212- KIỂM TRA SỨC ĐỊNH TỈNH
Phật tử
Kim Quang: Con
thấy hình như con thiếu cái đó ha Thầy.
(13:59) Trưởng
lão: Thì thiếu là người ta sẽ cho bồi dưỡng cái đó. Tại vì hễ mà vô
người nào mà thiếu môn nào thì có thể bồi dưỡng môn đó, đặng cho cái thời gian
con. Bây giờ, thí dụ như bây giờ Thầy hỏi con nè: Thầy vô Thầy kiểm tra con nè,
bao nhiêu phút nè? Bây giờ con ngồi chơi phải không? Con nhắc tâm thanh thản,
an lạc, vô sự phải không? Bắt đầu bây giờ con mới ngồi yên lặng như vậy. Con để
tâm tự nhiên, con biết hơi thở ra vô hay hoặc là con nhắc luôn cả một cái câu
dài như thế này: “Tâm thanh thản, an lạc, vô sự”. Hay: “Cảm
giác toàn thân tôi biết tôi hít vô, cảm giác toàn thân tôi biết tôi thở ra”.
Rồi lúc bấy giờ con cứ ngồi con để tự nhiên, con thở ra thở vô như vậy mà con cảm
nhận được toàn thân con thì cứ ngồi đó ha. Mà coi cái gian nó là bao nhiêu? Thì
xác định cái thời gian thí dụ như 5 phút 10 phút, thấy bắt đầu có niệm thì Thầy
biết con thiếu sức định tỉnh.
Bây giờ phải
luyện cho nó thêm định tỉnh để nó kéo dài được ba mươi phút. Trong cái trạng
thái đó thì bắt đầu cho nó tu Tứ Niệm Xứ, con hiểu không? Bởi vì 30 phút, trong
cái 30 phút mà có cái sức định tỉnh như vậy mà cái tâm con nó không có khởi niệm
ra thì đó là có cái sức định tỉnh. Còn nếu mà thiếu sức định tỉnh thì bị khởi
niệm. Mà khởi niệm, cái thường thường nó hay khởi niệm thiện. Cái niệm mà nghĩ
đến pháp tu cái này kia, nó không có nghĩ cái niệm ác. Bởi vì cái niệm ác là
cái ở trên Tứ Chánh Cần nó mới nó khởi niệm đó.
Chẳng hạn
bây giờ con ngồi nó không khởi nghĩ nhớ về gia đình thế này kia, mà nó cứ nhớ
ba cái lung tung nào phải tu Định Vô Lậu hay hoặc là cái niệm thiện. Niệm này
là niệm thiện, mà niệm thiện này là nó chưa đủ sức tỉnh táo, định tỉnh, cho nên
nó mới khởi ra ba cái thứ này. Nó nhớ đến cái bài học phải phân tích như thế
nào, thế nào? Nó cũng ngồi, nó cũng khởi niệm ra nó nhớ. Là tại thiếu sức định
tỉnh, cho nên vì vậy nó không toàn thiện. Mà nó có khởi ra pháp thiện, nó quán,
coi như là nó ngồi nó quán chứ không có gì. Nhưng mà không được, bởi vì Tứ Niệm
Xứ nó không cho phép cái điều đó.
(15:59) Cho
nên buộc lòng phải cái người học trò này nó còn thiện, nhưng mà thiện nghiệp,
có niệm. Còn người ta thiện mà không niệm. Như vậy là buộc lòng nó phải tập một
thời gian nữa là nó định tỉnh nữa. Thì sức mà định tỉnh nó có rồi thì nó không
niệm, bởi vì mình định tỉnh đâu có niệm vô. Cho nên nó mới bảo vệ được cái chân
lý “Thanh thản, an lạc, vô sự”. Do đó bắt đầu bây giờ được rồi, bắt
đầu mới tập cho con đến sáu tiếng đồng hồ hoặc là mười hai tiếng đồng hồ ở trên
Tứ Niệm Xứ Bất Động - Thanh Thản - An Lạc - Vô Sự. Sống một ngày hoặc là nửa
ngày đủ rồi thì người ta cho qua lớp Chánh Định. Thì lớp Chánh Định thì nó, cái
nội lực nó mới có. Còn không khéo mà đi qua bên đó mình luyện thì ức chế, thì
mình có nội lực tưởng, cái tưởng lực nó hiện. Bởi vì cái tâm tham, sân, si của
mình nó chưa quét sạch ở trên Tứ Niệm Xứ mà.
Cái sức định
tỉnh của con bây giờ ba mươi phút nó mới có niệm. Mà bây giờ con cố, con giữ
gìn nó thì cái sức định tỉnh nó có thể tăng lên được từng chút, từng chút. Tức
là nó khoảng ba mươi phút là nó đã quét tham, sân, si của con.
Còn vi tế ở
trong tâm của con là nó tự ngầm nó quét ra. Cho nên con kéo dài được ba mươi
phút nó quét ra thì nó sẽ tăng lên ba mươi lăm phút hay là bốn mươi phút. Rồi
nó kéo thời gian đó dài ra, bắt đầu con vô ngồi tu là bắt đầu nó quét. Nó quét
thì tự nó, nó tăng lên, chứ mình không có tăng, nó tự nhiên lắm, lực nó tăng
lên. Tại vì trên Tứ Niệm Xứ nó quét cái tham, sân, si, nó ngầm nó quét. Cho nên
nó tự tăng ra, nó tăng ra. Nó tăng ra cho đến khi một, hai giờ báo. Thầy nói chừng
một tiếng đồng hồ, sau đó ngồi sáu bảy tiếng cũng dễ dàng rồi. Tứ Niệm Xứ nó dễ
như vậy.
(17:35) Nhưng
mà, từ mà đạt được cho ba mươi phút là nó phải có sức định tỉnh chứ không có
thì nó không được, nó lăng xăng lắm! Nó lăng xăng mà ở trên pháp thiện chứ nó
không lăng xăng trên pháp ác. Thì biết, biết cái người này ở trên Tứ Niệm Xứ tu
được. Mà luyện thêm cái sức định tỉnh của nó, để cho nó bảo vệ được cái chân lý
đó, nó ở trên Tứ Niệm Xứ. Còn cái người mà còn niệm ác thì thôi rồi, lui ra Tứ
Chánh Cần để tu chứ không, không có vô Tứ Niệm Xứ đó nó được đâu. Còn niệm thiện
niệm ác là rõ ràng ở trong này đâu có được, tức là cái thô anh quét chưa hết,
cho nên nó còn có niệm ác.
Còn khi mà
người ta quét hết rồi hoặc là do cái giữ giới, mình biết là phải cái đời sống của
người tu sĩ của đạo Phật là phải ly gia cắt ái. Anh bây giờ anh còn ngồi anh
còn nhớ nhà, nhớ cửa hoặc nhớ vợ, nhớ con hoặc nhớ cha, nhớ mẹ, thì cái này nó
cũng thiện chứ nó không phải là ác. Nhưng mà cái nhớ này nó thuộc về nhân quả rồi,
nó không có được. Cho nên ở đây phải ngăn diệt, phải quán xét. Bây giờ đó là
cái nhân quả cha mẹ mình gặp mình, sanh mình ra cũng đều là do nhân quả vay nợ
của tiền kiếp, mà kiếp này mình gặp nhau nên làm con cái. Vậy thì mình ráng
mình nỗ lực để đền đáp công ơn cha mẹ sanh thành mình, thì mình nỗ lực để cho
mình tu tập, chứ sao lại ngồi đây mình nhớ. Mình phải quán để mình xả cái ái kiết
sử con.
(18:56) Mà
xả được cái ái kiết sử thì nó còn có thiện, những cái thiện của nó là nghĩ bài
vở, nghĩ cách thức tu tập này đó con, thiện để mà bước vô Tứ Niệm Xứ. Còn ái kiết
sử, còn thất kiết sử, còn ngũ triền cái, nó hiện ra các cái tướng mà tham, sân,
si của nó. Giờ này chưa tới ăn mà nó đói bụng rồi thì thế này là không được, nó
còn tham. Nó ngồi tu vậy chứ nó hơi cái nó nghĩ đến cái bánh hoặc cái trái hay
cái ly sữa nào đó: “Tao không cần cái này đâu, mày là ác pháp hết, dẹp
cái này ra”.
Biết sao
không? Tự tâm mình biết, nó còn cái ác pháp thô hay là nó vi tế. Nó vi tế là nó
còn thiện không à. Nó không có nghĩ cái chuyện ăn, chuyện uống. Chuyện mà bây
giờ ngồi đây nghe nó buồn bã này kia, nó không như vậy, nó là ác pháp. Cái đó
là nó không phải cái niệm thiện đâu, nó niệm ác. Thì biết là phải ở trên Tứ
Chánh Cần để mà dùng cái tri kiến, mình quán xét tư duy để mà xả. Còn cái kia
thì kể như là dùng cái sức, còn cái thiện không đó, cái niệm thiện không đó thì
dùng cái sức định tỉnh mà quét. Còn này còn ác thì thôi, ở trên Tứ Chánh Cần mà
dùng tri kiến. Còn khi mà dùng tri kiến nữa thì động không vô. Con tư duy nữa
thì nó động. Thì con dùng sức định tỉnh của mình.
(20:23) Trong
cái vấn đề tu của mấy con, còn không phải dễ còn phải trải qua nhiều đợt chứ
không phải.
Phật tử
Kim Quang: Đang
còn nhiều đợt nữa mới đến.
Trưởng
lão: Vậy chứ mà
Thầy thấy mấy con cũng đỡ rồi đó. Nội cái học cái đạo đức này rồi, Thầy thấy mấy
con xả tâm khá rồi đó, chịu đựng nổi qua những cái ác pháp khác. Mấy con rèn
luyện nhiều thì rèn luyện, học tập, rèn luyện, tu tập mình dữ lắm, không tu tập
sơ sơ được.
(20:57) Phật
tử Kim Quang: Cho nên qua cái hiểu, đầu tiên phải hiểu trước rồi nó mới
xả tâm được, thông suốt những cái gì cần thông suốt.
Trưởng
lão: Cần phải
thông suốt. Đúng, đúng là đức Phật đúng. Cho nên những cái điều mà con hỏi, để
mà về mình biết, trợ giúp cho mình, huynh đệ mình. Con hỏi Thầy thì kể như con
biết, con ra ráng tu. Con hỏi đi.
(21:24) Thì
mà thầy Chơn Thành đi rồi, thầy Chơn Thành nói với Thầy là cái lớp mà thầy đang
dạy đó, thầy thấy hết, có ai có kĩ thuật con dạy được. Thầy thấy cái đó cũng
hay. Là tại vì thôi bây giờ tất cả là cư sĩ, con là cư sĩ dạy đó thì con đưa
cái ngã con coi nó ra sao, cái đó là mình phải trắc nhiệm chứ. Bây giờ ở đây mục
đích mình tu là diệt ngã, xả tâm, ly dục, ly ác pháp. Mà mình thấy người cư sĩ
dạy mình, mình còn chướng, thì thử hỏi tại sao, có phải không? Mình xả. Con cứ
dạy đi, đừng sợ gì hết, bình thường hết. Cứ bình thường, bởi vì theo Thầy thấy
cái đó là được, có gì đâu, đó là cố…
Phật tử
Kim Quang: Cố
ráng. Con thì nhỏ tuổi, đáng bậc cháu của mọi người.
Trưởng
lão: Vậy mà Thầy
thấy thầy Chơn Thành cũng thấy hay. Bởi vì cũng như Thầy đưa sư Giác Thường lên
làm thầy giáo bên Tăng. Thầy đưa thầy Chơn Thành dạy thì Thầy thấy nó đổ vỡ rất
nhiều. Có số người bị đổ chứ đâu phải không, chịu không nổi. Phải không? Con thấy
không? Bây giờ cho con vô đây là gạn lọc những cái năm mới vào cái lớp chuyên
tu mới nổi chứ. Bởi vì xả thật sự. Thầy nói thật sự mình khéo xả, cái tâm mình
như cục đất vậy đó, nó rất là thanh thản, ích lợi nó ghê gớm lắm. Mà chính chỗ
đó nó mới vào tu được cái nội lực của thiền định.
(23:05) Chứ
còn tâm mình chưa thanh tịnh, mình vô mình luyện, thời gian sau nó bị tưởng. Tưởng
lực nó che đậy hết, nó làm cho mình không có vô được. Bởi vì cái tâm tham, sân,
si mình nó còn. Cái bản ngã của mình nó còn, nó che khuất hết. Cái lực đó lực
ma chứ không phải lực. Bởi vì nó còn tham, sân, si mà. Sao mà lực Phật được? Nó
rõ ràng lắm, con đường của Phật nó rõ lắm! Vì vậy con ráng đi con, ráng lên! Để
coi lúc bấy giờ, mình lên mình làm thầy mình dạy, coi cái ngã của mình có bao lớn
là biết. Coi chừng đó, chứ nó đâu có dễ đâu.
Cô Út Diệu
Quang: Thưa Thầy!
Lên dạy, thì mình người đứng dạy còn ôm cái ngã, mà người, không đứng dạy họ phải
hiểu, người ta có cái ngã thì người ta bất cần.
Trưởng
lão: Người ta tỏ
ra cái vẻ.
Phật tử
Kim Quang: Hai
cái đều có ngã hết.
Cô Út Diệu
Quang: Hai cái
đều có cái ngã hết.
Trưởng
lão: Mình phải
thấy chứ. Khi mà mình lên mình dạy, sau khi mình xuống, mình làm học trò thì
mình cũng vẫn bình thường thì tức là. Với mình căn dặn, mình nhắc, mình tác ý
con: “Làm cái điều gì là vì mình đem cái thiện, mình truyền đạt lại
thôi chứ không phải là cái ta mà tạo bản ngã”. Ta phải cùng nhau, cũng như
mình hai huynh đệ với nhau, thấy người đó không hiểu mình đem cái sự mình hiểu,
mình truyền đạt lại cho họ. Đó, nó như vậy đó là Vô ngã. Chớ nó không phải, bởi
vì mình thấy cái người đó mình không hiểu, mình thương mình đem mình dạy.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét