Thứ Sáu, 12 tháng 5, 2023

175- GIỮ ĐÚNG HẠNH XIN ĂN NGÀY MỘT BỮA

 

175- GIỮ ĐÚNG HẠNH XIN ĂN NGÀY MỘT BỮA

(24:10) Ở đây, Thầy tuyên bố cho các con một lần nữa, ở đây không nên thu hình, không nên quảng cáo cái lớp học của chúng ta. Bởi vì, cái lớp học này là lớp học chứng quả A La Hán, mà nếu chúng ta quảng cáo - bây giờ chúng ta quảng cáo ở lớp này phải tu chứng quả A La Hán, nhưng cuối cùng không ai chứng quả A La Hán thì tức là mình đã nói láo. Chừng nào mà chúng ta tu chứng xong xuôi, có người tu chứng hẳn hòi, thì chừng đó các con đưa lên trên mạng, đưa đi đâu cũng được hết. Nghĩa là mình nói, mình làm được. Còn mình nói mà chưa làm được, khoan đã, chờ đợi, các con hãy chờ đợi, không lâu!

Còn các con thấy, bây giờ đó, trong cái lớp của chúng ta, hiện bây giờ là chúng ta giữ cái hạnh, giữ cái hạnh đi xin ăn. Hai mươi người chúng ta là đi xin ăn. Ở đây, theo Thầy thiết nghĩ, cô Liên Châu chỉ trợ giúp cho chúng ta một thời gian; Thầy xin hai mươi khẩu phần để cho hai mươi người tu hành. Nhưng mà cô sẽ trợ giúp cho một thời gian thôi, khi nào cái cơ sở của cô thành lập thì, cô sẽ rút về ngoài đó, cô nuôi dưỡng cái số tu sĩ ngoài đó. Còn ở đây thì mình phải tổ chức sự sống của tu sinh, phải tổ chức lại.

Cho nên Thầy không muốn cái nhà bếp ở trong tu viện. Thầy vô trong cái nhà bếp, Thầy thấy phật tử hiện giờ họ cúng đồ légume (la ghim) quá trời! Thầy rất lo cho cái vấn đề đó; quá nhiều! Vì vậy mà, nếu mà có cái nơi nào đó, chúng ta sẽ đưa những cái đồ đó ra ngoài đó, rồi mướn một người ở ngoài, người ta sẽ lo cái đời sống của mình trong này, để cô Út được rảnh rang- Là người em của Thầy quá cực khổ từ lâu tới giờ, vất vả, quá vất vả- Thầy cũng mong rằng dự trong cái khóa này đó, cô Diệu Quang, cô cũng hết sức cố gắng để mà tu tập, cô cũng quyết. Nhưng mà, cái quyết tâm không phải là ngay bây giờ là giải thoát, cái quyết tâm của chúng ta phải có cái thời gian, vì chúng ta quyết tâm tức là chúng ta sẽ diệt “Ngũ Triền Cái” của chúng ta.

Mà bắt đầu từ cái ngày khai hạ vào cái lớp học này, bắt đầu cái ngày đó cho đến cái ngày mà chúng ta hoàn thành được cái Tâm Bất Động thì không giờ phút nào mà chúng ta không lo diệt Ngũ Triền Cái. Nghĩa là không cho chúng xâm chiếm, cái thời gian đó nó sẽ không lâu đối với chúng ta, bởi vì “Pháp ta không có thời gian, đến để mà thấy”, thấy sự giải thoát hoàn toàn, và kéo dài sự giải thoát đó. Thì nó không lâu. Nếu ai gan dạ thì sẽ làm và Thầy tin rằng ai cũng muốn được giải thoát, ai cũng muốn được an vui. Chắc chắn mọi người trước mặt Thầy, người nào làm cũng được, đừng nghĩ là họ làm không được, người nào cũng đủ khả năng làm.

(26:49) Ở đây không có học, ở đây không có chép, không có ghi, ở đây không có làm bài nữa. Nghĩa là chỉ cần chúng ta ý thức, hiểu biết được Ngũ Triền Cái thì chúng ta xả. Nên chúng ta không làm bài nữa, còn làm bài là chúng ta đi vào cái lớp Chánh Tư Duy, chúng ta tập xả theo cái trường lớp đào tạo giáo dục của chúng ta để đi đến chứng quả.

Còn ở đây là lớp cấp tốc, không có chờ đợi, vì chúng ta đã tu nhiều năm tháng ở đây rồi. Người nào cũng đã từng trải, đã nếm mùi cay đắng ở đây rồi.Người nào cũng biết rõ được tham, sân, si, mạn, nghi của mình nhiều rồi. Pháp của Phật, từ bốn loại định, từ Định Niệm Hơi Thở, Định Sáng Suốt, Định Chánh Niệm Tỉnh Giác, Định Vô Lậu, tất cả các Thầy ở đây đều biết rõ hết, đều có tập luyện qua hết. Trừ ra những người mới vào chưa biết, thì những người đó còn thọ Bát Quan Trai, còn tập theo kiểu Bát Quan Trai. Còn những người mà Thầy đã đưa ra, người nào cũng biết hết rồi.

Chỉ cần chúng ta nỗ lực tu, chỉ cần chúng ta sống đúng cách, chỉ cần chúng ta quyết tâm, nhiệt tâm xả bỏ Ngũ Triền Cái thì ngày thành tựu, ngày thành tựu của chúng ta, viên mãn của chúng ta không xa. Bởi vì, ngay từ lúc đầu, chúng ta đã giải thoát, thì tới cái ngày cuối cùng bảy ngày, bảy tháng chúng ta cũng y như vậy, thì làm gì chúng ta không giải thoát? Đó là cái quyết định của Thầy, nếu khi mà vào cái lớp này rồi, mà người nào đi tới, đi lui, nói chuyện thì bị Thầy mời ra khỏi. Những người nào có ghi tên, thì ôm bình bát đi xin ăn như Phật để thực hiện.

Cũng như bây giờ các con có biết, cô Diệu Quang lo lắng cơm, nước với một số người cùng với cô Diệu Quang lo cơm, nước cho khách tham quan, cho những người đến tu viện của chúng ta mà không có cái khẩu phần ăn. Nhưng cô Diệu Quang vẫn- theo Thầy thiết nghĩ, cô Diệu Quang vẫn phải xin cái khẩu phần ăn- Cô có khẩu phần của cô Liên Châu, chớ không phải không có. Và hằng ngày, cô cũng sẽ đến xin ăn. Còn cô làm cái nhiệm vụ của cô, là đối với Phật tử, đối với những người đến đây, chớ không phải là trong hai mươi người tu này. Hai mươi người tu này, Thầy đã xin đủ tiêu chuẩn của cô Liên Châu. Còn những người khác mà không có nằm ở trong cái khẩu phần, không có nằm ở trong cái danh sách này thì đương nhiên là phải thọ dụng cơm của Cô Út, bởi vì Thầy không xin thêm hơn. Thay vì sáu mươi bốn người tu tập ở đây, nhưng mà vì Thầy giải thể, cho nên Thầy còn xin lại đủ hai mươi khẩu phần cho hai mươi người Thầy đào tạo chứng quả A-La-Hán.

Trong hai mươi khẩu phần này, nếu có người nào tu không được, mà xin Thầy rời khỏi, thì Thầy sẽ cho về họ về. Thì khi họ về, khẩu phần ăn còn thừa, Thầy xin trả lại cô Liên Châu chớ Thầy cũng không để cái phần thừa đó cho những khách tham quan, cho những người mới vào. Không! Thầy đã xin cho người tu, thì Thầy đã xin như vậy là Thầy làm đúng như vậy chứ không phải lấy khẩu phần đó. Bây giờ trong hai mươi người này có năm người, mười người về, mà Thầy còn mười người, thì Thầy xin trả lại cô Liên Châu chớ Thầy không có nhận. Bởi vì Thầy chỉ còn mười người mà thôi. Còn nếu quả chăng, Thầy chỉ còn một người theo Thầy tu trong khóa này, Thầy xin trả lại mười chín khẩu phần kia, Thầy chỉ nhận một khẩu phần. Dù một khẩu phần mà cô Liên Châu cúng dường, Thầy tin rằng ở ngoài tiệm cơm chay sẽ mang vào một khẩu phần thôi, không cần nhiều.

(30:37) Nhưng mà người đó phải quyết tâm tu, Thầy muốn làm cái hạnh cho đúng. Còn nếu được ba, năm, mười người, thì Thầy cũng sẽ trả lại. Còn cái phần khách tham quan đến đây dự thính, dự khuyết, thì hiện giờ Thầy không xin cho các con, bởi vì chính Thầy không ghi danh sách của các con vào khóa tu này, mà các con chỉ được nghe, được hiểu, được học để các con biết để mà tu. Nếu mà có cái dịp mà mở những cái khóa khác, thì các con được dự vào, thì chừng đó sẽ xin cơm cho mấy con. Còn bây giờ thì Thầy chỉ có bao nhiêu thôi, Thầy đã tuyên bố ít nhiều ở trong hai mươi người này Thầy sẽ tin tưởng rằng, Thầy sẽ đào tạo họ chứng quả A-La-Hán.

Các con không tin, thì đó là quyền của các con, Thầy không ép. Thầy chỉ nói rằng hai mươi người, Thầy chỉ cần một người cũng đủ cho Thầy đào tạo. Mà một người cũng là tiếng nói của Phật giáo, không cần nhiều. Càng ít Thầy càng khỏe, càng ít Thầy chăm sóc càng kỷ, đệ tử của Thầy chứng đạo không có khó khăn. Thầy tuyên bố với các con, cho các con hiểu, Pháp của Phật không phải tu lâu. Thầy đã từng nói, như đức Phật đã tuyên bố, bảy ngày, bảy tháng, bảy năm. Nhưng sự thật các con không phải bảy năm, mà bảy tháng. Nếu một người quyết tâm, nhiệt tình thật sự, bảy tháng người đó chứng đạo. Vì qua kinh nghiệm của Thầy sáu tháng, không phải khó, những cái gì tu sai bỏ xuống hết, không có dụng nó được chút nào, không có dụng nó được chút nào. Chớ không phải là nói Thầy tu Thiền Đông Độ, rồi tu theo Đại Thừa, nhiếp tâm lọt vào Định Tưởng, như thế này, thế khác, nhờ đó mà tu xả tâm dễ, không phải đâu. Thầy đã chiêm nghiệm được cái điều đó, cho nên vì vậy mà, Thầy biết là con đường tu của Phật, một người bình thường mà nỗ lực, nghe lời Thầy dạy, tin tưởng lời Thầy dạy, họ cũng chỉ bảy tháng mà thôi, chớ không phải bảy năm. Một người bình thường, chớ không phải những người đã có tu, đã có té lên, vấp xuống đủ thứ.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

500-BAN KINH SÁCH TU VIỆN CHƠN NHƯ.

  500-BAN KINH SÁCH TU VIỆN CHƠN NHƯ. Kinh sách của Tu viện Chơn Như chỉ kính biếu không bán . Phật tử cần kinh sách của Tu viện Chơn Như ...