173- PHÁP TA KHÔNG CÓ THỜI
GIAN ĐẾN ĐỂ MÀ THẤY
(0:00) Trưởng
lão: Cái lớp của chúng ta là cái lớp…( nghe không rõ ) mà hầu như là
Thầy đã tuyên bố mà mọi người đều không tin, Thầy biết mọi người không tin. Thầy
muốn cái lớp này là lớp đào tạo người tu chứng quả A La Hán, nhưng mọi người đều
không tin lắm, bán tín bán nghi. Do không tin thì các con sẽ không bao giờ chứng
quả A La Hán, bởi vì tại sao?
Thầy xin nhắc
lại, hôm nay ở đây là cái lớp của Thầy đã chọn được mười người nữ, mười người
nam, còn những người mới vào sau đều là dự khuyết chớ không có được chính thức
vào. Nhưng trong cái số mười người mà Thầy đã chọn, bán tín bán nghi không tin
lời Thầy. Cho nên vì vậy mà như thế nào thì quý vị biết quý vị tu chứng hay
không tu chứng. Thầy nói như thế này, Thầy xin nhắc lại lời của đức Phật- không
tin Thầy tức là không tin đức Phật - bởi vì Thầy dạy hoàn toàn là trong kinh
sách của Phật, chớ Thầy không có đặt một cái điều gì mới mẻ của Thầy hết. Mà đức
Phật đã xác định cái điều đó rõ ràng: “Pháp ta không có thời gian đến để mà
thấy”. Thấy cái gì? Thấy sự giải thoát. Mà thấy sự giải thoát là chứng đạo,
bởi vì giải thoát là chứng đạo chớ gì. Thế mà chúng ta không chịu chứng đạo,
chúng ta chạy loanh quanh, chạy loanh quanh trong ác pháp mà không chịu bỏ xuống,
không chịu xả, như vậy làm sao chứng được. Ví dụ Thầy nói cho để thấy, đức Phật
nói rất rõ ràng, khi đức Phật tuyên bố: “Pháp ta đến để mà thấy, không có thời
gian”. Nghĩa là không có phải đợi một ngày, hai ngày, ba ngày, năm ngày mà
chứng đạo, để mà thấy được sự giải thoát. Mà thấy được sự giải thoát tức là chứng
đạo. Quý vị cứ nghĩ coi cái lời nói của đức Phật đúng không hay là đức Phật nói
láo? Mà khi Thầy tuyên bố rằng cái lớp này sẽ tu chứng quả A La Hán, thế mà quý
vị không tin Thầy đâu. Người nào cũng không tin: “Tu rất khó” này kia, đều
là nghĩ rất khó. Khó là tại quý vị tu khó, chứ không phải Phật pháp khó.
(2:07) Phật
đã nói Ngũ Triền Cái như thế nào- tham, sân, si, mạn, nghi. Một con người đều đủ
năm cái triền cái này hết, không có người nào thiếu năm triền cái này. Cho nên
đức Phật xác định “Pháp ta không có thời gian đến để mà thấy”, thấy sự
giải thoát, thì đức Phật xác định thấy như thế nào?
- “Tâm tôi có tham tôi biết tâm
tôi có tham, tâm tôi không tham tôi biết tâm tôi không tham”. Đó là pháp
để mà thấy.
- “Tâm tôi có sân tôi biết tâm
tôi có sân”, tôi biết tôi chứ, ai biết tôi hơn, quý vị nghĩ coi có phải
đúng không?
- “Tâm tôi không sân tôi biết
tâm tôi không sân”. Đó, như bây giờ quý vị biết tâm quý vị có sân đâu,
quý vị biết rất rõ ràng, không có người nào là không biết.
- “Tâm tôi có si tôi biết tâm
tôi có si”, bây giờ có ai buồn ngủ không? Không có buồn ngủ thì có si ở
chỗ nào?
- “Tâm tôi có mạn tôi biết tâm
tôi có mạn”, bây giờ quý vị biết quý vị có mạn hay không mạn, quý vị
biết chứ.
- “Tâm tôi có nghi tôi biết tâm
tôi có nghi”, mình nghi người này, mình nghi người kia, mình nghi người
nọ, thì như vậy rõ ràng mình biết chứ ai biết. Nhưng mà nghi nó là ác
pháp, nghi nó đem đến cho khổ mình khổ người mà tại sao mình lại nghi? Nó
ác pháp.
Tại vì mình
không muốn giải thoát, chứ đạo Phật rất rõ ràng, Ngũ Triền Cái ai cũng có mà ai
cũng biết. Tâm mình lúc nào có thì mình biết, nhưng mà có thì mình ngăn mình diệt,
đừng có để cho ác pháp đó, đừng có để cái tâm đó thì làm sao không giải thoát.
Mình đã biết thì ngay đó buông xả liền hà.
Thế mà Thầy
nói ai cũng nghĩ rằng tu chứng quả A-La-Hán khó lắm. Ngồi đây nhiếp trong hơi
thở, ngồi đây để nhiếp tâm, ức chế tâm bằng cách này cách kia, ngồi đây là giữ
tâm thanh thản, an lạc, vô sự, quý vị điên đó, điên đảo như vậy.
Đức Phật dạy
chúng ta đâu phải là lìa cái con người chúng ta để mà chứng đạo. Chúng ta là
con người bình thường đâu có cần tu gì đâu, nên Thầy nói ngồi chơi, để làm gì?
Để chúng ta thấy được từng cái Ngũ Triền Cái chúng ta lúc bấy giờ có hay không.
Mà nó không có thì mặc nó, đâu có gì đâu mà mình phải tu, phải tập, phải làm
cái gì cho cực. Vậy thì trong khi nó không có Ngũ Triền Cái thì nó có chứng
không? Nó có giải thoát không hay là tu nó mới giải thoát? Hay để mà vào một
cái trạng thái nào nó là giải thoát? Ông Phật không có dạy chúng ta điều đó
đâu.
(4:25) Nghĩa
là chúng ta tu tập ở đây quá cụ thể rõ ràng nhưng quý vị muốn giải thoát hay là
quý vị không muốn giải thoát? Muốn giải thoát mới về đây tu tập, quý thầy bỏ hết
cuộc đời của mình rồi, không còn ham thích cái gì hết. Còn có ba y một bát, bỏ
hết. Của cải tài sản, sản nghiệp gì bỏ hết, thế mà Ngũ Triền Cái không chịu bỏ.
Năm cái màn ngăn che này không chịu bỏ. Biết rõ ràng chứ sao, nghi thì biết
nghi rồi, sân thì biết sân rồi mà tại sao không bỏ? Tham thì biết tham rồi mà tại
sao không bỏ? Mà trong khi đức Phật nói “Pháp ta không có thời gian, đến để
mà thấy”, tức là đến để mà chứng, chứng sự giải thoát đó, thấy rõ ràng. Mà
mình có tha thiết nhiệt tâm xả những cái điều này không hay là nuôi nó?
Quý vị thường
nghi, rồi quý vị nghĩ bây giờ mình phải nhiếp tâm trong hơi thở bằng cách này bằng
cách kia, phải đi kinh hành, phải đi pháp Thân hành niệm. Điều đó là cái điều
chúng ta tập tỉnh thức trong cái giai đoạn đầu, để cái người mới vào tu, chớ
không phải lúc bấy giờ mà chúng ta đã tu cái đó đâu. Bây giờ mà còn ôm pháp tu
tỉnh thức, chánh niệm, đi kinh hành này kia, làm cái đó là làm sai chớ đâu phải
đúng.
Cho nên ở
đây Thầy nói rằng, người nào tin Thầy thì Thầy biết, mà người nào không tin Thầy
thì Thầy biết, bán tín bán nghi thì Thầy biết. Các con nên nhớ rằng, Thầy chọn
người để đào tạo họ chứng quả A La Hán, để nói lên tiếng nói của Phật giáo là
pháp của Phật thực tế, tu rất dễ dàng không có khó.
Chín năm trời
trong thất, Thầy giam mình, Thầy tu rất vất vả, mà chỉ có sáu tháng ngồi tựa cửa,
mà đã thấy được mình giải thoát. Nó có làm gì mình thấy rất rõ, tâm mình nó năm
triền cái, hiện ra cái nào mình cũng biết hết, không có cái nào là không biết.
Mình biết thì mình theo nó hả? Mình biết mình nuôi dưỡng nó hả? Trong khi mình
bỏ hết cuộc đời này, mà mình để mình còn tham, sân, si, mạn, nghi này nữa sao?
Ai cũng biết
hết, nó xảy ra mấy người cũng biết hết. Tham chứ gì? Tham đi chơi, tham nói
chuyện cũng tham, rõ ràng là mình biết mình hết chứ. Rồi tham danh, tham lợi,
tham này kia đủ loại, ai cũng biết hết. Nhưng mà tại sao mình biết cái đó là
cái ác pháp, biết đó là triền cái - Ngũ Triền Cái - sao lại không dừng? Trách
thầy tui dạy sai à, trách Phật dạy sai à? Thầy có dạy ngoài cái lời của Phật dạy
đâu. Đức Phật đã xác định một cách rất rõ ràng.
(6:53) Cái
sức của Thầy, thật sự ra cái sức của Thầy thì chỉ hướng dẫn có hai mươi vị mà
thôi, Thầy biết mình rất rõ, không thể hơn được. Bởi vì tại sao? Nó cụ thể, nó
rõ ràng như vậy mà các con lại tu tập không có đúng, giới luật thì vi phạm, phá
hạnh độc cư. Trong những ngày mà Thầy chọn - thật sự các con cứ nghĩ đi - lẽ ra
từ cái ngày mà Thầy chọn vô lớp, Thầy ghi tên, thì các con muốn dự được cái lớp
này thì không đi nói chuyện với ai hết. Nghĩa là Thầy đã tuyên bố cái thời gian
của các con là bảy tháng chứng đạo, thế mà các con đợi tới cái ngày mà các con
gọi là Thầy khai hạ, để mà Thầy giảng cho các con, thì chừng đó các con mới cố
gắng. Ngay từ lúc đầu tiên mà Thầy đã sắp lớp cho các con rồi thì các con phải
giữ hạnh, thì may ra khi đó các con mới thấy được sự kết quả của cái tu tập chớ.
Còn cái này không, chạy tới, chạy lui nói chuyện này, chuyện kia, chuyện nọ đủ
thứ.
Các con bỏ
cuộc đời vô đây để làm gì? Để tìm sự giải thoát hay làm gì đây? Thầy cực, các
con cực, đàn na thí chủ cực, người ta bỏ từng hạt cơm người ta cúng dường mình.
Mọi người trong nhà bếp cực, người ta lo bữa ăn cho chúng mình. Thế mà Phật
pháp thì nó thực tế như vậy, tại sao chúng ta tu như vậy? Chúng ta làm sai hay
là Phật dạy sai? Hay là Thầy dạy sai?
Ai cũng hiểu
hết chớ, chúng ta là con người chớ. Cho nên “Trên trời dưới trời, con người
là duy nhất làm chủ sanh già bệnh chết”, chỉ có con người hiểu. Mà đây là
chúng ta hiểu, chúng ta biết rõ như thật, nhưng tại sao chúng ta không chịu xả?
Tại sao chúng ta biết cái đó là “Tâm tôi có tham tôi biết tâm tôi có tham”,
mà tại sao không bỏ cái tham? Bỏ hết cuộc đời rồi mà tham này không chịu bỏ.
Cho nên Thầy
nhắc lại cho các con thấy, muốn tu thì phải tu cho đàng hoàng, còn người nào
nghi ngờ, cứ ra khỏi. Thầy không gọi các con về đây tu đâu, nghĩa là các con đến
với Thầy, Thầy cực, mà các con đi Thầy khỏe. Người nào không muốn tu thì cứ đi
về. Tin, không tin? Tin thì quyết tâm, nhiệt tâm tu thật, làm thật, ăn chắc,
nói chắc, làm cho thật sự giải thoát. Còn nghi ngờ, các con cứ về. Thầy không
ép các con ở lại theo Thầy tu. Tu các con giải thoát chớ không phải Thầy giải
thoát, Thầy có cực khổ với các con thôi, chớ Thầy không có cái gì mà lợi ích
cho Thầy hết.
(09:08) Danh
Thầy không màng, lợi Thầy cũng không màng. Nghĩa là tất cả các cái lớp học mà từ
lâu tới giờ, Thầy viết kinh sách tới giờ là mục đích của Thầy để dựng lại cái nền
Đạo Đức cho loài người: “sống không làm khổ mình khổ người”, đó là cái mục
đích của Thầy. Và những người tu, thật tu thì Thầy sẽ hướng dẫn họ chứng đạt quả
A La Hán. Các con cứ trả lời cho Thầy nghe đi, người chứng quả A la hán là như
thế nào? Các con trả lời Thầy nghe đi. Trạng thái chứng quả A la hán như thế
nào? Các con nói đi, mà các con đâm nghi. Một cái gì mà Thầy tuyên bố ra đều có
bằng chứng kinh sách của Phật hẳn hòi, lời dạy của đức Phật hẳn hòi.
Thầy xin nhắc
lời đức Phật nói: “Pháp ta không có thời gian đến để mà thấy”, tức là đến-
chúng ta không tu, mà đã quyết tâm tu, đã nhiệt tâm tu- thì chúng ta có giải
thoát, chúng ta chứng đạo ngay cái thời gian, thời điểm đó liền tức khắc, không
phải đợi ba tháng, năm tháng, bảy tháng mà để chứng đạo, mà ngay từ cái giờ
phút đó. Nếu một người quyết tâm, quyết tâm suốt bảy năm, quyết tâm mà sống như
vậy, xả Ngũ Triền Cái như vậy mà quyết tâm, ngày nào cũng nỗ lực xả tâm như vậy,
thì đâu phải là bảy năm, thì đâu phải là bảy tháng, thì đâu phải là bảy ngày mà
chỉ có Nhất Dạ Hiền.
Như vậy sự
tu tập đâu phải khó, vì “pháp ta không có thời gian đến để mà thấy”, đến
để mà chứng đạo rồi. Chứng cái gì? Các con thấy chứng cái gì? Trong khi đó “Tâm
tôi có tham tôi biết tâm tôi có tham, Tâm tôi không tham tôi biết tâm tôi không
tham”. Bây giờ tôi biết tâm tôi không tham nè, tâm tôi không sân nè, tâm
tôi không si nè, tâm tôi không mạn nè, tâm tôi không nghi nè, thì cái chỗ đó
không phải là chỗ giải thoát của Phật sao? Chỗ đó không phải là chỗ quả A La
Hán sao? Các con cứ nghĩ đi.
Bây giờ cứ
suy nghĩ coi, bây giờ các con có năm cái Triền Cái này trong tâm của các con
không? Ngay bây giờ đi thì cái quả A-La-Hán ở chỗ đó, chứ đâu phải quả A-La-Hán
ở chỗ Tam Minh đâu. Đức Phật đâu có cần cái thứ đó. Nhưng mà cái tâm này, Ngũ
Triền Cái này không có thì Tam Minh là đồ bỏ, chớ đâu phải là tu để cầu cái Tam
Minh, đâu phải tu để cầu Nhập định!
Nhưng tu là
để cầu ở chỗ bất động, chỗ không có Ngũ Triền Cái tác động được thân tâm chúng
ta, thì cái chỗ đó là cái chỗ giải thoát. Tại sao chúng ta lại chạy lòng vòng,
lòng vòng đi tìm cái chỗ giải thoát nào?
(11:14) Đợi
cho mình phải nhập Tứ Thiền, đợi cho mình có thực hiện Tam Minh, mà trong khi một
phút, một giây của cái tâm mà không có Ngũ Triền Cái này thì lại không giữ. Lúc
thì chạy đi nói chuyện đầu này, lúc thì chạy đi nói chuyện đầu kia, cái đó là
cái gì? Cái đó không phải tham sao? Mà tại sao chúng ta không thấy? Bỏ hết cuộc
đời vào đây tu còn gì nữa, để cầu gì? Để cầu giải thoát. Mà bây giờ mình hành động,
mình tu như vậy, mình cầu giải thoát cái gì? Quý vị cứ trả lời cho Thầy nghe.
Người nào trả lời đúng đâu?
Đó là lời của
Phật dạy: “Pháp ta không có thời gian đến để mà thấy”, rồi kế đó đức Phật
giải thích cho chúng ta biết: “Tâm tôi có tham tôi biết tâm tôi có tham, Tâm
tôi không tham tôi biết tâm tôi không tham”. Đức Phật giải thích cái pháp để
chúng ta biết cái pháp rõ ràng. Đức Phật dạy cái bài đó ở trên Ngũ Triền Cái.
Vậy thì hôm
nay chúng ta đến đây chúng ta tu, thì chúng ta cũng ngay ở trên những lời Phật
dạy mà chúng ta tu, chúng ta có gì đâu mà khó khăn đâu. Các con cứ đổ thừa: “nghiệp
tôi nặng cho nên hôn trầm nhiều; Ngũ Triền Cái- tham, sân, si, mạn, nghi- cái
gì tôi cũng nghi ngờ là tại nghiệp tôi nặng”. Ở trên đời này ai sanh ra
trên đời này không nghiệp? Không nghiệp làm sao có cái thân này? Cái thân này
là thân nghiệp chớ có cái gì đâu, người nào cũng có thân hết. Ông Phật cũng có
thân, Thầy cũng có thân, đi vấp cục đá thì người nào mà vấp cũng đau vậy, chớ
có người nào mà không đau bao giờ đâu, Thầy có không đau đâu.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét