205-TẬP HƠI THỞ DÀI, HƠI THỞ
NGẮN PHÁ HÔN TRẦM, VỌNG TƯỞNG
(57:23) Phật
tử: Dạ. Như mình, thưa Thầy, nghe tới lúc nào rồi mình mới tập được
cái hơi thở dài, hơi thở ngắn Thầy, giống như bình thường con không dùng (nghe
không rõ)?
Trưởng
lão: Nó, tuy
nó, khi nó bị hôn trầm.
Phật tử: À, bị hôn trầm làm, mình mới tập.
Trưởng
lão: Bị hôn trầm
mà con đứng dậy con đi, nó xiên qua xiên lại, buộc lòng người ta dạy thôi.
Phật tử: Dạ, tại vì con …
Trưởng
lão: Chứ không
phải dạy chơi đâu. Nói dạy cũng phải có cái đối tượng gì để dẹp nó…
Phật tử: Dạ, đó thì, đối với như mình,
lúc nào mình mới tập hơi dài hơi ngắn, chớ thình lình, nhiều khi mình giữ dài
ngắn, rồi, rồi, rồi …
Trưởng
lão: Đâu có được
con, phải tập riêng nó.
Phật tử: Phải tập riêng. Sau đã chúng
con muốn biết là, là giống như mà …
Trưởng
lão: Sau khi mà
con được rồi, cái hơi thở bình thường được rồi, con vô Tứ Niệm Xứ, con khỏi luyện
nó.
Phật tử: Dạ.
Trưởng
lão: Cực, ha.
Phật tử: Dạ.
Trưởng
lão: Mà khi nó
trục trặc, nó có những cái gì vướng rồi, thì người ta dùng nó để phá.
Phật tử: Dạ.
Trưởng
lão: Người ta mới
dạy cho. Con phải có cái thời gian, phải tập luyện cái hơi thở dài.
Phật tử: Ủa, mà con muốn biết là …
Trưởng
lão: Mới đầu,
con thở bao nhiêu hơi thở mấy con mệt. Mấy con thở liên tục ba mươi phút rồi,
hơi thở dài rất là nhiều.
Phật tử: Dạ, nhiều quá con cũng thấy …
Trưởng
lão: Rồi, còn
cái hơi thở ngắn con, hơi thở ngắn: “Hít vô, hít vô, tôi thở ra, hít vô”,
nó lia lịa, lia lịa như cái thoi nữa.
Phật tử: Dạ. Dạ.
Trưởng
lão: Người ta dạy,
vậy mà nó không mệt. Người ta dạy để làm gì? Để lúc bấy giờ, nó phá được cái gì
đó.
Phật tử: Dạ, để có cái gì, để lúc nó có,
nó biết rồi, nó mới phá được đó.
Trưởng
lão: Nghĩa là
suốt cái thời gian mà con nhiếp tâm, nó vẫn còn có niệm khởi. Nghĩa là dẫn từng
câu như vậy mà bắt nó xuất, nó cũng có niệm khởi của nó. Không làm sao điều phục
được nó, nhiếp được nó, thì người ta chạy qua người ta nhắc liền (nghe không
rõ).
Phật tử: Dạ.
Trưởng
lão: Nó khởi
lia lịa như vậy. Mà bắt đầu tác ý một câu, khởi lia lịa, lia lịa như vậy đó thì
nó gom không có được nữa.
Phật tử: Dạ.
Trưởng
lão: Dùng cái
câu đó.
Phật tử: Dạ.
Trưởng
lão: Cho nên nó
vô không có được. Như vậy cái hơi thở ngắn, nó phá cái vọng tưởng ghê lắm.
Phật tử: Dạ, con biết.
Trưởng
lão: Bởi vì, nó
chạy nhanh.
Phật tử: Dạ, cũng như, thưa Thầy, hồi
nào tới giờ thì con, nếu mà con có để ý tới hơi thở bình thường, con tu …
Trưởng
lão: Cái hơi thở
bình thường đó …
Phật tử: Dạ, con chưa có dám tập cái hơi
dài hơi ngắn là con không biết chừng nào con tập được hơi dài, hơi ngắn đó?
Trưởng
lão: Khi cần
thì mình tập.
Phật tử: Dạ.
Trưởng
lão: Mà không cần,
nó không quan trọng thì mình tập cho nó quan trọng…
Phật tử: Dạ, không phải không quan trọng
đâu Thầy.
Trưởng
lão: Biết rằng
khi đó, con nhiếp tâm trong hơi thở bình thường không được, buộc lòng con phải
tập luyện cái hơi thở ngắn. Mà đâu phải con tập luyện đến ba mươi phút, con thở
liền được đâu. Con phải tập từng chút, từng chút, từng phút lên.
Phật tử: Dạ. Dạ.
Trưởng
lão: Từng phút
con tập thở hít lẹ như thế này rồi cái nghỉ. Nghỉ rồi tập lần nó quen đi, rồi
nó thở ba mươi phút. Nhanh chóng như vậy mới được. Rồi cái thời gian cũng là
năm, sáu tháng. Chứ mấy con tập một bữa, hai bữa được sao?
Phật tử: Dạ. Dạ.
Trưởng
lão: Rối hô hấp
của con là chết đi chớ.
Phật tử: Dạ, con bấy giờ con không dám đụng.
Con tới giờ con chưa dám bắt tay, chưa dám. Con sợ…
Trưởng
lão: Biết cách,
Thầy biết cách. Bây giờ đó, Thầy ví dụ cái hơi thở dài để phá cái gì? Cái hơi
thở dài, nó thường thường là phá hôn trầm, thùy miên. Mà cái hơi thở ngắn, nó
phá cái vọng tưởng.
Phật tử: Giống như là, thưa Thầy, nghĩa
là để con diệu hành, nghĩa là con hiểu được cái đó rồi. Khi nào gặp chứng hôn
trầm con tới, con mới dùng nó thôi.
Trưởng
lão: Ờ.
Phật tử: Dạ, chứ không có phải …
Trưởng
lão: Nhưng mà
con phải luyện. Luyện để rồi trong khi đó mình ôm cái pháp đó suốt ba mươi
phút, để đừng có hôn trầm vô. Chớ không phải bây giờ hôn trầm vô, cái mình thở
hơi thở dài hết rồi cái bắt đầu thở lại bình thường.
Phật tử: Dạ.
Trưởng
lão: Thở lại
bình thường một hơi, hôn trầm nó vô nữa.
Phật tử: Dạ.
Trưởng
lão: Chỉ có hơi
thở dài đó đó, nó mới dẹp luôn suốt cái thời gian. Rồi ngày mai cũng tập hơi thở
dài, ngày mốt cũng tập hơi thở dài. Tập cho đến chừng nào mà nó không có hôn trầm,
thùy miên nữa thì bắt đầu mới thở hơi thở bình thường trở lại.
Phật tử: Dạ. Dạ.
Trưởng
lão: Cho nên
người ta rèn luyện, phải tập luyện cho được cái hơi thở dài mà nó không bị mệt,
không bị tức ngực. Các con hiểu không?
Phật tử: Dạ.
Trưởng
lão: Do đó, mới
dám dùng nó dẹp cái hôn trầm, thùy miên.
Phật tử: Kính thưa Thầy, có phải là
mình, mình, bây giờ thí dụ tập luyện cái hơi thở dài, hơi thở ngắn đi, để một
cái thì phá hôn trầm, cái phá vọng tưởng. Nhưng mà, thí dụ trong lúc mình đương
tập với cái hơi thở bình thường, mà mình bị hôn trầm, mình có thể dùng cái đó để
…
Trưởng
lão: Không.
Mình dùng cái hơi thở bình thường, mình phá, bằng cách mình đi.
Phật tử: À, đi, đi.
Trưởng
lão: Mình để
mình khỏi mất công tập luyện cái đó, nó mệt. Trời đất ơi! Tập luyện nó sai cái
hơi thở bình thường là một cái điều khó!
Phật tử: Dạ.
Trưởng
lão: Chớ nó
không có dễ đâu mấy con.
Phật tử: Tập cái này, nó khó hơn.
(1:01:16) Trưởng
lão: Nghe Đức Phật để ra như vậy, chớ cái người kinh nghiệm, người ta
biết, cái này chỉ dùng để áp dụng khi cái hơi thở bình thường. Cuối cùng mà
không phá được, người ta mới dạy con đến hơi thở đó.
Phật tử: Dạ. Dạ.
Trưởng
lão: Mà thậm
chí, người ta dạy cái pháp Thân Hành Niệm rèn luyện nghị lực, để các con phá
cho nó quen, còn tốt hơn là con luyện cái hơi thở.
Phật tử: Dạ.
Trưởng
lão: Đi Thân
Hành Nội mà nó sai …
Phật tử: Dạ. Dạ.
Trưởng
lão: Sai khác
bình thường, nó làm cho cái cơ thể nó hoạt động khác.
Phật tử: Dạ. Dạ.
Trưởng
lão: Cho nên, cả
một vấn đề luyện tập. Cho nên, mới có hơi thở dài, hơi thở ngắn. Người nào cũng
tập. Tập để làm gì đây bây giờ? Nếu mà không nhằm cái mục đích để phá cái hôn
trầm, thùy miên, cái vọng tưởng thì ai tập nó làm gì? Ba cái hơi, ba cái đề mục
đầu tiên là mục đích để phá hôn trầm, thùy miên. Mà cái hơi thở bình thường phá
được hôn trầm, thùy miên, cần gì phải tập nó.
Đi vào Tứ Niệm
Xứ tu cho nó mau hơn. Có phải sướng không? Cái gì cần, mình tu. Bởi vì, đức Phật
nói: “Những gì cần tu tập thì tu tập, mà không cần thì không tu tập. Những
gì thông suốt thì cần thông suốt, mà những gì không cần thông suốt thì đừng có
học”. Có phải không? Phật nhắc như vậy mà. Cho nên, cái gì mà Thầy dạy, đó
là cái cần. Mà, bây giờ tới như vài cái, mà bây giờ để đó mà chưa nói tới, thì
mấy con đừng có tập. Mình dùng nó không được.
Cho nên vì vậy,
cái người không biết đó. Người ta thấy bây giờ trong cái đề mục hơi thở có hơi
thở dài, hơi thở ngắn. Bắt đầu tập hơi thở bình thường, rồi tập hơi thở dài, rồi
tập hơi thở ngắn. Rồi tập an tịnh thân hành, an tịnh tâm hành, ôi thôi! Nói tui
tập theo cái thứ tự của nó. Không phải đâu. Mục đích những cái bài pháp đó, người
ta sẽ nằm ở trong cái đối tượng đang bị kẹt dính cái gì? Người ta mới lấy cái đề
mục đó ra cho mình tập.
Bắt đầu bây
giờ đó thì mấy con về thất tập, rồi buổi chiều hai giờ đến đây, ngồi đây Thầy
kiểm tra, coi có làm đúng không đó, hay làm sai. Bởi vì ngồi phải quan sát, Thầy
xem chứ, cái đúng, cái sai.
Phật tử: Vậy thì lúc nào tụi con trở lại
đây để Thầy kiểm tra lại? Khoảng chừng mấy giờ?
Trưởng
lão: Mấy con sẽ
ngày mai bảy giờ, bảy giờ rưỡi hoặc bảy giờ, tám giờ, mấy con ghé đây.
Phật tử: Bảy giờ rưỡi. Dạ.
Trưởng
lão: Ừ.
Hết Băng

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét