213- ƯỚC NGUYỆN, BỐ THÍ THẾ
NÀO ĐỂ CHUYỂN ĐỔI ĐƯỢC NHÂN QUẢ?
(24:35) Cũng
như Thầy nói bây giờ cái câu chuyện như thế này: Bây giờ có người là tu sĩ, thấy
một người ở ngoài vô cắt cỏ, mà họ lén họ lấy cái gì đồ trong chùa mình. Mà bây
giờ đó mình nói thì như thế nào? Mà người ta nói thì họ có cái tật tham lam trộm
cắp thì mang tội, mà nói thì khổ, tự ái mà, họ khổ sở lắm!
Cô Út Diệu
Quang: Thầy! Bữa
nay hai cây Sưa mất luôn Thầy, còn có một cây à!
Trưởng
lão: Tội nghiệp.
Tại vì là họ không có thì họ lấy, thì họ càng tham.
Cô Út Diệu
Quang: Hôm bữa
ra cây, hôm bữa ra cây đó Thầy, thì họ lấy. Từ bữa nay tới giờ còn có một cây
à.
Trưởng
lão: Thì không
sao đâu, mình chỉ mong sao mà tất cả chúng sanh đều đừng có cái tham đó nữa,
thì chắc chắn sẽ có vui vẻ. Tại vì người ta không có, người ta mới lấy. Thôi
mình vui vẻ cho để cho họ không có tội. Nhiều khi mình bố thí, mình trồng. Người
ta nghèo quá, người ta mới tham. Chứ cỡ người ta giàu có ai mà đi lấy làm chi,
cưa cho cực khổ.
Tham ở đời
mình cứ mình quán nhân quả, không phải là mình phí của, nhưng mà sự thật ra
mình cứ khéo mình thương con người, vì cái sự sống mà, ai cũng cần. Người ta thấy
cái đó làm được, bây giờ mình không có tiền, giờ bỏ tiền ra thì con cái của
mình tiêu hao hết sớm. Thiệt, cho nên nếu mình lén lấy được thì cũng tốt, giúp
đỡ một chút.
(25:57) Nhưng
mà họ không nghĩ cái điều đó nó sẽ gây cho xấu cho họ sau này. Nhưng mà mình rất
thương, mình thương họ. Tôi sẽ bố thí chứ không để cho người đó bị tham. Nhưng
mà tôi mong là cái người đó, một ngày nào đó gặp được chánh pháp, họ sẽ hiểu biết
được cái tham nó sẽ đưa đến cái chỗ mà nghèo khổ. Đó mình ước ao mà, thì mình
mong cho cái người đó. Chứ bây giờ mình nói thẳng, người ta tự ái. Chỉ ước thầm
trong bụng mình thôi, đó là mình thực hiện cái Đức Hiếu Sinh.
Phật tử
Kim Quang: Nhưng
mà mình phải ước, cái ước của mình có chuyển đổi được người ta?
Trưởng
lão: Chuyển chứ
con, bởi vì cái thân. Cũng như bây giờ Thầy ước, Thầy phải có cái hành động “Ước
sao mà chúng sanh trên toàn cầu này đều học được đạo đức nhân bản - nhân quả,
nghèo thoát khổ”. Thì mình cố gắng mình làm, thì cái ước nguyện của mình. Mặc
dù, cái phước chúng sanh nó đang làm ác thì nó đâu có hưởng được đâu. Nhưng mà
cái ước nguyện của mình, cách thức mà mình biến ra hành động mình làm, thì bắt
đầu nó từ người này, nó đến người kia, nó có cái duyên đó chứ. Cái người mà có
cái thiện, họ có nhiều thì họ gặp trước, cái người mà có thiện mà ít thì họ gặp
sau. Thì cái người cuối cùng là người không thiện họ cũng gặp nữa. Bởi vì toàn
bộ đều thiện hết thì nó ảnh hưởng chung.
(27:06) Cái
môi trường sẽ phóng xuất cái từ trường thiện, nó ảnh hưởng chung, nó sẽ lôi
trong cái lực thiện. Cái ước muốn của mình, cái ước nguyện của mình chứ nó
thành tựu đó. Nhưng mà mình thực hiện cái hành động thiện của mình ra. Từ cái
hành động mà mình ước muốn ở trong cái ý. Rồi bắt đầu từ đó cái miệng của mình
nói ra những cái lời nói nó là ái ngữ, nó phóng xuất ra. Rồi cái hành động của
mình, có những hành động thương yêu, nó giúp đỡ. Thấy cái người đó, mai mốt cái
nó có gì nó đem cho, đó là cái tự lực. Nó cảm hóa cái người đó bằng cái hành động
đạo đức.
Phật tử
Kim Quang: Nhưng
mà cái đó, không có hành động, không có lời nói thì ước nguyện có thành công
không Thầy?
Trưởng
lão: Không con!
Nó ở trong cái nhân, nó chưa thành cái quả. Khó lắm! Mình đưa ra cái hành động,
mình ước nguyện như vậy. Mình biết cái người đó họ thiếu, họ cần, mai mốt mình
mua, mình cho họ. Thì tức là cái hành động mình cho họ đó, mình cảm hóa họ, chứ
mình đừng có chạm mặt họ. Khi họ lấy mình đừng có chạm, đó là mình đối xử một
cách đem đạo đức đến cho họ, đem tình thương đến cho họ, cái đức hạnh. Thầy đặt
thành vấn đề nó rõ lắm, thà ở đây mọi người, người ta ở trên cái thiện pháp đó.
Thầy nói cái Đức Hiếu Sinh là đúng hơn. Thầy nói nó sẽ đem đến cái tình yêu
thương, nó biết tha thứ, nó biết thương yêu, rồi nó ban, nó bố thí, tức là cái
Đức Hiếu Sinh nó có cái bố thí. Thay vì cái người ăn trộm cắp, thấy ghét lắm,
nhưng mà bố thí, họ làm gì làm. Nhưng mà mình cũng biết đúng thời đúng điểm chứ,
trong cái lúc mà.
Bởi vì con
người nó ác pháp lắm, con người ác pháp lắm. Khi mà họ làm, họ làm ngọt làm
ngào đó thì coi chừng họ lừa đảo mình. Họ nói ngọt nói ngào cũng coi chừng đó,
ghê gớm cái lời ngọt ngào. Còn họ hung dữ, họ làm, họ đàn áp làm cho mình sợ
hãi, thì mình cho họ không có nghĩa là mình bố thí thật sự đâu, mà tại vì mình
sợ. Cho nên lúc họ làm dữ thì mình không sợ, không cho, mà lúc họ ngọt ngào,
mình không cho đâu. Lúc họ nói bình thường như mọi người bình thường thì mình tới
mình giúp, mình vẫn biết thời.
(29:30) Mình
phải xét. Khi mà họ hung dữ, mấy người đó phải tránh, bởi vì đó là ác pháp rồi.
Họ nói, họ làm vậy đó, là chắc mình sợ họ. Cho nên mình mới họ hù, họ dọa này
kia mình sợ họ, mình giúp đỡ. Họ nghĩ trong bụng họ, họ còn làm ác thêm. Còn
trái lại làm hoài, họ thấy mình không sợ đó là hù dọa mình không được. Nhưng mà
họ bình thường rồi đó, họ không còn cái hành động mà ngọt ngào, mà dụ dỗ người
ta. Thì với cái hàng động mà hung dữ lúc nãy, họ trở về người bình thường thì
mình giúp. Thấy trong cảnh khổ mà mình giúp.
Phật tử
Kim Quang: Cái
đó họ khổ thật sự.
Trưởng
lão: Khổ thật sự.
Thí dụ họ trở về cái đời sống bình thường không dữ mà không hiểu, thấy khổ thì
mình giúp, tức là mình không bị lừa, mình sáng suốt con. Về cái đạo đức mà mình
sống, mình thiếu cái tri kiến, trí tuệ, mà đạo đức thì mình khó lắm. Mình nhận
xét qua cái người đó, rồi giúp đỡ họ. Mình luôn luôn thương chứ mình không ghét
nhưng mà đúng thời, để lôi cuốn họ trở về con đường thiện. Còn không khéo họ sẽ
làm ác hơn, họ sẽ sanh ác hơn.
(30:45) Chẳng
hạn bây giờ mình đi ra mình thấy ăn mày, mình đụng đâu mình cũng cho hết. Nó
nói: “Trời! Sướng quá, mình lừa đảo được, lừa đảo luôn”. Thành ra tự
mình, mình làm cho cái người đó họ trở thành ác pháp. Con hiểu không? Còn trái
lại đó mình biết, lúc nào cần thiết thì mình biết. Cái người ăn mày đó coi vậy
chứ nếu mà gần mình thì mình dò xét, mình biết. Còn nếu mình đi xa được ra thì
đến khi mà họ ăn mày, mình cũng xét thấy cách thức giả dối của họ mình biết.
Mình dò xét rồi mình cho, mình đi dò xét người ta. Buộc lòng phải có trí tuệ, bố
thí phải có trí tuệ, chứ không phải bố thí mà thiếu trí tuệ. Đạo Phật dạy mình
nên biết. Dạy mình không phải là người ngu, người thông minh. Tới cuối cùng, mà
nếu mình có sai đi nữa, mình có bị lừa đảo đi nữa, đây là mình cũng thấy, mình
cũng an tâm cho mình, mình tư duy rồi, tư duy rõ ràng.
Phật tử
Kim Quang: Gặp
cái người ta là người ta nghi rồi.
Trưởng
lão: Để cho người
ta lừa mình mà cũng không buồn, không gì hết.
Phật tử
Kim Quang: Thì
con thấy khi mà làm được một cái việc bố thí thì mình vui, còn mình không có
nghĩ đến cái chuyện người ta lừa mình là mình giận.
Trưởng
lão: Đúng vậy
đó.
Phật tử
Kim Quang: Trong
trường hợp có lừa đi nữa nhưng mà mình nghĩ mình cũng không có giận gì họ.
Trưởng
lão: Mình có sự
tư duy, mình có sự tư duy. Khi mà họ lừa mình thì mình đừng có tư duy mà lừa,
mình thấy họ đang khổ, họ kiếm cách sống thôi. Chứ đừng có nghĩ người đó họ lừa
đảo.
Phật tử
Kim Quang: Mình
nghĩ người ta lừa đảo là mình cũng sai rồi.
Trưởng
lão: Tại vì
mình nghĩ đó là nghĩ người ta xấu. Cho nên Thầy nói học đạo đức lần lượt thì nó
thấm nhường nhịn, có những cái tri kiến nó gắn đến cái sự an vui. Người ta la lớn
tiếng, làm gì mình thấy mình cũng không buồn phiền.
Cô Út Diệu
Quang: (Nghe
không rõ).
Trưởng
lão: Ổng có vô
không?
Cô Út Diệu
Quang: (Nghe
không rõ).
Trưởng
lão: Chưa biết
thì…
Phật tử
Kim Quang: Sư
có thất đó mà, Sư có cái thất kế cái thất của Sư Giác Thường đó cô Út. Cái đối
diện ngay cái thất của Sư Giác Thường là cái thất của Sư Pháp Châu, có tên của
Sư luôn.
Cô Út Diệu
Quang: Thấy cái
thất bên đây ngó qua bên kia luôn?
Phật tử
Kim Quang: Dạ,
đối diện, đối diện bên kia đường luôn. Dạ, nó là cái thất của Sư Pháp Châu
luôn.
Trưởng
lão: Ừm.
Cô Út Diệu
Quang: (Nghe
không rõ)
Trưởng
lão: Vậy mà
mình tập, mình tha thứ hết, đừng có vì cái lý do gì. Ông đến cứ vui vẻ, cho ông
chấp nhận ông vào tu, rồi mình hướng dẫn cho ông cách thức mà tu.
Cô Út Diệu
Quang: Ai đó
nói gì ổng, mà ông biểu vậy nè. Ông nói thầy nói ông…
Trưởng
lão: Kệ. Mình
tha thứ con. Tại vì cái người kia người ta hiểu mình không đúng thôi.
Cô Út Diệu
Quang: Tại đau
thì mình biết, mình nói, mình nói ổng…Ông nói: Tại sao mày nói tao bệnh…? Ông
bỏ ông đi.
Trưởng
lão: Bệnh gì? Ổng
bệnh gì?
Cô Út Diệu
Quang: Ông nói
là ông tới bệnh viện xương.
Trưởng
lão: Ai mà biết
ông hay vô bệnh viện. Thầy biết ông là thương binh, nên ông bị thương này kia,
thương tật trong người ông thôi. Tại vì ngay lúc mà chính quyền ở tỉnh xuống
thăm Thầy đó, thì ông đến. Ông gặp mấy ông chính quyền đó, ông nói với bên
chính quyền đó, ông là thương binh thế này thế khác. Bây giờ ông bỏ ngoài đó
ông vô ông tu. Thầy ngồi Thầy tiếp mấy ông chính quyền ở trên tỉnh xuống đây
thăm Thầy trong dịp tết đó, trình bày hoàn cảnh. Ông nói chuyện vậy thì Thầy
hay vậy chứ, thiệt ra thì sau này Thầy cũng biết ổng là thương binh.
Phật tử
Kim Quang: Nhưng
mà con thấy Sư Pháp Châu thấy rắn chắc, khỏe lắm, chừng còn khỏe hơn con. Như vậy
thì kết cục là cứ nhận đại hả Thầy?
Trưởng
lão: Cứ nhận
đi, cứ nhận. Thầy đã nói Thầy không biết mà.
Cô Út Diệu
Quang: (Nghe
không rõ) Công tử thì thầy…
Trưởng
lão: Công tử
bây giờ không công tử nữa rồi.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét