204-TẬP NHIẾP TÂM VÀ AN TRÚ
TÂM BẰNG HƠI THỞ NGẮN
(55:50) Trưởng
lão: Bây giờ, con tác ý ngắn là hít thở đó mấy con. Nhưng mà, điều kiện
là mình tác ý một cái câu đó luôn, nó nằm ở trên cái hơi thở, thở ra thở vô.
Phật tử: Dạ.
Trưởng
lão: Mà khi các
con thấy mình tác ý ra lời ấy, thì dường như là mình bị nín.
Phật tử: Dạ.
Trưởng
lão: Mà mình
tác ý ngầm ấy, thì dường như nó trườn trên hơi thở, nó đi.
Phật tử: A!
Trưởng
lão: Con thấy
mình để ý đó phải không?
Phật tử: Hồi nào tới giờ, con còn mần.
Nghe lời, con cũng chưa làm. Thành con chưa có thông.
Phật tử
khác: Chưa thì
con nói ráng đi. Thì con nói là: “Hít vô tôi biết, thở ra”.
Trưởng
lão: Đó, mấy
con thử làm đi, mấy con tác ý hành đi, thì có khác nào là ngôn ngữ. Thì mấy con
thấy nó khác mà, phát ra ngôn ngữ nó khác.
Phật tử: Dạ, con thấy mần, con cũng tác
ý thiệt là lẹ. Tại hơi thở ra ngắn, con …
Trưởng
lão: Tại con
tác ý lẹ quá.
Phật tử: Con rút ngắn là lẹ?
Trưởng
lão: Ừm.
Phật tử: Rồi con tác ý: “Hít vô
thở ra tôi biết…”.
Trưởng
lão: Ừm, kệ
nó. “Hít vô thở ra tôi biết…”, ờ, vậy thôi cũng được. Hoặc
là: “Hít, thở, hít, thở” cũng là câu tác ý. Đó, bởi vì hít là
mình hít, thở là mình thở. Nó nhanh, nó không bị nín.
Phật tử: Dạ.
Trưởng
lão: Nhưng mà
cũng là cái câu tác ý thôi, cái lệnh của nó mà.
Phật tử: Dạ.
Trưởng
lão: Thì cũng
đâu có sao đâu. Còn mình nói rõ ra: “Hít vô tôi biết tôi hít vô, thở ra
nói tôi biết tôi thở ra”. Đó, mình tác ý nhanh. Nhưng mà, tác ý cái
câu nguyên một câu như vậy có nghĩa lý. Đó là mình theo cái đề mục đức Phật đã
vạch cho mình cái câu tác ý như vậy. Mình muốn tu như vậy thì ít ra đó, mình
luyện cái hơi thở mình được dài thì mình mới tu được tới đó. Mà mình không có bị
dài nữa thì mình theo hơi thở bình thường. Cái hơi thở mình ngắn thì mình trườn
ở trên hơi thở đó. Thường thường hơi thở tác ý, nghe nó khỏe lắm.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét