20-TU VIỆN CHƠN NHƯ LÀ NƠI
AN ỔN CHO SỰ ĐÀO TẠO VÀ TU TẬP
(06:28) Cho
nên hôm nay, chúng ta không cần hình ảnh, phim ảnh, không cần quảng cáo rằng Thầy
dạy lớp như vậy, như vậy, không cần cho ai biết. Chúng ta âm thầm đào tạo ngay ở
trong cái Tu Viện Chơn Như. Thầy ở đây Thầy tu làm chủ bốn sự đau khổ của kiếp
người, Thầy tin rằng mọi người ở đây sẽ làm chủ được những cái điều đó. Mà ở
đây nó sẵn sàng và nó có cái an ninh, ở đây rất rõ ràng. Ở chỗ khác mấy con đi
với Thầy biết, tập trung đông như thế này là công an đến làm việc; nếu cái nhà
đó mà không cớ với công an thì chúng ta sẽ bị động. Các con hỏi những người mà
đi với Thầy coi có không?
May là trong
khi đó đem theo bộ sách Đạo Đức Làm Người Rồi Minh Tâm khi mà công an đến làm
việc, thì Minh Tâm đến nhỏ nhẹ nói chuyện nhưng nó vẫn nạt nộ, nó làm to. Rồi
Minh Điền, tiếp Minh Điền to tiếng với nó, chống đối với nó nói rằng: Người
công an làm như vậy không đúng”, nhưng nó cũng vẫn chưa chịu im đâu. Kế đó
Thanh Quang đến nói chuyện với nó, rồi nó kêu ở trên Huyện xuống. Các con thấy
rõ ràng mà, sơ xuất tại cái gia đình đó không có cớ, không có đi cớ, có vậy
thôi.
Do đó, thì
khi đưa cái bộ sách, nói Thầy dạy Đạo Đức như vậy. Đưa ra, chừng đó nó mới yên
và đồng thời sau cuối cùng thì nó đến xin lỗi. Cái người công an mà la lối, oai
quyền thì đi như một người công an nữa, cuối cùng thì đến xin lỗi Thầy.
Mấy con thấy,
chỉ có Tu Viện Chơn Như nó mới bảo vệ cái sự an ninh. Chúng ta ngồi bây giờ
hàng lớp đây, không bao giờ có ai đến quấy rầy. Nhưng mà chúng ta ra cái chỗ
nào đó không có giấy phép mà tập hợp như thế này là chúng đến liền, các con thấy
có chỗ nào yên không?
Đến nhà
Thanh Quang ở, công an đến làm việc liền tức khắc, hỏi giấy tờ này kia đàng
hoàng. Nhà của Thanh Quang, nhà của hai người con của Thanh Quang. Còn mấy nhà
mấy người kia thì điều kiện là người ta có cái thế cho nên mình đến mình ở, nó
yên ổn. Chứ thật sự ra mình ở mà mình không cớ đó thì người ta vẫn đến làm việc
với mình. Nhà nước mà, họ vẫn đến làm việc với mình.
(08:25) Cho
nên hiện giờ Thầy thấy có giấy phép thì làm, mà không giấy phép thì không được
làm gì hết. Rồi một mặt là Đại Thừa không để yên. Các con hiểu được, trong cái
chuyến đi Thầy quan sát hết từng chút, chỉ có Tu Viện Chơn Như là yên ổn nhất,
không có chỗ nào yên ổn bằng. Sáu mươi mấy người, các con thấy từng lớp người
bên nữ đi khất thực, đi ngoài đường; từng bên nam mình đi ở trong này đi ra rần
rần như vậy, vẫn yên ổn không ai..
Cho nên trước
khi mà Thầy gọi là giải thể để cho đóng cửa, bắt đầu cái lớp Tư Duy đóng cửa để
cho chuyến đi của Thầy để quan sát, cũng là một cái chuẩn bị để thăm dò cái vấn
đề, coi họ đối xử Thầy như thế nào? Thì mấy con thấy không có nơi đâu mà yên ổn
bằng cái Tu Viện của chúng ta hết. Mấy con ở đâu mấy con về đây, vẫn yên ổn
không ai nói gì hết. Đó là cái ưu điểm của Tu Viện Chơn Như. Và Thầy thấy không
có đâu mà ở đây mà đào tạo 1 người tu chứng quả A La Hán bằng ở đây. Vì ở đây mới
bảo bọc sự an ninh, sự yên ổn để chúng ta tu.
Nhưng mà
chúng ta tu cầm chừng như thế này, tu mà không xả tâm. Mục đích chúng ta đến
đây chúng ta xả tâm “Thấy lỗi mình, không thấy lỗi người”, mà cứ thấy lỗi
người thì không thể nào tu được. Chúng ta chẳng biết ai làm gì, nhân quả để họ
chịu. Chúng ta cứ giữ tâm Nhẫn nhục - Tùy thuận - Bằng lòng, vui vẻ trước mọi
người, không thấy ai sai quấy mà chính lo cho mình sai quấy mà thôi. Đó là mục
đích của Tu Viện Chơn Như.
Chúng ta đến
không hơn thua với ai hết mà nhắm vào để giải thoát cho bản thân mình “vì
mình còn tham - sân - si; vì mình còn mang bốn nổi đau khổ sinh - già - bệnh -
chết; vì mình còn đang tiếp tục tái sanh luân hồi từ đời này đến đời khác, từ
kiếp này đến kiếp khác mà không biết cách nào chấm dứt”. Mục đích chúng ta
là thoát khỏi cái bản thân của mình sinh ra làm người, sanh ra trên hành tinh
này đã là con người ai cũng khổ hết. Khổ vì tham - sân - si; khổ vì mạn - nghi.
Các con thấy Ngũ Triền Cái, đức Phật đã xác định 5 cái điều khổ. Chúng ta nghi
ngờ chưa chắc đã là đúng, biết người ta làm gì, mình nghi ngờ một chút là đã tự
làm khổ mình. Càng lúc càng lún sâu vào con đường đau khổ cho người, cho mình.
(10:32) Cho
nên chúng ta hãy cố gắng, cố gắng mà xả tâm, xả hết. Cuộc đời này có gì, chết rồi
chẳng có mang theo gì cả, chỉ có thiện - ác, chỉ có nghiệp thiện - ác mà thôi,
không còn gì cả. Đời còn gì? Thân này thì vô thường, nay sống mai chết, nay mạnh
mai đau không chừng. May ra giáo Pháp của Phật còn có đủ chút ít để mấy con tác
ý làm chủ được những bệnh nho nhỏ. Còn những bệnh nghiệp nặng thì mấy con làm
sao đủ sức? Khi mấy con chưa đủ đạo lực, thì đứng trước những cơn bệnh ngặt
nghèo, mấy con chỉ nhìn ngó mà thôi.
Đứng trước
cái chết mấy con cũng chưa biết cách làm sao làm chủ cái chết. Tuy cô Huệ Ân có
trình bày cho Thầy nghe được mười lăm phút tịnh chỉ hơi thở, nhưng chưa trọn phải
tiếp tục tu nhiều hơn, nhiều hơn nữa. Cho nên muốn được vậy thì mọi người trong
chúng ta, ai là người quyết tâm tu hành đã bỏ hết cuộc đời vào Tu Viện Chơn Như
tu tập, thì đương nhiên chúng ta không còn gì nữa hết. Chỉ còn có mục đích là
làm sao làm chủ được bốn sự đau khổ và chấm dứt luân hồi bằng cách chúng ta sống
hiện tại mà biết cách làm chủ nó.
Nhận thấy rõ
là chúng ta chấm dứt sanh tử luân hồi; và đi về đâu khi chết rồi; cái gì còn,
đi về chỗ nào? Chúng ta nhận rõ ràng, chứ không phải nói lơ mơ, mơ hồ mà đây là
một sự thật mà Phật pháp không dối người, mà Thầy là người đã chứng minh cho sự
không dối người, không dối người.
Thế mà các
con quyết tâm theo Thầy thì phải nghe lời Thầy để chấm dứt được tất cả những ác
pháp, phải ngăn chặn, phải diệt trừ để tâm thanh thản - an lạc - vô sự.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét