22-MỤC ĐÍCH LÂU DÀI CỦA VIỆC
ĐÀO TẠO
(16:08) Nhưng
có Thầy mà rất nhiều người thì làm sao Thầy giảng hết được, Thầy làm sao mà Thầy
theo dõi giúp mấy con được. Hai mươi người, sức của Thầy hiện giờ chỉ có hai
mươi người. Mấy con chờ, chờ đợi Thầy không lâu đâu. Thầy đào tạo cho cái lớp
người này họ tu chứng, họ sẽ giúp mấy con. Chứ hiện giờ thì Thầy đã già yếu rồi,
Thầy biết.
Và đồng thời
khi họ tu xong, Thầy sẽ đưa họ về những khu An Dưỡng, những chi nhánh An Dưỡng,
Trung Tâm An Dưỡng để họ đứng lớp, họ sẽ dạy lớp Chánh Kiến.
Như hồi nãy Thầy nói:
.Cái lớp Chánh kiến là sự khai triển sự hiểu biết của mấy con đúng Chánh Pháp của Phật.
.Cái lớp thứ 2 là lớp Chánh Tư Duy để mấy con xả tâm, xả tâm ly dục - ly ác pháp.
.Lớp thứ 3 dạy mấy con oai nghi tế hạnh - chánh ngữ là dạy mấy con ngôn ngữ suốt một năm, dạy về cách thức lời ăn tiếng nói.
.Chánh Nghiệp: dạy mấy con oai nghi tế hạnh từ cái đi đứng nằm ngồi nói nín, ăn uống, cách thức. Ngồi ăn như thế nào đúng; ăn như thế nào sai.
Qua một chuyến
đi này Thầy dạy các thầy có rất nhiều điều mà hầu hết mọi người, Thầy thật sự
Thầy nói, nhưng mà mọi người thấy Thầy ngồi ăn, họ cũng không thèm để ý. Cho
nên họ vẫn chứng nào tật nấy, cũng ngồi ăn một cách rất là thiếu oai nghi, lẽ
ra cái duyên đi chung với Thầy, ăn chung với Thầy một mâm mà họ quên quan sát
cách thức ăn, cách thức ngồi của Thầy như thế nào. Ngồi ăn mà ngồi xếp bằng thì
thường mọi người đều ngồi thụng lưng, không ngồi thẳng. Tướng ăn của Đức Phật,
đức phạm hạnh là phải ngồi lưng thẳng, tướng phước điền. Người khác nhìn vào thấy
cái tướng mà ngồi cúi đầu mà khom ăn là cái tướng phàm phu không đúng cách.
(17:58) Ngồi
thẳng lưng, Thầy nói đơn giản để biết rằng cái lớp Chánh Nghiệp là dạy oai nghi
tế hạnh, đức hạnh, đức về ngôn ngữ, hạnh về những hành động thân của mình. Cho
nên hiện giờ mấy con ngồi ăn, Thầy biết rằng mấy con ngồi ăn theo kiểu phàm phu
không thể nào là phạm hạnh được. Vậy thì phải học cái lớp Chánh Nghiệp, nếu
không học mấy con làm sao biết. Mà không biết cho nên vì vậy mà kẻ ngồi ăn thế
này, người ngồi ăn thế khác, không được.
Các con thấy
cầm một trái chuối lột ra cắn ăn, các con thấy bình thường, nhưng đối với con mắt
của Phật đó là một loài động vật, một con khỉ. Các con có thấy con khỉ ăn chuối
không? Nó cũng lột như chúng ta, rồi nó cũng cắn, rồi nó cũng ăn. Nhưng Đức Phật
lại dạy chúng ta cách khác, cái oai nghi khác. Khi lột trái chuối xong thì
chúng ta dùng cái muỗng hoặc tay chúng ta bẻ bỏ vào trong cái bát ăn vì chúng
ta có cái bát mà. Đức Phật ví “cái bát của chúng ta đó là mỏ của con chim,
còn cái y của chúng ta là đôi cánh của con chim”. Các con có nghe lời dạy
đó không? Các con có nghe.
Cho nên, con
chim ăn là phải nhờ cái mỏ, thế mà chúng ta không nhờ cái mỏ mà nhờ cái tay,
bánh thì kê vô cắn, có phải không mấy con? Chứ mấy con có bẻ bỏ vô trong bát
đâu mà múc ăn, có đúng không?
Trái chuối,
hoặc trái cây, hoặc là xoài, cái gì thì mấy con cứ bốc, không đúng cách. Cho
nên trên bước đi mà hầu hết là các con cùng được duyên, cùng Thầy đi trên một
chuyến đi và đồng sống với Thầy, từ cái ăn, cái ngủ, đi đứng, tất cả các nói, nếm
luôn luôn đem cái lòng từ thương yêu tất cả mọi người. Không bao giờ, mặc dù
người đó làm trái ý mình, không bao giờ mà Thầy có sự bất mãn hoặc nói một lời
nặng nhẹ nào. Trừ ra có những lời giáo dục các con, mà Thầy nói thôi.
Còn đối với
phật tử, không có một người nào Thầy nặng lời với họ, mặc dù có nhiều khi có những
người làm trái ý, họ muốn quyền hành điều khiển cả Thầy, nghĩa là điều khiển
theo họ. Nghĩa là họ phải điều khiển, dẫn dắt Thầy từ chỗ này đến chỗ khác khi
Thầy không giao họ, họ vẫn làm. Còn Thầy giao họ tức là họ có bổn phận giúp Thầy.
Ví dụ như Thầy giao cho Thanh Trí, ờ bây giờ đây về đó con phải liên hệ địa điểm
nào, con phải vẽ cái chương trình. Đó là cái nhiệm vụ của Thanh Trí làm là
đúng.
(20:25) Còn
có nhiều người Thầy đến tiếp xúc với họ, thì họ muốn dẫn đi đâu thì họ dẫn, họ
muốn nói gì đó thì họ nói. Sự thật ra họ muốn dẫn dắt Thầy đi trên con đường của
họ, làm chủ. Nhưng mà Thầy vẫn tùy thuận, Thầy không thấy đó là trái. Thầy tùy
thuận cho mọi người vui vẻ và giúp họ vượt qua những cái khó khăn, cái không
đúng đó.
Mấy con đi với
Thầy mấy con thấy các điều đó hết, không có một người nào mà làm Thầy nghịch ý
trái lòng. Thầy tùy thuận, Thầy luôn luôn tùy thuận với mọi người, chấp nhận từng
cái ý của họ, cố gắng khuyên họ đoàn kết, thương yêu nhau, tha thứ những lỗi lầm
của nhau mà thôi.
Đó, cho nên
đối với Thầy, tình thương là trên hết. Cho nên hôm nay vì sự thương yêu ấy mà
Thầy sau chuyến đi này, tức là gieo một cái nhân để cho các chi nhánh của Trung
Tâm và Trung Tâm An Dưỡng ra đời. Gieo cái nhân thì sẽ có cái quả ngày mai.
Nhưng mà cái quả ngày mai có, mà ngày hôm nay mình không đào tạo những người có
đủ khả năng để đứng các lớp dạy thì lấy đâu mà dạy?
Cho nên các
con đi với Thầy các con biết, biết rõ ràng. Nhưng việc làm của Thầy thì mấy con
không biết, các con cứ nghĩ rằng Thầy làm như vậy là ngày mai, ngày mốt là
thành, không phải. Gieo cái nhân này ít ra năm năm, mười năm nó mới thành hình
chứ không phải ngay bây giờ.
Cũng như bây
giờ, mấy con bỏ cái hạt giống xuống đất, mấy con tưới nước. Ngày nào cũng chạy
ra thăm, sao thấy nó chưa lên, nghe sốt ruột. Còn riêng Thầy, Thầy biết thời
gian bao lâu cái hạt giống này nó sẽ lên. Đó là cách thức của Thầy, Thầy biết
ôm cái hạt giống này năm ngày nó lên, ôm cái hạt giống này nó phải nữa tháng mới
lên. Có loại chứ, có loại nó lên nhanh, nhưng có loại nó lên lâu, chứ không phải
loại nào cũng lên như nhau.
(22:02) Ví
dụ như mấy con đem cái hột xoài mấy con ghim xuống đất ba bữa làm sao nó lên được?
Nhưng mấy con đem hạt lúa, mấy con ném xuống đất, ba bữa thấy nó ló rễ lên, có
phải không mấy con?
Mấy con thấy
người ta gieo mạ không, cái thời gian ngắn chứ đâu có dài; còn trái lại cái hạt
xoài ba bửa, thấy nó nứt mầm chưa, nó nằm trơ trơ, có đúng không? Có loại giống
nhanh, có loại giống lâu chứ. Nhưng mà cái loại giống của Thầy là cái loại giống
mà nó đem lại vĩnh viễn cho loài người thì nó phải lâu chứ! Các con thấy cây xoài
nó lớn hơn cây lúa, hay là cây lúa nó lớn hơn? Thầy đem cái nhân quả để cho mấy
con thấy, Thầy chứng minh cái nhân quả của thảo mộc với nhân quả của con người
làm để chúng ta thấy rõ ràng.
Cái giống
nào thì nó phải cho con cái giống nấy. Cái vấn đề đạo đức, xây dựng đạo đức là
hạt giống tốt cho con người trên hành tinh, thì cái hạt giống tốt đó nó phải có
thời gian dài, nó mới nảy nở được.
Cho nên Thầy
gieo cái giống đó, nó có thể đời nay nó chưa lên được nhưng đời sau nó lên, các
con có tin điều đó không? Sự thật ra các con nên tin chứ sao. Bây giờ nếu mà
không có sách Đạo Đức của Thầy thì ai biết, tức là không có hạt. Nhưng mà đã có
sách Đạo Đức của Thầy rồi thì cái hạt giống đã có rồi. Bây giờ đó chúng ta ươm
nó, rồi công lao chúng ta tưới nước, chúng ta hằng ngày tạo cho nó đúng cái độ
để cho nó lên. Thì hôm nay Thầy gieo cái nhân tức là có cái hạt giống Đạo Đức của
Phật triển khai ra.
Bây giờ nó mới,
Thầy đi như vậy là đem cái hạt giống đó mà ươm, có phải đúng không? Nhưng mà chờ
nó lên chứ, đâu có nhanh được. Nó là cái loại giống có thể đem lại sự lợi ích từ
đời này đến đời khác. 2550 năm cái hạt giống của đức Phật ươm đến giờ này, cái
hạt giống của đức Phật gieo đến giờ này Thầy mới ươm nó. Đức Phật đã có cái hạt
giống đó, nhưng mà chưa có người nào mà đem ươm trồng, cho nên cái hạt giống đó
nằm ở toàn bộ ở trong kinh sách Nguyên Thủy. Giờ này Thầy là cái người mà chịu
khó. Mấy con thấy nếu mà Thầy không chịu khó thì làm sao mà Thầy mở cái lớp dạy
Chánh Kiến cho mấy con, làm sao mà Thầy đi từ Nam ra Bắc? Đó là cách thức ươm hạt
giống, các con hiểu chưa?
(24:19) Thầy
đang ươm hạt giống mấy con, thì Thầy nghĩ rằng cái hạt giống này nó sẽ lên chứ.
Cho nên nó lên thì nó thành hình. Mà nó lên thì phải có người tiếp tục chăm sóc
nó chứ, chứ có mình Thầy chăm sóc nó sao được. Thì như vậy là cái lớp mà mở để
đào tạo những bậc tu chứng quả A La Hán cần thiết, cần thiết trong lúc này. Biết
mình làm cái gì trước, làm cái gì sau.
Bây giờ mình
đem cái hạt giống Đạo Đức mình ươm lên, thì mình phải mướn một số công nhân
viên để mà chăm sóc tưới nước chứ. Chứ nếu mà những người công nhân viên, không
có những người mà giúp đỡ Thầy thì các hạt giống này chỉ có khô cằn mà chết
thôi, có phải không? Chứ mình Thầy làm sao? sức của Thầy làm sao tưới nước hết
được. Những hạt giống cần thiết phải có người phụ, chứ không thể nào được.
Ví dụ như
Nhà nước lãnh đạo mà chỉ có ông Chánh phủ thì ổng làm sao ổng cai trị đất nước,
ít ra cũng có nhiều người. Ví dụ như chương trình giáo dục đào tạo văn hóa của
nhà Nước mà chỉ có ông Bộ trưởng bộ Văn Hoá ổng ngồi đó ổng dạy ai? Ít ra thì ổng
phải có những người làm việc với ổng và dưới đó phải có những người mà thầy
giáo, cô giáo, có phải không? Mới là bộ Giáo dục. Chứ còn nếu không có, thì làm
sao? Mấy con thấy trong vấn đề này, mấy con có hiểu được từng chút như vậy, nó
là khó.
(25:27) À,
bây giờ đã có hạt giống rồi, đem ươm nó rồi. Bây giờ phải đào tạo những người
chăm sóc, thì trong khi chăm sóc thì Thầy đã nói với mấy con, cái sức của Thầy
chỉ đào tạo được hai mươi người, hơn hai mươi người thì sức của Thầy…
Như vậy là
bên nam của mấy con là thừa, bây giờ mấy con là mười mấy người rồi. Hiện bây giờ
ngồi trước mặt bên nam là mười bốn người. Mấy con thấy cái sức của Thầy chỉ có
mười người, mà Thầy nhận bốn người nữa là Thầy vất vả lắm. Mà các con biết bây
giờ đâu có nghĩa là ngồi đây mười bốn người, mà hai mươi người, rồi bốn mươi
người. Ai mà nghe cái lớp đào tạo để tu chứng thì ai cũng ham hết mấy con, ai
cũng muốn mình giải thoát hết. Nhưng đến khi vào lớp tu học thì mấy con sẽ thấy
khó khăn, rồi mấy con sẽ rớt. Thầy tin bây giờ Thầy có nhận các con hai mươi
người, ba mươi người, bốn mươi người, chắc chắn là mấy con sẽ rớt, sẽ rớt và loại
ra ngoài lớp học. Điều đó là điều hẳn nhiên.
Mấy con biết
rằng Giới luật của Phật không phải để cho người phàm phu mà để cho những bậc
Thánh. Bởi vì nó là Thánh Giới Uẩn. Mấy con nghe Đức Phật nói Thánh Giới Uẩn. Bậc
Thánh người ta mới sống nổi trong Giới luật của Phật chứ một bậc phàm phu sống
không nổi nghĩa là sống sẽ phạm giới này, phạm giới kia, không bao giờ sống nổi.
Bởi vậy Đức
Phật mới đặt cái tên của nó, giới luật của Phật, là Thánh Giới Uẩn. Một người bậc
Thánh mới có thể giữ gìn những cái giới này, giới uẩn này thì mấy con là những
người chứng quả A La Hán, là những bậc Thánh Tăng, Thánh Ni.
Như bên nữ mấy
con, ở trong cái số mấy con, hiện giờ mà Thầy chọn mười người thì mấy con cũng
thừa, mấy con cũng thừa rồi. Đó, mấy con cũng nhìn coi, bởi vì có mười người là
phải thừa rồi. Nội là cái người hiện diện trong cái lớp của Thầy đang nói chuyện
hôm nay là mấy con đã thấy thừa rồi, thừa với cái vấn đề mà Thầy chọn. Nhưng
trong mấy số mà mười mấy người mấy con ở đây, chắc gì mấy con giữ gìn Giới luật
nghiêm chỉnh đâu. Cái quan trọng là ở chỗ giới mà: “Giới Luật còn là đạo Phật
còn, Giới Luật mất là đạo Phật mất”. Giới Luật nó sẽ ly dục - ly ác
pháp. Giới sanh Định mà. Tu giới, giữ giới. Nói giữ gìn là không đúng mấy con
mà “tu Giới, sống Giới luật”. Tu Giới chứ không giữ, giữ thì bị ức
chế. Còn chúng ta tu để chúng ta sống đúng phạm hạnh, Thánh hạnh. Giới Thánh là
Thánh Giới uẩn mà, nó là Thánh hạnh.
Cho nên
trong sự tu tập của mấy con phải biết được mình đang tập làm Thánh. Mà cái lớp
đào tạo này là đào tạo Thánh Tăng, Thánh Ni. Những con người sống không giống
phàm phu, sống không giống động vật, oai nghi tế hạnh đầy đủ. Thì khi mà Thầy
chọn đúng số rồi, Thầy sẽ mở lớp ngay đây, mà dạy từng ngày, từng giờ, từng
phút, Thầy chịu. Không có giờ phút nào mà mấy con không gặp và gặp Thầy thì phải
tu tập, thật sự tu tập, chứ không có tu lơ mơ.
Khi mà mấy
con ở đây, mấy con vô lớp mà Thầy thấy nói chuyện là Thầy cho mấy con về liền tức
khắc, nghĩa là cái người mà khởi sự nói và cái người mà đứng lại trả lời, hai
người gặp mà nói chuyện với nhau là Thầy đuổi cả hai người. Lớp đào tạo không
thể tha thứ được những cái lỗi lầm đó. Khi mà Thầy đã mở lớp học đó, lớp học
đào tạo thì “Độc cư là bí quyết thành công của sự tu tập”, tức là
Thiền Định.
(28:31) Nếu
mấy con không giữ gìn, buộc lòng Thầy phải, dù thương mấy con cách gì, Thầy
cũng cho mấy con vào cái chờ đợi một cái lớp khác, chứ cái lỗi của mấy con dù một
lần. Thầy tuyên bố trước. Đây là cái lớp đào tạo để cho những người này sẽ đứng
lớp, lớp Chánh Kiến để dạy các nơi, dạy các chi nhánh An Dưỡng.
Thầy tin rằng
các vấn đề việc làm của Thầy nó sẽ được mở lớp và đâu đâu Nhà nước cũng sẽ chấp
nhận . Bây giờ mới chỉ có hai cuốn sách Đạo Đức, nếu mà Thầy viết hai mươi bốn
cuốn sách Đạo Đức xong rồi, xin phép xong rồi, thì ngay đó Nhà Nước đã lưu ý. Bởi
vì nền Đạo Đức của Phật Giáo nó đã đem đến cụ thể rồi. Bằng chứng là mấy con đã
thấy khi mà mình ra Hải Phòng, Công An đến làm việc. Đưa sách Đạo Đức ngay đó
có một sự, coi như là bộ sách Đạo Đức có hai tập sách đi, là bùa hộ mệnh. Các
con thấy bộ Đạo Đức nó ghê gớm. Như vậy các con đủ biết rằng nó đem lại sự bình
an và mọi người, những người Công an, Chính quyền địa phương đó xin sách Thầy rất
nhiều trong lúc đó Thầy chỉ còn một cuốn, hai cuốn gì thôi. Cho nên xin Thầy mà
đâu còn có nữa, đến Hải Phòng là sạch hết rồi. Thì mấy con thấy trong vấn đề Đạo
Đức rất quan trọng.
Nhà Nước, những
cái người mà giữ gìn trật tự an ninh họ đọc sách Đạo Đức là họ đã chấp nhận
ngay liền. Thì đủ biết rằng hai mươi bốn tập sách Đạo Đức Làm Người của Thầy được
ra đời, được xin phép hẳn hòi, thì nhà Nước có quyền thay đổi. Mà hai mươi bốn
cuốn sách Đạo Đức mà viết như vậy đó, ít ra Thầy cũng bỏ hai năm hoặc là ba năm
cho đến bốn, năm năm . Hai mươi bốn tập mà giờ có hai tập, còn hai mươi hai tập
nữa. Mấy con biết cứ mỗi tập là ba trăm mấy chục trang chứ đâu phải ít. Các con
cộng lại đi, còn hai mươi hai tập nữa, bao nhiêu ngàn trang giấy chứ đâu phải
ít công việc. Đâu phải cái sự làm việc nhỏ, làm việc nhiều chứ.
Hằng ngày phải
được ngồi không, rảnh mà lại phải đứng lớp dạy mấy con hằng ngày, rồi ngồi lại
viết, thì đâu phải là cái chuyện dễ dàng. Mấy con thấy Thầy phải tiêu hao cái
năng lượng cái sức khỏe của Thầy vô cùng để đầu tư cho bộ sách Đạo Đức, không
phải dễ đâu!
Thầy tin rằng
trong các con, mà Thầy đã gợi ý trong cái lớp Chánh Kiến về Đạo Đức Nhân bản -
Nhân quả để các con viết những cái bài đạo đức về nhân quả. Nhưng các con chưa
được gợi ý đúng mức để mấy con viết, chứ nếu mà Thầy gợi ý đúng mức, mấy con viết
thì mấy con viết rất hay. Mấy con thay Thầy, nhiệm vụ rất lớn, vì bản thân của
mấy con đã trực tiếp trong cuộc sống đầy đau khổ, trong cuộc sống bằng nước mắt
của mấy con, chứ không phải là chuyện thường. Mà chính vì cái hành động thiếu đạo
đức bằng nước mắt của mấy con cho nên mấy con nói không sai, nói dạy đạo đức
không sai. Nhưng chỉ cần triển khai giúp cho mấy con, để cho mấy con có cái hướng
đúng, để mấy con viết ra mà thôi. Thành ra đợi biết bao nhiêu công sức của Thầy,
Thầy chỉ gợi ý, rồi mấy con theo đó mà mấy con viết, thì cái đầu óc của Thầy nó
còn làm việc nhiều chuyện khác nữa.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét