170- HƯỚNG DẪN CÁCH XẢ TÂM
(1:28:59) Phật
tử 3: Con tới mục đích là để tu theo cái pháp Thầy dạy. Nhưng mà có cái gì
thì tụi con cũng là những Phật tử, như người bình thường. Thì muốn Thầy cho tụi
con giải tỏa đó cũng là một hình thức xả, để tụi con tiếp tục thêm ạ.
Trưởng
lão: Đúng vậy
đó con. Bởi vì trong cái vấn đề theo Thầy thấy, theo cái quy luật nhân quả. Tất
cả mọi người thì nó thường thường nó theo quy luật nhân quả mà nó thay đổi. Hôm
nay người ta xấu, nhưng ngày mai người ta tốt. Cho nên chỉ có cách khéo léo của
mình mà uốn nắn và đào luyện. Mà cái người nào mà đứng ở trên cái vị trí mà ác
pháp, người ta khổ nhiều thì mình phải tập trung cứu họ. Còn cái người nào ít
thì mình nên dạy cách thức để cho họ tu tự xả. Còn người nào họ đang bị trong
ác pháp chi phối quá nặng. Thì ác pháp thì nó nằm ở trong cái tham, sân, si, chứ
không có gì khác hơn hết. Cho nên mình biết rằng họ đang như vậy đó, thì mình
tìm cách. Tìm cách để cho mình hướng dẫn họ đi vào cái phương pháp để cho tự họ,
bị cái pháp đó lôi cuốn vào cái con đường thiện để giúp cho họ vượt qua cái ác
pháp đó. Cho nên, hôm nay họ xấu chứ ngày mai họ sẽ tốt. Thầy nghĩ như vậy.
Cho nên, thấy
ờ bây giờ, trước cái hoàn cảnh đó, trong lúc cái người đó đang ở trên cái sụp đổ
của cái ác pháp đó rồi, tìm cách lôi cho họ lên cho khỏi. Đó là một cái người
mà dạy đạo đức rồi. Thì người ta tìm cách người ta gỡ cho những người mà đang bị
khổ đau nhất. Thì hoàn cảnh như cô Út là cái người đang bị khổ đau ở trên những
cái cái điều kiện đó. Cho nên, vì vậy mà Thầy đưa ra cho cổ, để ở trên từng những
cái giáo án mà dạy về đạo đức, làm cho cổ phải thấm nhuần ở trên đó. Để tự ngày
ngày nó cứ thấm nhuần lần, thì nó sẽ có cái thay đổi của cái nhân quả. Chứ còn không
khéo, ờ mình nói suông thì không được đâu. Mà tự, để cho người ta tự thấm nhuần
ở trên cái đường lối đó.
Thành ra đây
những cái bài pháp của Thầy đều là giúp cho người ta thấm nhuần những cái
gương, những cái gương hạnh đạo đức. Đưa những cái mẩu chuyện gương hạnh đạo đức.
Mấy con không có đọc những cái giáo án của Thầy đâu. Thầy đưa ra cái mẩu chuyện
đều làm cho người ta xúc động, đều làm gây cho người ta cái ấn tượng rất mạnh về
cái đạo đức. Chứ không phải là những cái mẩu chuyện nó thường đâu. Mình gây ra
cho người ta có những cái hình ảnh cụ thể, rõ ràng. Nó rất là đời thường nhưng
mà nói lên được cái đạo đức của nó. Và đồng thời mới đưa ra những câu hỏi ở
trên đó, để vạch cho người ta thấy cái đạo đức chỗ nào, chỗ nào, chỗ nào.
Đó, thì cũng
là cái lời nói, nhưng mà lời nói hiếu sinh, cái Đức Hiếu Sinh, lòng thương yêu
của mình trao tặng cho người ta cái lời nói. Đó thì những cái này đều là mình
phải học. Còn từ lâu tới giờ cô Út cô đâu có học cái lớp đạo đức gì. Cho nên ở
ngoài đời có nhiều người, người ta biết khéo léo, người ta sử dụng cái ngôn ngữ
nên không có vi phạm đạo đức đó. Còn bây giờ người ta lại biết khéo léo. Cho
nên vì vậy mà cái người mà biết khéo léo người ta sử dụng được cái ngôn ngữ gọi
là ái ngữ. Còn cái người không biết khéo léo, nó không được. Bây giờ Thầy nói
bây giờ là Thầy không có còn gặp ai nữa. Là như vậy không có được. Thì như vậy
là làm cho người ta hiểu sai rồi, con hiểu không? Nhưng mà cái người khéo léo,
mặc dù là không gặp, nhưng mà cái lời nói người đó, người ta khéo léo để giúp
cho cái an ủi cho cái người mình muốn. Cái lớp đó thì nó là phải tu đạo đức đó.
Thì cho nên vì vậy mà tất cả những cái này Thầy đang phải dạy về đạo đức, tức
là hiếu sinh. Cái lời nói có đạo đức hay là cái lời nói không đạo đức. Con hiểu
chưa?
(1:32:07) Cho
nên Thầy không bỏ một người nào hết. Nhưng mà tội là những người mà đệ tử của
Thầy họ không có nghĩ, họ không có nghĩ. Nghĩa là người nào Thầy cũng không bỏ.
Người thân cũng vậy, mà người không thân cũng vậy, không bỏ người nào hết.
Nhưng mà Thầy biết người đó họ sẽ đang bị suy sụp, suy sụp vì đạo đức, phải lôi
họ lên. Thầy chờ những người khác mới có đủ điều kiện mình sẽ lôi lên hết,
không có bỏ một người nào.
Nói thí dụ
như trong cái Tu viện, giữa cô Út với Nguyên Thanh, Thầy biết chọn một người
nào? Mà bây giờ cả hai người đều là ở trong ác pháp hết, thì phải chọn mà lấy một
người nào. Thì bây giờ người phải chọn. Bây giờ cô Út là lớn tuổi rồi, mà không
chọn thì những cái nghiệp ác này nó sẽ dập tan nát hết. Cho nên Thầy chọn lấy để
mà lôi người này.
Còn Nguyên
Thanh dù sao cũng còn trẻ tuổi, bây giờ không gặp Thầy ngày mai cũng còn gặp Thầy.
Và cái hoàn cảnh của Thầy rất khó, với Nguyên Thanh thì bây giờ rất khó. Bởi vì
ai cũng nhìn thấy, mà Thầy là cái người muốn đào luyện Nguyên Thanh trở thành
người tu chứng quả A La Hán bên giới nữ. Nhưng mà người ta lại hiểu sai Thầy.
Cho nên buộc lòng Thầy phải dừng lại để mà lôi cô Út lên. Để rồi lần lượt phải
lôi người này lên, nếu còn đủ duyên. Các con thấy không?
Thầy phải
sáng suốt trên mọi mặt. Chứ không khéo, có nhiều khi, mình vô tình chút. Thì mọi
người người ta với cái nhìn mà quá tầm thường của người ta, người ta sẽ dập nát
Phật giáo xuống hết, đó là một cái đau. Trong cái giai đoạn này, nếu mà Thầy
không khéo, thì cái Tu viện, mà Thầy gọi là sóng gió, nó sẽ dập nát, nó dập nát
hết. Nó không còn.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét