202-NỘI LỰC CỦA PHÁP AN TRÚ
TÂM TRONG HƠI THỞ
(50:29) Trưởng
lão: Đó thì trong cái sự mà tu tập, mấy con khéo, nó đơn giản lắm. Nhưng
mà mình đều đều mình tập thì ngày nào mình cũng tập luyện. Đừng có bữa nay mình
tập, ngày mai mình nghỉ, mốt mình tập. Nó không có mục! Nó không suông, nó
không có tốt. Dạy cho mình, cứ hễ mình tập đều đều hẵng được. Có thì giờ nào rảnh,
mình vô mình tu tập, có thì giờ nào.
Nhất là cái
về hơi thở, mấy con nhiếp tâm, an trú được. Nó có một cái trạng thái, nó an lạc.
Nó làm cho mấy con thích, ham tu lắm. Mà tới chừng đó rồi, mấy con thấy cứ hở
phút nào (nghe không rõ). Đó là cái lúc nó thích. Nó mong cho có cái thời gian
rảnh rỗi, nó nhào vô, nó học. Nó nhiếp tâm. Bởi vì nó không có niệm nữa rồi.
Phật tử: Dạ.
Trưởng
lão: Do đó, nó
an trú được rồi, thì mấy con thấy nó dễ dàng lắm. Cho nên cách thức chúng ta đi
từ chỗ cái nhiếp tâm để đến an trú. Mà an trú thì nó có, sợ nó bị hôn trầm,
thùy miên. Mình phá sạch hôn trầm, thùy miên thôi thì mấy con tu rất dễ, không
có khó nữa.
Mà bước sang
qua cái giai đoạn Tứ Niệm Xứ, nói thiệt ra thì mấy con thấy cô Út. Riêng sắp sửa
có cô Út với Mật Hạnh. Nội cái mà nhiếp tâm và an trú ba mươi phút, trong hai đứa
con có bệnh đau là con đẩy lui được hết. Nó làm chủ được bệnh của nó. Mà nó làm
chủ được cái tâm của mấy con. Khi mà mấy con nhiếp một cái là tất cả những cái
ác pháp bên ngoài, nó tác động mình dễ giận hờn, phiền não. Mình bỏ nó, xả xuống
nó, nó đi.
Cái nội lực
của cái hồi lúc bây giờ cái tâm an trú. Bởi vì nó an tâm, nó an trú được cái
tâm. Cho nên, mình nhắc nó: “An tịnh, xả xuống hết đi” thì
ngay cái tâm giận hờn, phiền não, nó buông xuống liền mấy con. Nó buông niệm xuống
liền. Cái bệnh trên thân mình mà nó còn đẩy ra được thì huống hồ cái tâm.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét