chết nên nói: “Chết rồi lấy gì tu?”. Chứ
sự thật ra sợ chết mới nói vậy. Không, Thầy nói đúng mấy con, tu chưa tới đâu
mà cứ lo sợ chết. Thì bây giờ cứ nỗ lực tu, tu tiếp thì nó không chết chứ gì,
có gì đâu mà sợ.
(38:38) Cho
nên các con thấy Thầy luôn luôn lúc nào cũng vui vẻ, cho nên cuộc đời sống của
Thầy không có bệnh đau là phải. Chứ Thầy có cái thân là vô thường rồi thì nó phải
có sự thay đổi, phải có bệnh đau. Nhưng mà tại vì con người không biết buồn giận,
lúc nào cũng vui vẻ, tìm mọi cách làm cho người khác vui, nãy giờ mấy con ngồi
đây mấy con vui chứ Thầy thấy có người nào khóc bao giờ. Như vậy là các con thấy
cái vui của mình, cái hân hoan của mình, nó giúp cho cái tuổi thọ mình kéo dài
và cơ thể mình khỏe mạnh hơn. Ngày nào mà cũng được cười như thế này chắc ít có
đau, có phải không mấy con? Tu là vậy chứ. Không, đó là một cái sự thật mấy
con, sự thật.
Còn cứ ngồi ủ
rũ mà rầu rĩ đó thì cái đó còn mau chết, mau bệnh đau. Mà bữa nào ấy, nó đứt mạch
máu não, nó nằm liệt một bữa, khỏi chữa, chứ đừng có nói chuyện, tại sự thật mấy
con rầu rĩ là nó ảnh hưởng rất lớn đến cơ thể.
Cho nên mấy
con nhớ là tu làm sao mà được như Thầy, lúc nào cũng vui vẻ. Thầy rất buồn cười
cái thế gian này, nhiều cái nó lý luận, nó che đậy cái lầm chấp của nó mấy con,
nó lý luận bên đây, nó lý luận bên kia. Thí dụ như một cái người thân trong nhà
của mình, như Thầy viết cái bài mà nói về cảm ơn đó mấy con, vì sao người ta ở
ngoài lạ lắm, người ta làm giúp mình, mình cảm ơn nó dễ. Tại sao ở trong nhà vợ
con, nó làm hoặc mình làm giúp cho vợ con, nó không có cảm ơn gì hết. Nói cảm
ơn nghe khách sáo, chứ nghe nó không gần gũi, nghe sao mà nó kỳ.
Ở ngoài thì
xã giao, như vậy rõ ràng ở ngoài mình xã giao là mình giả dối rồi, phải không?
Mình cảm ơn bằng cách giả dối phải không? Cảm ơn thật chứ người ta cho mình món
quà, mình cảm ơn chứ. Người ta giúp mình, mình cảm ơn thật tình. Mà trong khi
cái cảm ơn đó là mình có cái vẻ cung kính, tôn trọng người ta.
Như vậy tại
sao mình không cung kính, tôn trọng mà để chửi mắng nhau dữ vậy? Tại thiếu cung
kính tôn trọng, tại thiếu cảm ơn đó mà chửi mắng, có đúng không mấy con? Cho
nên gia đình bạo lực, gia đình đánh nhau là phải. Tại vì thiếu cái đức cung
kính tôn trọng, tức là đức lễ.
(40:57) Mấy
con học, mấy con mới biết đức lễ chứ, mấy con mới biết cung kính, tôn trọng. Mới
biết cái sự cảm ơn là một cái hành động thương yêu của chúng ta, nói lên cái sự
biết ơn người khác, dù là người thân của mình. Cho nên cái người vợ mà lo cho
mình bữa cơm, đâu phải khi không có bữa cơm này, cũng có công lao của người vợ,
đến giờ ăn không chịu nói lời cảm ơn vợ. Có ông chồng nào mà đến bữa ăn nói câu
cảm ơn vợ bao giờ?
Các con thấy
nó lạ lùng, nhưng mà nói lời cảm ơn có mất cái chỗ nào đâu, mà thật tình nói từ
thâm tâm của mình ra, cái cực khổ của vợ mới có bữa cơm cho gia đình, con cái
mình ăn, trong đó có mình. À bây giờ: “Anh cám ơn em, em đã giúp được bữa
cơm hôm nay cho gia đình, ăn rất ngon”. Cái lời cảm ơn đó thật sự cái tình
thương nó còn thắm thiết với nhau.
Khi người chồng
đưa con đi học về, thì: “Em cảm cơm anh đã đưa con học về”, không
phải sao? Ông còn khoái, thích nữa (…) Đó là cái đạo lý của con người, mà mình
lần lượt mình đánh mất cái đạo lý của con người, cái đạo đức đánh mất đi, cho
nên cái hạnh phúc gia đình nó mất đi, nó không còn có nữa.
Cho nên đạo
đức không làm khổ mình, khổ người phải thực hiện tất cả những hành động thân,
miệng, ý của mình thì nó sẽ không làm khổ mình, thì giải thoát chứ gì. Thì cái
người đó mà tu tâm bất động thì dễ ràng rồi, vô Tứ Niệm Xứ đâu còn khó. Còn mấy
con chửi lộn ầm ầm mà bây giờ vô Tứ Niệm Xứ, thì vô sao nổi. Không, Thầy nói thật
mà.
(42:14) Cho
nên đạo Phật nó hay lắm, nó tạo dựng cho con người đi từ cái căn bản, sống một
đời sống không làm khổ mình, khổ người, đem lại một cái cuộc sống trên hành
tinh là Cực Lạc, Thiên Đàng. Ai cũng biết cung kính, tôn trọng người. Ai cũng
biết bình đẳng sống trong sự sống như nhau thì còn ai làm đau khổ cho ai nữa,
thì không phải là hạnh phúc sao? Mà cái tâm này để mà bước vô đi tu sâu hơn
chút thì dễ quá, nó còn đâu có còn động nữa mấy con.
Cho nên vào
tu Thiền Định Thầy nói, ba bữa là chứng đạo chứ đừng nói bảy bữa. Còn bây giờ mấy
con sống ở trong như cái bãi chiến trường, luôn luôn muốn đấm đá người ta
không, thử hỏi làm sao mà cho nó bình an được, cho hoà bình được. Cái tâm của mấy
con là cái bãi chiến trường, cái cuộc chiến đấu luôn luôn nghĩ cách này, nghĩ
cách khác, chứ nó đâu có dừng ở chỗ nào. Cho nên vì vậy mà mấy con vào Thiền Định
làm sao nổi.
Cho nên bây
giờ một số người theo Thầy tu hành ở đây, cố gắng, khuyến khích họ, ráng cố gắng
để mà tu tập, ngày ngày một ngày mình xin một bữa ,đừng lo đói, lo no nữa. Ngày
nào cô Út cũng lo cho mình một bữa cơm.
Ngồi đó mà tập,
cái người tu Tứ Chánh Cần thì “ngăn ác, diệt ác, sinh thiện, tăng trưởng thiện”.
Còn cái người tu Định Niệm Hơi Thở thì nhiếp an trú cho được, buộc mình phải tu
tập cái đó, và khi được 30 phút rồi, Thầy về kiểm tra Thầy lôi ra ngoài kia ở
khu thứ hai để tập Tứ Niệm Xứ. Mà khi Tứ Niệm Xứ hoàn thành thì Thầy lôi vào
khu thứ ba tập Tứ Thần Túc.
Nó có ba
giai đoạn học của tu nó chứ, đạo Phật nói Giới, Định, Tuệ mấy con, nếu không Định
làm sao có Tuệ mấy con, mà cái người mà học lớp thứ ba là lớp Định thì người ta
thực hiện lớp Tuệ chứ sao. Trí tuệ người ta phát hiện nơi trên Định chứ. Giới,
Định, Tuệ! Ai đi đâu mà vô không lo tu Giới trước, còn nói Định, Tuệ song tu,
Tuệ chỗ nào mà song được? Lấy cái ý thức chúng ta tu thành cái Tuệ được sao?
Cái đó gọi là cái tri kiến giải thoát chứ không thể nói cái Tuệ.
(44:32) Thầy
buộc cho mấy con học giới luật đức hạnh để sự biết đó, để nó nhằm “ngăn
ác, diệt ác, sinh thiện, tăng trưởng thiện” bằng cái ý thức, chứ đâu
phải bằng cái Tuệ. Cái Tuệ của mấy con, biết cái Tuệ sao không?
Bây giờ mấy
con ngồi đây mấy con nhìn trên cái không gian này mấy con thấy có hành tinh nào
sống đâu, thấy được không? Thấy không được thì cái Tuệ của con ở chỗ nào, vậy mấy
con chưa có Tuệ. Cái Tuệ của mấy con ngồi đây, nó nhìn nó quan sát vũ trụ này
nó biết bao nhiêu cái thái dương hệ. Bao nhiêu cái hành tinh sống trên đó, cái
con người, cái loài người sống ở trên đó nó có mấy gạc, mấy sừng nó cũng biết hết
nó thấy hết, các con hiểu chưa? Chứ đừng có nói, con người ở trên đó nó không
có giống người mình đâu.
Cái môi trường
đó, cái con người đó, nó chín mười tay cũng như là con cuốn chiếu vậy, chứ
nhưng mà Thầy nói mấy con có tin Thầy được không, bởi vì cái con mắt mấy con
đâu có thấy, mấy con đâu có Tuệ. Chừng nào mà hai người có Tuệ Tam Minh rồi đồng
nói, như vậy là cách cái sao Hoả này hàng tỷ cái cây số thì nó đến cái hành
tinh đó. Trên hành tinh đó nó thuộc về cái thái dương hệ của một cái hệ khác chứ
không phải hệ mặt trời của chúng ta nữa. Thì ở đây nó có một cái loài người, nó
sống ở trên đó, nó có hành tình sống, thì hai người đồng nhìn thấy, mình cũng
thấy, người kia cũng thấy, hai người giống nhau. Còn bây giờ mấy con, Thầy nói,
mấy con nói: “Trời ông này nói dóc à”, Thầy có dám nói không? Thầy nói,
các con nói: “Thầy nói dóc”, tại vì mấy con không biết cho nên
mấy con phải nói: “Thầy nói tôi không thấy gì hết, ờ tôi thấy gì mờ mờ
tôi không thấy gì hết”.
(46:09) Ban
ngày còn không thấy được con sao nữa, chỉ ban đêm mới thấy cái ánh sáng của nó
mới thấy con sao. Các con thấy nhìn trên trời ban đêm, các con thấy li chi, lít
chit biết bao nhiêu là hành tinh, mà bây giờ không biết cái đó là cái gì, không
biết, có phải không? Nghe người ta nói sao thì nói sao chứ mấy con có biết cái
thứ đó là thứ gì đâu. Chừng nào mấy con có Tam Minh rồi mấy con biết, nó như
trái đất hoặc là nó như khối thuỷ tinh hoặc là như khối gì mấy con biết hết. Sướng
lắm mấy con, tu rồi Thầy biết đúng là đêm đêm mình ngồi quan sát vũ trụ như là
cái đài thiên văn. Mà cái đài thiên văn của mình nó hơn là cái đài thiên văn của
nhà nước, của mấy nhà khoa học. Họ thấy có khúc à, cho nên họ mới cho phi thuyền
đến đó họ khám nghiệm, mình khỏi. Không, Thầy nói thật mấy con.
Cái khả năng
của con người, cái đầu óc của con người, nó vĩ đại vô cùng, cái bộ óc của con
người, người nào cũng có, thế mà chúng ta không triển khai ra thì chúng ta coi
như là cái vật đổ bỏ. Thì các con cứ nhìn cái đồng mả, coi chôn biết bao nhiêu
người mà cái đầu óc của họ như cái đồ bỏ, bây giờ nó thành ra cục đất, có phải
không? Chết rồi bây giờ nó thành cục đất chứ thành cái gì? Có ra gì đâu, hồi sống
không biết sử dụng, trời!
Cũng như bây
giờ Thầy cho con cái máy vi tính mà chưa biết bấm, bấm tầm bậy bạ nó hư, cũng bỏ
uổng mấy con, có phải không? Thì cái đầu của mấy con cũng cỡ đó, bây giờ bấm bậy
là hư đó. Thầy nói hư thật mà mấy con, không biết, mấy con niệm Phật riết nó
căng thần kinh, mấy con sẽ thấy, ngồi đây mà mấy con thấy Cực Lạc, thấy thế giới
Cực Lạc không. Trời đất ơi có Phật Di Đà kìa, con thấy chúng mà không ai thấy,
mà con có mình con thấy. Mai mốt con bị điên chứ đừng nói chuyện, có phải
không? Bấm chệch cái đầu. Đó là cái tu sai mấy con, tu sai nó là tưởng.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét