214- CHỌN NGƯỜI ĐỨNG LỚP
(35:43) Thì
con, bây giờ trong cái vấn đề mà gia đình, con giải quyết lần lượt cho nó ổn
thì dễ con. Nó yên ổn để cho mình còn có giai đoạn tu cao, mình đi sâu vô. Thầy
thấy mấy con còn trẻ tuổi, mấy con tu được là Thầy mừng. Nhất là qua những cái
bài làm của mấy con, rồi qua những cái. Thầy, coi như là Thầy chấm bài mấy con,
rồi Thầy xem xét. Thì lớp cái tri kiến của mình, mà cái tri kiến đó, đó là cái
hàng đầu để cho mình có cái sự cân nhắc, suy xét, để cho mình xả tâm chứ đâu có
gì. Mà những cái lớp học đạo đức mà Thầy đã xét, có nhiều người họ nói hay mà
không xả được, tức là họ không nói ra cái áp dụng, nói lý thuyết. Còn cái người
cứ nói ra mà nói trong những cái áp dụng của đời sống của mình, dù ít dù nhiều,
chắc chắn là mình cũng phải có cái kinh nghiệm mình mới nói được. Không có kinh
nghiệm thì không bao giờ nói ra được cái áp dụng. Còn không thì chỉ nói đi cứ
dòm xuống đất, tránh kiến tùm lum, có nhiêu đó, chứ bây giờ đâu có gì khác để
nói.
Tại vì Thầy
dò xét qua các bài hết rồi, người nào lý thuyết suông Thầy biết, người nào áp dụng
biết. Mình phải có cái đầu óc, mình phải có sự quán xét mà được đức Phật gọi là
Định vô Lậu. Tư duy quán xét, suy nghĩ để triển khai cái tri kiến của mình trên
cái hành động đó gọi là Quán Vô Lậu. Tức là mình phải quán hiểu nó là cái thiện
hay là cái ác? Mà đạo đức là thiện chứ gì, còn cái gì mà không đạo đức là ác chứ
gì. Cho nên mấy con học, Thầy nói người nào mà siêng năng làm thì Thầy hướng dẫn,
Thầy nhắc khéo. Thầy lập dàn bài Thầy đưa vào, dựa theo đó cứ làm. Qua cái giải
trình án hay là đem hết những cái hiểu biết của mình viết, đừng có đi ra khỏi
cái dàn bài của Thầy, nó không bị lạc đề.
Cô Út Diệu
Quang: Thế bài
mới, bài mới có chưa Thầy?
Trưởng
lão: Thầy sẽ
có, con, bài mới. Thầy nói, Thầy là cho hàng loạt bài mới.
Phật tử
Kim Quang: Làm
không kịp đâu Thầy ơi.
Cô Út Diệu
Quang: Bài mới
Thầy xong chưa?
Trưởng
lão: Thầy đã
xong rồi, in ra thì Thầy phân đoạn, rồi đáp án. Còn giải trình án, Thầy nói giải
trình án thì để cho mọi người. Tại vì sao? Là bây giờ Thầy thêm một cái đoạn nữa
vào, cái áp dụng, kết luận và áp dụng. Kết luận và mình áp dụng thì nói những
cái áp dụng cho cái đầu đề đó, cái đạo đức đó. Lần lượt rồi đi dần dần, dần dần
mới đến áp dụng.
(38:33) Phật
tử Kim Quang: Mà sao con thấy càng ngày con không có gì để ghi hết Thầy?
Thấy không có làm được bài. Thấy, nếu mà có ghi thì giống như là ghi những cái
cũ, lặp đi lặp lại, rồi giống như là cái bếp hoàn toàn nó không có mở rộng được
nữa?
Trưởng
lão: Không phải,
không cần, nhưng mà lặp đi lặp lại cho nó thấm. Sau khi thấm rồi nó mới tới cái
mới chứ. Còn bây giờ chưa thấm cái này mà đi tới cái mới nữa làm sao được. Coi
như con học mà lướt qua nó chưa thấm đó, thì sau khi mà có thi thì nó rớt. Cần
cho phải nhào tới, nhào lui cho nó thấm nhuần, học thấm nhuần, thì trong khi đến
thi nó vững vàng, nó không có rớt. Học trò cũng vậy con, học lướt qua một lần,
mà ông thầy cho một lần, lướt qua một lần, sau nó quên, nó vô thi. Trời! Chết
nó luôn á. Chứ ông Thầy mà dạy cứ nhào tới nhào lui cho nó thấm nhuần cái bài.
Mình biết trong những cái năm học đó là nó sẽ thế nào những cái bài của mình
cho nó học là cho thi những cái bài đó con. Nhào tới, mà mình không biết nó cho
bài nào, nhưng mà chắc chắn giống đây chứ không đâu. Nhào tới, nhào lui chứ
không có xứ nào. Chứ còn nếu mà cứ cho bài này qua bài kia, tới chừng nó ôn lại
muốn chết nó luôn á.
(39:48) Cái
ông Thầy dạy mà học trò đậu là ông biết cái số bài đó. Thế nào nhà nước, cái Bộ
giáo dục nó cũng sẽ cho ra đề bài trong mấy cái bài đó, bắt buộc cho nó học
nhào tới, nhào lui. Còn những cái bài khác, thì ông thầy ông khéo léo, ông đưa
bài vô để cho nó có cái trí nhớ, nó nhớ thêm thôi, để nó quay chung quanh những
cái trục. Khéo léo làm cho thêm lớp học nó sinh động, nó không bị khô khan. Chứ
khi mình nhắc cái đó, mà nó không có những cái mới thì nó sẽ khô khan, nó lặp
đi lặp lại nó chán. Tuy là cũ nhưng mà nó mới, nó làm cho thấm. Nó thấm riết rồi
bắt đầu mình thấy nhân quả thật đúng, hở ra chút là có nhân có quả, hở ra chút
chạy đâu không khỏi hết. Lén lén mở miệng ra coi chừng nhân quả. Không Thầy nói
thật sự, suy nghĩ bậy một cái là nhân quả thật…
(40:50) Cho
nên cái đạo đức đó, con thấy nhân bản chỉ có năm giới thôi mà nhân quả. Mà
trong năm giới nhân bản nó có nhân quả trong đó rồi, chứ đâu phải không. Mà lại
nó còn thêm nhân quả nữa là thập thiện, ghê gớm không? Ghê gớm! Nội bao nhiêu
đó nếu mà con người sống đủ thì Thầy nói tuyệt vời. Làm sao cho thấm đượm. Vì
nhìn nhân quả rồi, sau đó nó còn lặp trở lại. Nó lặp trở lại nhân quả, à nhân bản
nữa, mười điều lành nhân bản, mười điều lành. Thì nó cũng lặp đi lặp lại cho nó
nhuần, thấm nhuần chứ không có gì khác.
Mà nó thấm
nhuần rồi bắt đầu nó đưa qua lớp Chánh Kiến thì toàn bộ trong Chánh Kiến là
nhân bản, nhân bản – nhân quả, không có gì hết. Mà trong khi Chánh Kiến đó thì
nó phải có Chánh Tư Duy, suy nghĩ cho đúng. Rồi Chánh Nghiệp nè. Chánh ái ngữ,
tức là Chánh Ngữ đó, thì nó là cái lời nói của mình rồi, nó cũng là nhân quả rồi.
Mà Chánh Nghiệp là cái hành động của mình chứ không phải là. Nó nằm ở trong các
cái lớp Bát Chánh Đạo chứ đâu, đâu có xa đâu. Mà thông suốt được cái này đưa
qua cái lớp trung học, học trò nó dễ dàng nó vô nó thi đậu lắm.
Phật tử
Kim Quang: Tức
là học hết năm lớp này là con học Bát Chánh Đạo.
Trưởng
lão: Ừm, chứ
bây giờ vô lớp Chánh…Trời đất ơi,… Thầy nói đạo đức mà ôn lại lớp Chánh Kiến
thôi, như trên trời nó mới rớt xuống.
Phật tử
Kim Quang: Nhưng
mà lúc đó chưa thông hiểu nhân quả lắm.
Trưởng
lão: Bởi vậy Thầy
đưa vô cái lớp Chánh Kiến, Thầy mở vài cái, Thầy thấy thiệt hay, học thiệt hay,
thấy hay lắm. Nhưng mà có điều tụi nó bay bổng, bay bổng trong cái tri kiến,
trong cái lý mà lý luận. Cho nên cái ông nào mà viết, người nào mà biết được
này kia á con thì hướng dẫn họ theo, thì ông nào có cái ngã cũng dữ tợn. Nhưng
mà tới cái lớp mà Ngũ Giới, cái lớp mà Nhân bản - Nhân quả này, Thấy thấy nó đập
dẹp hết.
Phật tử
Kim Quang: Sao,
nó lòi ra hết hả Thầy?
Trưởng
lão: Thì con thấy
nếu mà không có cái đạo đức, thì lúc bây giờ nó học Chánh kiến, trời đất ơi!
Cái tri kiến nó mở rộng, nó hiểu, nó coi như nó là Sư hết, là hay hết. Bởi vì Thầy
dạy đó, thì người ta hiểu nhân quả như vậy. Từ cái nhân quả người ta hiểu, nó
nghĩ rằng mình sanh ra mình chết đi, có một linh hồn sanh một người. Không ngờ
là một, nó không phải là cái linh hồn đi sanh, mà nó như là một cái cây xoài, một
cái quả. Chứ không phải mà nó lên một cái cây thì cái cây xoài nó ra bông, ra
trái, họ đâu có ngờ điều đó đâu. Thì họ thấy hay quá, đúng quá rồi. Thì lúc bấy
giờ đó thì họ thấy cái tri kiến của họ hay như vậy thì cái ngã họ lên. Chứ họ
không ngờ là cái đạo đức là cái hành đạo đức mà. Con thấy không?
(43:44) Qua
cái lớp Ngũ Giới này, mới thấy cái anh, anh mà xúc xích một chút á bị liệt. Cho
nên hàng loạt cư sĩ của mình trong học cái lớp Chánh Kiến đồ đó, đổ xuống như
lá mà rụng. Có đúng không?
Phật tử
Kim Quang: Nhưng
mà con thấy tội nghiệp họ.
Trưởng
lão: Lẽ đương
nhiên rồi. Lẽ đương nhiên là như vậy mới biết để mà cảnh giác họ, sau này họ mới
cẩn thận hơn. Có đúng không? Chứ họ, bây giờ Thầy, Thầy biết rõ ràng bây giờ họ
không có cái đường nào mà họ, họ tu để mà được làm chủ. Chỉ có duy nhất có con
đường này là con đường của Phật thôi, chứ còn có con đường. Tổ vạch con đường
nào mà họ đi vô được. Mà bây giờ có cái, ở trên cái thế gian này, Phật giáo mà
có cái đường lối nào mà tu mà làm chủ không?
Có cái đường
lối nào mà dạy đạo đức cái kiểu này đâu? Không có đâu. Bây giờ cho họ chạy
đông, chạy tây đi. Họ cái ngã họ chạy đông, chạy tây họ nuôi ngã. Cuối cùng họ
càng cái ngã càng lớn chứ họ đâu có được cái gì đâu. Thì buộc họ phải trở về.
Thầy nói bây giờ người nào cũng phải trở về hết, chạy đâu thì chạy chứ cũng phải
trở về gốc.
Phật tử
Kim Quang: Con
nghĩ trước sau gì chắc họ cũng quay về.
Trưởng
lão: Phải chạy
về thôi, làm sao mà. Bây giờ đi ra nói trời trăng mây gió, nói gì nói. Nói cái
gì? Thay vì cái cuối cùng mình biết mình rõ hơn ai, mà chính người ta thấy mình
rõ. Mình nói, chứ người ta biết mình được cái gì, người ta biết liền. Bởi vì
cái vấn đề tu của đạo Phật nó cụ thể, người ta nhìn qua cái đạo đức là họ thấy.
Nội cái Đức Lễ không người ta thấy không khiêm hạ là người ta biết liền. Ta biết
cái ngã nó bao lớn, người ta biết. Nhưng mà Thầy trát ông, Thầy biết bị mấy cái
ngã này (45:27). Thầy ở ngoài này, Thầy điều khiển trong đó muốn chết
thiên hạ hết. Rồi bây giờ con đi vô đây nữa.
Phật tử
Kim Quang: Như
vậy thì nhiều khi chính con, con thấy con còn chưa có xả tâm hết mà bây giờ con
phải đứng lên đó.
Trưởng
lão: Để coi cái
ngã, coi nó ra làm sao. Coi chừng, coi chừng con ốm yếu vậy chứ, mà coi chừng
ngã nó bự lắm.
Phật tử
Kim Quang: Bởi
vậy. Cho nên mình thấy mình chưa có xả được gì hết. Con đang tự kiểm duyệt về
mình, đang cố gắng kiểm duyệt lại mình.
Cô Út Diệu
Quang: Thì bây
giờ chú nghĩ là như thế này, giỏi thì có người giỏi hơn, mà dở thì có người dở
hơn thì cái ngã nó thu.
Phật tử
Kim Quang: Thì
con thấy, nói thiệt chứ, nếu mà cái cương vị mà để dạy đứng lớp thì con thấy
trong lớp mình ai cũng đứng được. Nếu mà nói, bây giờ Sư Thiện Tâm là rất là
rành, Sư đã có kinh nghiệm đúng buổi sáng thì Sư đứng tiếp buổi chiều thì cũng
không có sao, cái chuyện đó Sư làm được. Sư Giác Thường cũng là người một người
trưởng đoàn, chuyện đó vẫn được. Vả lại Sư cũng lớn tuổi nữa thì thấy nó hợp với
những người đó hơn. Mà con thấy bây giờ trong lớp, thấy mọi người bây giờ hình
như ai cũng làm được cái chuyện đó hết, mà toàn là tu sĩ. Mà tu sĩ đứng lớp thì
thấy…
Trưởng
lão: Nó hợp
hơn. Vậy mà cư sĩ đứng lớp mới hợp hơn.
Phật tử
Kim Quang: Còn
con thì con thấy con cứ còn lông nhông, lông nhông, lông nhông, mà bây giờ đứng
lớp.
(47:10) Trưởng
lão: Chắc không sao đâu. Thầy thấy đứng lớp rồi để xem xét coi thử coi
còn có người nào đổ không. Chứ hôm đó mà Chơn Thành đứng lớp, thấy đổ nhiều lắm.
Nhưng mà bây giờ lần lượt rồi Thầy thấy mấy người bị đổ đó, họ đi đông đi tây rồi
bây giờ họ cũng quay trở lại hết. Chứ không phải quay đầu, quay ngược trở lại hết.
Như Từ Quang đồ đó thì cũng quay trở lại.
Cô Út Diệu
Quang: Từ Quang
đâu quay trở lại?…
(47:41) Trưởng
lão: Có chứ, nói nói vậy chứ cũng quay trở lại hết.
Phật tử
Kim Quang: Nhiều
khi con cũng có cái ý nghĩ như vầy. Con nghĩ là chắc rồi tất cả mọi người cũng
nhận ra được cái ác.
Cô Út Diệu
Quang: À, ông
này là đi nói Thầy bao lâu?
Trưởng
lão: Thầy không
biết đâu. Chừng về ngoải, không biết bao lâu đó không biết. Nói Thầy khi nào mà
ráng xong rồi thì con vào sớm, hơn năm rồi… Ráng xong rồi vào sớm, chứ qua ăn
tết rồi, Thầy vô trong Thầy kiểm đó. Thầy kiểm từng cái cách thức tập tu, rồi từng
cái tâm niệm, từng cái xả tâm, Thầy coi từng người. Thầy chịu khó, Thầy kiểm hết
bên Tăng dữ tợn. Rồi Thầy nói cô Út khu bên Ni thì lọc cái khu mà chuyên tu cho
họ cái khu để cho họ chuyên tu.
(48:43) Cô
Út Diệu Quang: Hôm nay con cho họ học rồi Thầy.
Trưởng
lão: Rồi sau
đó, rồi đó Thầy vô Thầy chọn rồi đó, mới rút cho mấy người đó vô chuyên tu. Còn
mấy người mà chưa được thì họ cố gắng để khích lệ họ, để họ xả nữa. Mình chọn rồi,
mình mới xác định cho họ biết rằng làm sao mà…
Cô Út Diệu
Quang: Hôm giờ
họ về, còn có, còn có mấy người à.
Trưởng
lão: Thì bao
nhiêu, bao nhiêu. Nhưng mà mình phải đi vào, mình phải chia ra để coi cái người
nào được mình, dù là hai người hay ba người, mình cũng cho họ qua cái lớp
chuyên tu. Để cho nó đặng cho nó khích lệ cho cái người mà họ không xả họ lại
tu.
Cô Út Diệu
Quang: Thầy
nghĩ á, Thầy nghĩ là khích lệ nhưng mà con nghĩ, con theo ý con, con thấy đó
không phải là cái lớp khích lệ. Mà cái đó để cho người khác có cái ngã mạn lớn.
Tại vì con xét ở bên nam, khi mà người ta nghe Thầy nói như vậy người ta… tiến
cử một số người…
Trưởng
lão: Tiến cử?
Đâu có tiến cử được. Thầy vô kiểm hết chứ ở đó tiến cử. Coi như làm thinh cho
làm bài, người ta trắc nghiệm. Ta bắt ngồi đó, thí dụ như bây giờ trong, bây giờ
Thầy bảo hen: Ngồi đó để mà giữ gìn cái tâm bất động, yên lặng để mà quán xét,
để mà Chánh Niệm Tĩnh Giác để mà xả tâm, thử coi họ nhiếp tâm tới cỡ cỡ nào, tu
hồi xét hết chứ.
Cô Út Diệu
Quang: Con ngày
hôm qua, ngày hôm qua nay con, con gặp hai ông luôn.
(50:07) Trưởng
lão: Còn mấy người đó thì khỏi nói lên lớp, chứ chưa thi mà đi lo lót,
để mà giám khảo cho lên. Ở đây người ta đâu có phải như trường đời đâu mà lo
lót. Không cho lên lên gì hết đâu, Thầy vô Thầy kiểm cho. Bởi vì chánh giám khảo
người ta kiểm, chứ người ta đâu có cho mấy ông giám khảo kia. Ghi ghi chứ người
ta đâu có cho đâu, người ta kiểm hết. Thầy vô đó Thầy bắt mọi người hết, kiểm hết.
Rồi từng cái điều kiện mà xảy ra như thế nào? Sao trong đó? Thầy đều ở ngoài
này Thầy biết hết. Thầy biết hết rồi, đâu có còn trật chỗ nào. Người nào mà
than phiền, mà trách cứ vô là bị Thầy hết rồi.
Cô Út Diệu
Quang: Thầy chỉ
định người nào thấy người đó đi ra năn nỉ. Trời ơi trời! Con mới nói: Trên cuộc
đời mình quý thầy, nhưng mà mình ham thích gần bên Thầy, thì như vậy là quý thầy
sai rồi. Còn quý thầy phải làm sao mà hàng tuần Thầy được về, mà Thầy dạy mọi
người thì như vậy mới là đúng, mới có cái sự đoàn kết rõ ràng chứ. Còn quý thầy
nói ở bên đây là khác, ở bên kia là khác, như vậy là quý thầy đã sai rồi.
Trưởng
lão: Khác!
Không có khác gì hết đâu. Cái lớp mà tu, thì thí dụ bây giờ chọn vào cái lớp
tu, thì nó tu khác rồi. Hồi đó tôi còn ngồi để mà quán xét, để mà giữ cái tâm Bất
Động, Thanh Thản, An Lạc, Vô Sự. Có từng niệm, có từng cái đối tượng, có từng
cái pháp tác động để mà xả thôi. Còn bây giờ vô đó người ta bắt từng niệm, từng
cái nội lực, nó khác, hai cái đường lối tu nó xa vời rồi. Bắt đầu người ta cho
mình phải luyện cái hành động nào trước. Thường mỗi cái hành động đó đều phải
tác ý như thế nào để tạo thành một cái nội lực. Nó nhờ cái tác ý đó mà nó trở
thành cái nội lực. Mà người ta xét hết cái tâm nó thanh tịnh, nó không còn
tham, sân, si, người ta mới cho vô luyện. Chứ không luyện, nó luyện thành lực
tưởng thì sao. Bước đi nó đẩy đi vậy, nó như vậy rồi như vậy bị lực tưởng rồi
sao, người ta đâu có chấp nhận đâu.
(52:04) Vô
người ta dạy, thí dụ cũng đi kinh hành mà bây giờ người ta dạy cách thức. Cũng
như hồi đó Thầy dạy chung chung là đi kinh hành mà mình tác ý từng hành động, dở
chân lên đưa chân tới đồ đó, đó là pháp Thân Hành Niệm. Bây giờ người ta cũng dạy
nhưng mà người ta không có dạy mà tổng cộng những cái hành động đó, rồi tác ý vậy
đâu. Người ta dạy từng hành động để đạt được cái kết quả này rồi, có cái nội lực
kết quả này, cái hành động này, người ta mới dạy tới hành động khác.
Cái chuyên
nhất mà, ta đi vào để mà luyện cái nội lực, chứ đâu phải cứ đi mình tác
ý: “Giở chân lên, đưa chân tới, hạ chân xuống, hạ gót xuống” vậy
đâu. Cái đó người ta dạy tổng hợp để cho mình biết qua cái pháp thân hành, Thân
Hành Niệm con, nó khác. Còn cái này người ta dạy cái nội lực cũng pháp Thân
Hành Niệm, người ta dạy nội lực chứ. Thầy để dành đó chứ, chứ để dạy hết rồi cái
bắt đầu nó ra nó làm bậy hết ráo mà nó chưa được. Bởi vì cái tâm tham, sân, si
nó vẫn còn danh lợi dữ lắm, Thầy biết, Thầy biết trước hết á.
Cho nên cái
thiền căn bản Thầy biết luôn luôn để xả tâm. Mà tới cái thiền mà vô Thiền định
á, Thầy không nói, Thầy nói ra bây giờ họ đi làm Thầy hết ráo rồi, chứ chưa có
người nào chứng đâu.
Phật tử
Kim Quang: Thầy
cứ cho tập một hoài, căn bản tập một mà không thấy tập hai tập đâu.
(53:17) Trưởng
lão: Mà để tập một thì phải có tập hai chứ gì, nhưng mà điều kiện không
viết gì hết. Bởi vì Thầy biết mà, Thầy biết tâm niệm của mấy con hết. Khi mà nó
biết rồi, nó đi ra nó làm Sư, nó nói như là nó nhập Thiền định vậy đó. Mà nó dạy
người ta kiểu này coi như là định tưởngkhông hà, cái danh, nguy hiểm, không được.
Cho nên coi như là lấy cái Thiền định hai đó, khi mình dạy người đó, người đó
tu chứng rồi, thì người đó họ sẽ ra họ dạy. Mà cái người mà chưa được đạt một
mà chứng thì thôi khỏi, khỏi dạy, nó níu tâm hết. Bởi vì người mà tu chứng người
ta biết cần phải dạy gì trước, cần phải dạy gì sau, nó không có dạy đạo. Tại
cái trí tuệ đó người ta biết trước, dạy con người mà có mấy cái tâm danh lợi,
cái tâm tham vọng đó. Họ thấy cái gì hay hay cái họ ra, họ muốn làm Thầy để
nói.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét