174- XẢ BỎ NGŨ TRIỀN CÁI LÀ CHỨNG ĐẠO
(12:35) Hôm
nay Thầy xin lập lại cái danh sách, để đọc lại cái danh sách ở trong cái số mà
Thầy đã chọn lựa. Bên nữ: Cô Huệ Ân, Cô Từ Đức, Mỹ Thiện, Phương Từ, Duyên
Thanh, Từ Hạnh, Mỹ Linh, Hải Tâm, Diệu Quang, Liễu Châu; mặc dù Liễu Châu không
có ở đây nhưng mà có danh sách ở đây. Còn bên nam thì: Chơn Thành, Minh Nhân, Từ
Quang, Thanh Quang, Pháp Châu, Thiện Thảo, Trí Thiện, Minh Nghĩa, Mật Hạnh,
Thanh Trí, đó là đủ mười người.
Như vậy
trong hai mươi người này, ai mà không trọn niềm tin với Phật, với Pháp của Phật:
“Pháp ta không có thời gian đến để mà thấy”. Quý vị nghi rằng và nghĩ rằng
cái nghiệp mình nặng, không thể mình tu được thì quý vị tự rút lui. Tự rút lui
Thầy không ép, bởi vì mình có tu thì mình cũng chẳng kết quả gì được. Bởi vì
mình đang nghi và mình thấy mình tự ti, mặc cảm, mình không thể tu được, nghiệp
mình nặng thì quý vị cứ rút lui. Đừng có làm Thầy khổ mà các vị cũng khổ, khổ
công trong những ngày tu tập.
Ở đây không
có tu thử, Phật pháp không có dạy chúng ta tu thử, mà dạy chúng ta tin thì làm,
mà không tin thì thôi, đó là tín lực là hàng đầu. Còn không tin thôi, không phải
là chúng ta tu thử. Không bao giờ có một người tu thử được thì chúng ta mới tu,
mà không được thì chúng ta nghỉ. Ở đây không có làm thử mà làm thật, bởi vì
chúng ta bỏ hết cuộc đời rồi: bỏ nhà, bỏ cửa, bỏ vợ, bỏ con, bỏ tất cả sản nghiệp,
bỏ tất cả công ăn việc làm. Bỏ hết! Thậm chí như cả thân mạng của chúng ta cũng
không nghĩ đến nó. Cho nên chúng ta ăn ngày một bữa, chúng ta còn gì nữa mà
nghĩ đến thân này. Ăn không cần ngon, không cần mập, không cần béo.
(14:30) Có
một vị sư ở đây ăn ngày một bữa rất tốt, nhưng mà sau cái thời gian về có mấy bữa,
mà đến đây bây giờ cái mặt mập như thế này. Thầy nghĩ rằng cái người này họ tu
như thế nào đây? Chắc các con cũng thấy chớ, cũng thấy cái điều đó. Thầy rất
đau lòng. Sống ở đây bao tháng trời mà rốt cuộc rồi dục vẫn cám dỗ, lôi về ăn uống
được, thấy quá tệ. Thấy cái mặt thì biết cái người đó ra sao rồi, không phải chạy
theo dục lạc sao? Bởi đạo Phật xác định rất rõ, một người tu mà cầu giải thoát,
mà còn chạy theo dục lạc ăn uống thì giải thoát cái chỗ nào? Người ta chỉ còn bằng
cái que tăm mà người ta chưa thấy được, xả được cái ngã của mình. Còn huống hồ
là mình mập ú lên mà mình làm sao mình xả, mấy người đó làm sao mà tu được, các
con.
Thầy nói thẳng
nói thật. Cho nên ở đây tu thật, làm thật, có tin thì tu, mà không tin thì
thôi. Ở đây, hoàn toàn những lời Thầy dạy là của Phật, Thầy không đặt một pháp
môn nào mới hết. Mà đức Phật đã xác định từng chút rõ ràng, mà chúng ta là những
người bỏ đời đi vào đạo, chớ không phải chúng ta đến đây để mà tu cầm chừng, để
mà tu lấy có, để mà tu thử.
Pháp từ xưa
đến giờ đã có người tu làm chủ và hiện giờ cũng có người tu thật sự, chớ không
phải nói chơi, nói suông. Bởi vì đứng trước cái cảnh dục, tâm mình có dục hay
không dục mình biết và có dục thì ngăn diệt. Đức Phật đã dạy điều đó mà, chớ
đâu được để. Thì như vậy làm sao còn dục. Tâm mình có sân, biết tâm mình sân
thì đâu có điên gì để tâm mình sân. Còn mình thấy mình không đủ khả năng; mình
không đủ ngăn diệt; mình không đủ nhiệt tâm; mình còn thương yêu tham, sân, si,
mạn, nghi; mình còn nuôi dưỡng nó; mình không nỡ diệt nó thì mình tu làm gì?
Các con
không nỡ diệt Ngũ Triền Cái thì các con tu làm gì đây? Hở ra một chút thì các
con nghi cái này, nghi cái kia, nghi cái nọ. Tự làm khổ mình, đau khổ vô cùng, bởi
mình nghi. Rồi từ cái nghi đó, các con cũng biết nó đem đến bao nhiêu sự đau khổ,
đưa đến cái sự chia rẽ tan nát hết. Thầy thường kêu gọi các con, một người lầm
lạc thì mình nên thương người đó, bởi vì họ chưa biết cách xả tâm, họ chưa biết
cách tu, cho nên họ còn lầm lạc. Còn bây giờ chúng ta đã biết cách rồi mà chúng
ta còn lầm lạc sao. Trước mặt chúng ta ai cũng đều là con người, đều đáng
thương không có đáng ghét.
(16:59) Tại
sao chúng ta muốn dìm người này xuống, muốn dìm người kia xuống? Muốn nói nặng
người này, muốn chửi mắng người kia? Là con người với nhau, cần phải thương
nhau chớ! Con vật nhỏ tí ti kia chúng ta còn thương, một cây cỏ lên kia chúng
ta còn thương xót, nỡ lòng nào mà chúng ta mạt sát nhau từng chút. Vì danh à,
vì lợi sao các con? Một người tu theo Phật chúng ta biết thương, chứ không biết
trách ai hết. Chúng ta biết lỗi mình mà không biết lỗi người, đó là tu theo đạo
Phật. Còn này, các con thấy lỗi người ta không hà, lúc nào cũng thấy người ta
có lỗi, còn riêng mình, mình không thấy; Vì mình thấy người ta có lỗi là mình
có lỗi.
Hôm nay Thầy
nhắc nhở để cho các con thấy rằng, trong con đường tu tập của chúng ta, nó
không phải khó, nó không khó chút nào hết. Một người nhiệt tâm, quyết tâm, Thầy
nói họ chỉ cần trong một tuần lễ là họ chứng đạo. Tại vì mình chưa biết, cho
nên mình chưa chứng đạo. Mà mình biết từ ngày thứ nhất cho đến ngày thứ bảy,
không có cái mặt tham, sân, si, mạn, nghi nào mà lén vào trong đầu chúng ta được,
không có tác động vào thân tâm chúng ta được, thì chúng ta đã giải thoát rồi,
đâu cần gì phải tu lâu.
“Pháp ta
không có thời gian đến để mà thấy”. Mà bảy ngày như vậy- suốt bảy ngày như
vậy- chúng ta hộ trì bảo vệ cái trạng thái bất động đó. Chúng ta đâu phải là
dùng cái trạng thái đó để mà giữ gìn nó, mà chúng ta hộ trì bảo vệ nó, bằng
cách là không cho Ngũ Triền Cái xâm chiếm nó. Còn các con thì nhắc “tâm
thanh thản, an lạc, vô sự”, rồi cố gắng giữ tâm thanh thản, an lạc, vô sự;
cái đó các con tu đúng hay sai? Mà hở một chút có tham, sân, si thì phiền não ở
trong này, thì như vậy là cái đó đúng hay sai? Đi kinh hành cố gắng tập trung
cái bước đi của mình rất kỹ lưỡng, rất tỉnh thức hoàn toàn không niệm, cái đó
là đúng hay sai?
Cái đó là để
cho người sơ cơ, người ta mới bắt đầu vào, người ta tu, người ta tập, chớ không
phải là người mà nhận cái pháp trên Tứ Niệm Xứ để xả tâm mình, để cùng phá diệt,
ngăn diệt Ngũ Triền Cái. Các con thấy không, bây giờ có khó nữa không? Người
nào nói khó thì các con cứ ra khỏi tu viện: “Bây giờ tui thấy khó quá, tui
tu không nổi”, Thầy rất mừng. Điều đó Thầy thấy “mình biết mình rất rõ” các
con biết các con rất rõ “Thấy cái này khó quá tui tu hổng nổi, Phật nói vậy
chứ tui làm không nổi”. Các con cứ về.
(19:17) Thầy
rất mừng là tại sao? Tại vì các con biết các con không tu được. Các con không
làm được và các con còn thương “tham - sân - si - mạn - nghi”, còn thương nó,
cho nên các con còn nuôi dưỡng nó. Các con còn thích sống cuộc sống của thế
gian, ăn uống, ngủ nghỉ, vui chơi thỏa thích, đi đây, đi đó thì các con không
nên ở trong cái lớp của Phật. Tại sao vậy? Đức Phật lìa xa tất cả những cái
này, không còn. Bởi vì những cái thích này là cái đau khổ, mà các con không bỏ
được, không chấm dứt được thì các con nên về để mà thỏa thích. Chừng nào đến
cái mức độ mà mình thấy quá khổ rồi thì hãy đến tu tập. Còn bây giờ, còn ham
thích thì chúng ta nên vui chơi với nó đi, nên chạy theo nó đi.
Cho nên cái
người nào mà còn thích nó thì không dám bỏ nó, không dám buông nó thì hãy sống
theo nó đi. Rồi một thời gian mà mình không thích nó nữa thì hãy theo Phật mà
tu, theo pháp Thầy dạy mà tu, còn mình còn thích thì thôi. Đừng có đời nữa đời,
đạo nữa đạo, không có xong cái chuyện gì. Đừng bắt cá hai tay, đời thì không muốn
bỏ, mà đạo thì muốn ôm vô, thì không được. Bởi vì hai con đường này nó là hai
con đường nghịch, hễ bỏ cái này thì mới được cái kia, bỏ cái kia thì được cái
này, chớ không thể nào đi một lượt mà hai cái được.
Muốn giải
thoát thì phải đi đúng cái con đường giải thoát, chớ không thể đi hàng hai được.
Cho nên ở đây Thầy nhắc nhở để biết, Thầy chưa giảng dạy nhiều, Thầy không giảng
dạy. Nhưng những người quyết tâm tu, Thầy tự hỏi: mình có thể dạy chung như thế
này không, hay là mình phải kêu từng người để cho mình dạy? Đúng vậy! Dạy chung
chung chẳng ai tu được. Muốn đào tạo họ, để họ chứng đạt được chân lý, được sự
giải thoát hoàn toàn thì chỉ có Thầy trò truyền nhau cách thức để xả tâm. Còn
nói chung chung, chúng ta nghe được, chúng ta chỉ biết nói như con chim học
nói. Đi đến đâu cũng nói tu như vậy, làm như vậy sẽ được giải thoát, nhưng chúng
ta chưa được gì hết, tại vì chúng ta học nói mà.
(21:29) Cho
nên Thầy cũng tự nghĩ, bây giờ cái lớp mình đã hai mươi người, thì mình phải
kêu từng người để mình dạy, chớ nếu mà mình dạy tùm lum ra như thế này, ai cũng
nghe hết thì họ có tin tưởng mình đâu. Bởi vì trong cái số người trước mặt Thầy
có tin Thầy hết đâu, thì Thầy dạy mất công chớ làm gì. Thầy có nói rồi các con
cũng không tu được. Còn cái người nào tin Thầy, Thầy nói ờ bây giờ tu như vậy,
như vậy, phải làm như vậy, như vậy thì cái người đó tin Thầy, họ nhiệt tâm họ
tu. Họ tâm thành thì họ sẽ được giải thoát. Họ nghe lời Thầy, họ tin Thầy, họ
không còn một chút gì nghi ngờ Thầy.
Cũng như hiện
giờ người ta tin Phật, nhưng mà người ta không làm theo Phật, người ta sống
không theo Phật, cho nên cái tin đó nó chưa hẳn là tin. Còn các con tin theo Thầy-
lời nói Thầy- các con sẽ làm đúng lời Thầy thì sự giải thoát nó sẽ có chứ sao.
Còn bán tín bán nghi, mình cứ nghĩ, mình tu theo cái kiểu của mình nghĩ, làm
theo cái kiểu của mình làm, do đó Thầy có dạy muôn đời đi nữa thì chẳng có tới
đâu hết. Bởi vì các con đã hơn Thầy, thì các con sẽ làm theo cái kiểu của các
con hơn.
Do đó các
con cứ nghĩ rằng mình hơn Thầy, thì mình có làm chủ được sự sống chết chưa?
Mình có bất động trước các ác pháp chưa? Khi người ta nói những điều mà mình
không có, mà mình có bất động không hay là mình bực tức, phiền não? Người ta mạt
sát mình bằng cách này bằng cách khác mình có bực tức không? Nếu mình còn bực tức
thì mình chưa có xả được tâm. Còn mình không bực tức, mình đã thấy nó là sao?
Nó là pháp ác thì mình cần gì mình phải sân, cho nên một cái người tu chứng quá
rõ ràng.
Các con cứ
thử chửi Thầy đi, mắng Thầy đi. Ở đây có nhiều người nói Thầy, chửi Thầy, mắng
Thầy rất nhiều, nhưng mà Thầy thấy Thầy có giận, có phiền họ đâu. Thầy rất
thương họ, Thầy không bao giờ ghét. Thầy thấy họ rất tội. Thầy nói thẳng, nói
thật người ta đã hiểu. Có nhiều người rất hiểu Thầy qua những điều kiện ở trong
tu viện. Các con thấy Thầy luôn luôn lúc nào, Thầy không bao giờ nói một lời
nào. Chuyện gì nó là nhân quả, Thầy đã hiểu, Thầy đã dạy cho các con học nhân
quả chớ đâu phải không. Cho nên hôm nay Thầy nhắc lại, Ngũ Triền Cái rất quan
trọng mà hầu hết các con đều bị trong những điều này. Biết thấy rõ nhưng không
chịu xả, không chịu diệt, chỉ đổ thừa tại nghiệp của mình, chớ không có xả,
không có buông mà cho là cái nghiệp của mình nặng, cho nên mình không chịu xả
buông.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét