244- ĐỊNH THẦN TÚC
(24:22) Trong
sách thì đức Phật nói: “Ly dục, ly ác pháp, nhập Sơ Thiền”. Bây giờ
tu cái gì đây? Nó đâu có biết nó nhập, thì rồi lấy Tứ Chánh Cần là tu Tứ Chánh
Cần thì nó nhập tâm bất động chứ làm sao nhập Sơ Thiền cho được.
Rồi bắt đầu
bây giờ Nhị Thiền, nói: “Diệt tầm tứ, nhập Nhị Thiền”, trời đất kêu diệt
tầm tứ mà cách thức diệt, diệt làm sao đây? Ông Phật, Ông nói như vầy tôi biết
như nào tôi diệt? Nhưng không ngờ đó là cái câu tác ý, khi người ta có Định Thần
Túc, thì người ta mới ra lệnh: “Diệt tầm tứ, nhập Nhị Thiền”. Bảo
thân tâm nó diệt tầm tứ đi thì lúc bấy giờ ý thức chúng ta muốn nó diệt tầm tứ
để nhập Nhị Thiền. Thì bởi vì mình có cái nội lực rồi cho nên thân tâm nó nhập
Nhị Thiền nó mới diệt, chứ ông nội ai gì không mà diệt được.
Thầy có lấy
tay Thầy gõ, Thầy quậy ở trên đầu để nó diệt đâu, có phải không mấy con hiểu
chưa? Như vậy là mình mới biết pháp tu chứ. Con bây giờ con theo trường Phật học,
con học tới già cả đời, con cũng đâu có biết. Bây giờ muốn diệt tầm tứ chỉ còn
nước đập cái đầu này bể ra lấy cái tay móc móc cái đầu, cho nó ở trong nó đừng
có nghĩ ngợi nữa, cho sáu căn nó dừng lại, nó đóng lại, nó không còn biết gì nữa
hết, vậy nó mới diệt.
Chỉ còn có nước
chết nó mới diệt chứ còn cách nào khác, thì đập cái đầu cho nó bể đi, cho nó chết
đi, thì lúc bây giờ nó không nhập định mà nó nhập chết. Đấy các con thấy hiểu
chưa?
Thầy nói thật
sự mấy con biết, còn bây giờ thí dụ như muốn nhập Tứ Thiền mà Ông Phật, Ông dạy: “Tịnh
chỉ hơi thở nhập Tứ Thiền”, hay là: “Xả lạc, xả khổ, xả niệm thanh tịnh,
nhập Tứ Thiền”. Xả lạc là cái sự an lạc. Xả khổ là xả cái đau đớn ở trên
thân của mình, cái thọ khổ chứ không phải là xả cái cảm thọ đâu.
Mà xả cái cảm
thọ này thì chỉ còn cái thân này nó hoàn toàn, các cảm thọ này nó không còn nữa
hết, phải không? Xả hết những cái đó, xả luôn các cái trạng thái thanh tịnh nữa
thì nó vào Tứ Thiền, thì chỉ còn có nước người ta muốn không có cảm giác, chứ
còn người ta còn thở thì ai lại ngắc cái thì làm sao họ không biết đau! Có phải
không, bây giờ con cứ ngồi con thở như vậy, ngồi thở, Thầy lại Thầy ngắc một
cái là thấy đau rồi, thì con có xả thọ được không, xả cái cảm thọ đau cái, xả
được không?
Mà ở trong
cái câu nói: “Xả lạc, xả thọ, xả niệm thanh tịnh, nhập Tứ Thiền” thì
rõ ràng là “tịnh chỉ hơi thở” chứ không có gì, thì “tịnh chỉ hơi
thở” thì bây giờ ngắc có đau không? Cái người không thở thì như chết rồi,
còn cái gì đau. Các con thấy chưa?
(26:59) Nhưng
mà câu đó là cái câu tác ý chứ không thể nào mà người ta làm được. Thử bây giờ
bảo: “Tịnh chỉ hơi thở đi”, con nín thở đi, thử nín thở, cái lỗ tai nó
re re, tức chịu không nổi, thở cái khì, nó không chịu đâu! Thiền định gì mà lạ
vậy! Còn bây giờ con ngồi con hít thở rồi con tưởng rằng cái hơi thở sẽ nín, nó
cũng nín mà nó nín tưởng. Cho nên nó vẫn thở mà con thì ở trong tâm con, con thấy
nó nín, tại vì con tưởng nó nín chứ nó đâu có nín. Cho nên nó bị tưởng mất đi,
nó không thực.
Còn cái này
này lệnh của của pháp tác ý, cái lệnh của pháp tác ý nó là Dục Như Ý Túc, Định
Như Ý Túc. Cho nên chúng ta muốn hơi thở ngưng, cho nên nó ngưng. Thì các con
nhớ trong kinh Niết Bàn, Phật, trước khi nhập Niết Bàn, Phật nhập vào Tứ Thiền-
“tịnh chỉ hơi thở” phải không? Xuất ra cái trạng thái Tứ Thiền nó
vào Niết Bàn, có đúng không? Chứ Tứ Thiền đâu phải là Niết Bàn, nó là trạng
thái định. Nhưng mà không có Tứ Thiền thì làm sao tịnh chỉ hơi thở được, các
con biết thân nó không nhập Tứ Thiền thì không bao giờ nó tịnh chỉ hơi thở được.
(28:02) Cho
nên bây giờ Thầy tịnh chỉ hơi được là Thầy có Tứ Thiền, còn mấy con nghe Thầy
nói chứ mấy con làm đi, nín thở đi, coi được không? Không bao giờ được, có đúng
không? Các con phải tập luyện đi từ chỗ nào nó mới có Tứ Thần Túc. Mà có Tứ Thần
Túc thì nó mới có cái lệnh của nó, cái nội lực của chúng ta ghê gớm lắm chứ mấy
con, nó không thường đâu, chỉ có cái nội lực, mà nội lực của nó là thân hành nội-
cái hơi thở mà.
Cho nên nó
19 cái đề mục của hơi thở đâu có phải ít đâu, đó là 19 cái để mục của Thân Hành
Niệm các con đọc bài kinh Thân Hành Niệm, nó thực hiện tất cả các cái nội lực
ghê gớm lắm mấy con. Ghê gớm, nhưng mà mấy con chưa biết lúc nào phải tu cái
này.
Bây giờ tu bậy
bạ Thân Hành Niệm, mấy con coi chừng tưởng lực mấy con, nó đẩy mấy con bay rồi
kia té mà gãy giò chứ dễ ợt. Nó có cái lực mà lực ma, chứ không phải cái lực thật.
Bởi vì cái tâm tham, sân, si của mấy con nó chưa hết, thì cái mà nó hiện ra những
thần thông, nó là ma.
Cho nên con
thấy ngoại đạo này nó tu nó có thần thông chút ít. Cái ít hôm cái danh, cái lợi
nó cám dỗ mấy ông, cái ít bữa phụ nữ cám dỗ lôi mấy ông tuốt đi mất, mấy ông
giáo chủ này. Biết không còn có thần thông, công an nó bắt nó nhốt hết, có đúng
không mấy con? Đó có một số giáo chủ chứ đâu phải, có thần thông, cũng biết
chuyện quá khứ, vị lai, nhưng mà danh với lợi, tiền bạc, rồi nhà cửa đẹp đẽ, rồi
phụ nữ nữa, cái bắt đầu nó lôi ông đi tuốt luốt, cái bắt đầu hết thần thông.
Công an nó bao vây, nó bắt, ông đâu có biết gì hết, có đúng không mấy con?
Còn cái tâm
người ta đã sạch nó không còn tham, sân, si, nó không còn dục nữa, người ta mới
luyện pháp Thân Hành Niệm. Tới cái chỗ mà Thầy nói, nó bất động là nó ly hết,
nó “ly dục, ly ác pháp”, người ta mới luyện Thân Hành Niệm, luyện
cái hơi thở.
Còn bây giờ
dục không, mấy con vô ôm hơi thở mà tu, trời đất ơi kiểu này coi chừng có thần
thông nó mới chết mấy con.
(30:10) Thầy
nói như vậy thì mấy con thấy cái người hiểu biết pháp, chưa hiểu, chưa hiểu cái
đường đi của đạo Phật. Nghe thấy nói pháp Thân Hành Niệm cứ ôm vô tu, tu điên,
tu khùng. Nghe hơi thở xong ôm vô tu. Giới luật không chịu học. Oai nghi tế hạnh
không chịu học. Phòng hộ mắt, tai… không chịu làm. Ăn ngày chưa, ăn ngày một bữa
chưa được mà muốn đòi có thần thông thì Thầy thấy cũng không biết làm sao hết.
Làm chủ cái ăn chưa được, cái ngủ chưa được mà muốn làm chủ cái thân này, sống
chết tự tại thì Thầy nói cái chuyện mơ hồ. Ăn còn ba bữa mà muốn nói tu muốn chết
hồi nào chết, muốn sống hồi nào sống thì không được.
Từ cái chỗ
làm chủ bình thường mà không làm chủ được thì đừng đòi hỏi cái làm chủ khác được.
Từ cái làm chủ của cái đời sống: ăn uống, ngủ nghỉ cho được thì chúng ta mới
làm chủ… Bảo độc cư sống một mình, ở trong thất cô đơn quá, chạy ra nói chuyện.
Không làm chủ được cái tâm của mình, rõ ràng chạy đi nói chuyện rồi bây giờ muốn
làm chủ cái gì? Cái tâm cô đơn chịu không nổi, đi ra nói chuyện rồi thì bắt đầu
mình có làm chủ được nó không? Không làm chủ được cái tâm thì còn làm chủ được
cái gì?!
Cho nên những
cái đó là cái sai của người tu bây giờ, nhiều lắm. Cho nên Thầy nói, để rồi bữa
nào Thầy nhập Niết Bàn rồi, mấy con tìm đường đi mà tu, biết ở đâu mà tu?! Cho
nên Thầy ráng duy trì để mà Thầy đào tạo một số người tu chứng, xong rồi… Các
con biết ở đây thật sự ra Thầy nói, sống thêm ngày nào là cực. “Cực cái
nào, Thầy đâu có cực cái gì đâu?” Ăn nhai nuốt cũng cực chứ đâu phải
sung sướng. Tại mấy con ham, mấy con mới thích nhai nuốt chứ cái người tu rồi
người ta muốn ở cái trạng thái bất động chứ người ta đâu có muốn nhai nuốt cái
đồ ăn bất tịnh đó đâu. Cái đồ ăn bất tịnh chứ đâu phải thơm tho, ngon cái gì,
cho nên cái người tu người ta sợ lắm.
Có gì không
con?
(…)
Rồi con để
đó Thầy chuyển.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét