21-NHỮNG SAI SÓT KHI TU TẬP
AN TRÚ TÂM
(12:10) Cho
nên cái lớp sắp tới đây, Thầy sẽ chọn hai mươi người, Thầy quyết định chọn hai
mươi người. Mà mười người không lấy hơn mười người.
Bởi vì phải
chăm sóc các con cẩn thận, kỹ lưỡng từng tu tập. Từng những bài pháp mà các con
triển khai tri kiến của mình xả từng tâm niệm ác. Ví dụ như mấy con ngồi chỗ, lớp
Chánh Tư Duy không phải là Chánh Kiến, Thầy không cho các con một đề tài mà
chính từng tâm niệm của các con khởi lên là một đề tài cho mấy con.
Và mấy con
phải cố gắng như Thầy đã nói, chỉ cần tu một phút, một phút nhiếp tâm an trú,
không cần hai phút, ba phút. Nhưng lúc nào mấy con vào một phút đều phải đạt được
cái chất lượng nhiếp tâm và an trú, chứ không phải lúc thở như thế này, lúc thở
như thế khác.
Nhìn hết vọng
tưởng là mấy con cho nó là một phút, nó không phải vậy. Một phút mà nhiếp tâm
và an trú, các con có nghe chữ "An trú" không? Chỉ một phút mà
mấy con ngồi như thế này, mà mấy con nhiếp tâm thở ra - hít vô, thở ra - hít
vô, cố gắng tập trung biết hơi thở thì nó không niệm chứ có gì. Nhưng mà không
niệm đó nó không có an trú.
Cho nên khi
các con một phút mà an trú thì ba mươi phút vẫn thấy nhanh chóng gọi là an trú.
Cho nên Thầy bảo các con cứ tập một phút đó, để từ một phút đó mà rút tỉa kinh
nghiệm mới thấy khi mà nó lọt vào trong một phút mà an trú thật sự đó, thì mấy
con thấy một giờ nó cũng nhanh như chớp, nó quên thời gian.
(13:51) Còn
mấy con vào không được, lúc thì được lúc không, tức là mấy con chưa nhiếp tâm
được một phút. Các con thấy có lúc thì mình thấy an ổn, mà có lúc không an ổn về
hơi thở. Nhưng mà Thầy dạy mấy con một phút mà thôi, chưa dạy mấy con nhiều.
Phải tập
trong một phút, quyết tâm trong một phút. Thầy thấy cái khả năng của mấy con thừa
sức nhiếp, nhưng mà an trú cho được một phút đó là cái khó chứ không phải dễ.
Nhưng chúng ta tập rồi sẽ được, người nào tập cũng được hết. Bởi vì nó không
ngoài khả năng của mấy con, cho nên mấy con tập được. Người nào cũng tập được,
dù 1 người dốt nát cách gì tập cũng được.
Còn khi
không mấy con nhiếp một phút, ức chế tâm của mình chưa an trú được, mấy con cứ
tăng tăng, tăng dần lên năm, mười phút, hai mươi phút thì cái đầu của mấy con sẽ
căng và mấy con sẽ lọt vào tưởng. Cho nên Thầy bảo mình tu, thì mình tu đúng lời
Thầy dạy, đừng tu sai lời Thầy dạy.
Còn hiện giờ
Thầy dạy mấy con xả tâm là mấy con biết cách để tự nhiên tâm thanh thản
- an lạc - vô sự. Chứ không phải "giữ gìn" tâm thanh thản
- an lạc - vô sự, mà biết cách để tâm thanh thản, an lạc tự nhiên mà quan sát
Thân - Thọ - Tâm - Pháp bốn chỗ đó coi có chướng ngại pháp gì không để mà đẩy
lui, đó là giai đoạn đầu.
(15:05) Còn
hiện giờ mấy con tập nhiếp thân trên thân để khắc phục tham ưu theo pháp Tứ Niệm
Xứ, thì mấy con nhận sự luân chuyển khi bước đi, nhận sự rung động khi ngồi, cứ
tu như vậy thôi đừng tu gì khác hơn hết. Cứ tu như vậy năm phút đến mười phút
thôi, đừng tu hơn.
Để chừng đó
rút tỉa qua kinh nghiệm đó, nó có những trạng thái xảy ra cho mấy con, rồi cái
đúng cái sai của mấy con Thầy sẽ xác định cho. Chứ mấy con biết trạng thái xảy
ra đúng chỗ nào, sai chỗ nào? Mấy con đi tới đó chưa? Con đường chưa đi tới mà
bây giờ mấy con tu năm phút, mười phút trong trạng thái rung động của thân, “cảm
giác toàn thân tôi biết tôi hít vô, cảm giác toàn thân tôi biết tôi thở ra”.
Từ một phút
đến năm phút; từ năm phút đến mười phút, nó có sự thay đổi tâm mấy con. Chứ
không phải nó một sự thật bình thường trong một sự bình thường, mà sự thay đổi
đó đúng sai chỉ có Thầy biết! Mấy con làm sao biết được đúng? Con đường chưa đi
tới thì chỗ này cái hầm, chỗ nọ cái hố, chỗ kia bãi sình lầy, mấy con biết đâu
mà tránh, chỉ có Thầy.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét