203-TẬP NHIẾP TÂM VÀ AN TRÚ
TÂM TRONG HƠI THỞ
(52:14) Cho
nên vì vậy mà Thầy dạy nhiếp tâm, an trú có hai pháp. Rồi chúng ta bước qua cái
giai đoạn Tứ Niệm Xứ là cái thời gian tăng lên. Chứ còn ở chỗ mà nhiếp tâm, an
trú thì tăng lên, thì nó bị lọt vô tưởng. Cho nên Thầy biết nó sẽ lọt trong mười
tám cái loại hỷ tưởng, nó sẽ xuất hiện ra. Mà khi mình quá cái thời gian của nó
rồi, thì không biết làm sao Thầy giải thoát nữa.
Phật tử: Dạ, thưa Thầy, phương diện gì?
Trưởng
lão: Trật rồi.
Phật tử: Nhưng vì, thưa Thầy, nếu (nghe
không rõ), con mà tu qua cái an trú tâm đó, thưa Thầy. Thì thí dụ như đầu tiên
mình phải tác ý: “Tâm phải bất động”, hay là sao thưa Thầy?
Trưởng
lão: Chưa.
Nghĩa là mình an trú tâm thì mình nhắc: “An tịnh tâm hành”.
Phật tử: Nhiếp tâm vô đó thôi, hả Thầy?
Trưởng
lão: Ờ.
Phật tử: Rồi cái, cái năm hơi, rồi mình
năm hơi, rồi bắt đầu cái mình tác ý lại: “An tịnh tâm hành”?
Trưởng
lão: Bắt đầu
thì mới đầu. Nhưng mà điều kiện, mình thấy một phút thì mình mới tác ý. Bắt đầu
con mới vào, con tập an trú tâm chứ gì?
Phật tử: Dạ. Dạ.
Trưởng
lão: Thì con nhắc: “An
tịnh tâm hành tôi biết tôi hít vô, an tịnh tâm hành tôi biết tôi thở ra”.
Phật tử: Dạ.
Trưởng
lão: Rồi bắt đầu
bây giờ, con cứ hít thở ra thôi. Nó giống như thở ra vô.
Phật tử: Không cần đếm năm hơi, ha Thầy?
Trưởng
lão: Không. Con
không cần đếm năm hơi con. Bây giờ …
Phật tử: Ờ, bây giờ chỉ để ấy vô đây,
mình đếm phút.
Trưởng
lão: Bây giờ đếm
phút của con.
Phật tử: Đếm phút thôi, không có cần đếm
hơi nữa.
Trưởng
lão: Không có đếm
hơi.
Phật tử: Dạ. Dạ. Con còn đang thắc mắc
cái đó. Dạ.
Phật tử
khác: Cái nhiếp
tâm thì…
Phật tử: Nhiếp tâm thì con vẫn năm hơi
thở, mình mới tác ý một lần?
Trưởng
lão: Không,
không phải.
Phật tử: Mỗi một hơi thở tác ý một lần?
Trưởng
lão: Mỗi một
hơi thở tác ý một lần. Ở đây, nó chuyên rồi con. Nó không phải như hồi mình tu
Tứ Niệm Xứ.
Phật tử: Dạ.
Trưởng
lão: Mình tu Tứ
Niệm Xứ là mình tác ý một lần. Mình thở, mình đếm năm hơi thở.
Phật tử: Dạ.
Trưởng
lão: Nó còn bị
đếm nữa con.
Phật tử: Dạ.
Trưởng
lão: Cho nên nó
tập quen để mình an trú, chứ sự thật ra chưa an trú.
Phật tử: Dạ.
Trưởng
lão: Mà nhiếp
tâm, chưa sự thật bằng pháp nhiếp tâm.
Phật tử: Dạ.
Trưởng
lão: Cho nên vì
vậy, mình tập chung chung không.
Phật tử: Vậy, pháp nhiếp tâm này là mỗi
một hơi thở?
Trưởng
lão: Còn cái
này từ mỗi một hơi thở là một câu tác ý. Mỗi hơi thở, câu tác ý và nhiếp tâm.
Phật tử: Dạ, do nhiếp tâm.
Trưởng
lão: Còn tác ý
một lần, mà cho đến một phút mà không tác ý nữa.
Phật tử: Dạ.
Trưởng
lão: Gọi là an
trú.
Phật tử: Mình an trú. Dạ, thì con muốn hỏi
cái an trú đó. Nhưng mà, kính thưa Thầy, khi, khi con tập đếm coi hơi thở quá
ngắn như vậy, thì con tác ý nó rất là nhiều lần. Như vậy, nó có đưa đến chuyện tình
trạng bị ức chế tâm không?
Trưởng
lão: Không,
không có ức chế con. Bởi vì mình tác ý mình thở, chỉ biết nhẹ nhàng thì không bị
chướng, không bị tập trung gom tâm.
Phật tử: Dạ.
Trưởng
lão: Ví dụ như
con tác ý: “Hít vô tôi biết tôi hít vô, thở ra tôi biết tôi thở ra”,
rồi hít vô, thở ra. “Hít vô tôi biết tôi hít vô, thở ra tôi biết tôi thở
ra”, rồi hít vô, thở ra. Hoặc các con thở ít câu ngắn, để không bị cái hơi
thở con ngắn. Và, tác ý cho dài ra.
Phật tử: Dạ, con tác ý dài ra, tác ý được.
Thì khi tác ý phải nín thở và con …
Trưởng
lão: Nín thở ấy.
Phật tử: Hơi thở ngắn thì con thở ngắn
thôi.
Trưởng
lão: Hoặc là
con tác ý trườn lên trên cái vừa thở ra mà vừa hít vô. Con tác ý trên cái …
Phật tử: À, trên cái hơi thở ra, vừa ra
vô?
Trưởng
lão: Vừa ra vô mà
vừa tác ý ấy.
Phật tử: Dạ, thì như vậy con mới chịu,
chứ còn hơi thở con quá thì …
Trưởng
lão: Đó, thì
tùy theo. Bởi vì cái sự ra (nghe không rõ) có khi mình có thể, mình tác ý
nhanh. Mà mình rồi hít thở thì mình có thể khoảng thời gian đó, mình không có
thở trườn lên cái câu tác ý. Còn bây giờ cái hơi thở con ngắn, buộc lòng con phải
vừa tác ý vừa thở. Con hiểu không? Nó cái chỗ …
Phật tử: Dạ, tự nhiên con thấy con dễ chịu
hơn, chứ nếu không con tính thôi.
Trưởng
lão: Thì đó,
cách thức đó để nó hợp với (…).Nó hợp thì nó dễ chịu, chứ không khéo con bị
dính thở một khoảng thời gian.
Phật tử: Dạ, con có …
Trưởng
lão: Rồi con lại
hít thở đó, thì con lại bị tật khí.
Phật tử: Dạ, đúng rồi. Dạ, con hít mà tức
ngực.
Trưởng
lão: Con thở tức
ngực, mệt. Nó sẽ mệt.
Phật tử: Thành ra, con cứ để vừa thở vừa
tác ý.
Trưởng
lão: Vừa thở mà
vừa tác ý, vừa thở vừa tác ý, đó.
Phật tử: Thì con vừa thở vừa tác ý. Con
mới, con thở lại với cái hơi thở mà …
Trưởng
lão: Thở lại rồi
tác ý nữa, rồi vừa thở mà vừa tác ý, vừa thở. Con không có biết nè.
Phật tử: Dạ. Dạ.
Trưởng
lão: Ở đây, cứ
tác ý, thở. Tác ý là sao, tác ý, thở.
Phật tử: Dạ, tác ý.
Trưởng
lão: Thở nữa,
tác ý. Thở đầu để lấy cái hơi ấy.
Phật tử: Nếu mà ngắn quá (nghe không rõ)
rồi đó.
Phật tử
khác: Con cũng
dở lắm.
Phật tử: Hít, thở, hít, thở.
Trưởng
lão: Ha.
Phật tử: Dạ.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét