169- KHI TU TẬP CÓ HỶ LẠC
(1:20:58) Phật
tử 3: Dạ thưa Thầy, bởi vậy khi mà con tu tới đây rồi con cảm nhận được tại
sao cô Diệu Vân mà nó đi tới cái tình trạng như vậy đó. Có những lúc con học Thầy,
cái Thầy dạy xả rồi thì khi nó xả được rồi, mình vô ngồi thiền rất là an ổn. Nó
tới cái hỷ lạc. Lúc đó mình cảm nhận mình thấy là lúc đầu mình không có xả được
thấy nó khó vô cùng, vô ngồi cái là có ức chế. Đến khi xả rồi, vô ngồi rất là
an ổn, cái tâm trạng hỷ lạc nó lại tới. Thế là lúc đó, con nói thật chứ, thành
ra tại sao cô Diệu Vân lúc cổ như vậy rồi, thì đi hỏi khắp nơi, cổ nói là muốn
tất cả mọi người vô được như vậy, giữ như vậy đó, thì thấy nó lạc. Nó lạc vào tới
cái chỗ mà mình tưởng là như vậy, là cái mục đích mình đã tới rồi, mình được
cái điểm nào cái mình mừng vui, cái tới đó mình đưa tới cái tâm hỷ lạc. Thành
ra con thấy từ kinh nghiệm của người này, người kia con nhắc mình. Mà con thấy
rõ ràng là nếu khi mà trong cuộc sống hằng ngày mình xả rồi, làm chủ.
Ví dụ bây giờ
con muốn nói cái chuyện đó, là con xem là nói ra là nó có kết quả thế nào. Nó cần
thiết phải nói không hãy nói, còn không nói ra thì không cần thiết con không
nói. Thì mình đến khi mà mình ngồi thiền, mình xả được những vướng mắc rồi,
mình ngồi nghe an ổn lắm Thầy.
Thí dụ bây
giờ con nói con ngồi chút xíu chừng 15 phút thôi. Nhưng mà khi ngồi xong rồi xả
ra thấy nó đi qua nửa tiếng rất là nhanh. Còn lúc trước, ngồi ức chế ghê luôn.
Tâm nó mình cố gắng là nửa tiếng, nhưng mà nó làm sao đó khi xả ra thấy có 15
phút à.
Trưởng
lão: Đúng vậy
con. Bởi vì khi mà nó ngồi nó an trú được, thì cái thời gian nó không có. Cho
nên thấy một tiếng, hay là nửa tiếng nó nhanh quá. Còn khi mình ngồi mình ức chế,
một phút mình thấy cũng lâu nữa, chứ đừng nói chi là ngồi nửa tiếng. Cho nên
khi nó thường thường là mình ức chế, là cái ái kiết sử.
Ví dụ như cô
Diệu Vân đó. Cổ bị còn ái kiết sử mẹ cổ, ba cổ, là do đó mà cổ ức chế, cổ đi
vào trong cái trạng thái bất động của cô. Cho nên vì vậy mà cái pháp tưởng nó
phát hiện được cái danh của cổ. Cổ muốn dạy người này, người kia, cổ muốn làm
thầy, cổ bị lọt trong cái pháp tưởng, cái dục tưởng. Cho nên cô bị danh. Cho
nên cô viết quá nhiều mà nói về cái vấn đề tu tập như thế này cô viết quá nhiều.
Nhưng mà sự
thật ra, nó lại bị lọt trong cái danh tưởng rồi. Cái tưởng danh đó, cho nên nó
sai. Mà cổ bị kẹt với mẹ cổ, ba cổ là cái ái kiết sử đó. Ít ra thì cổ phải rời
bỏ cái cảnh ái kiết sử đó thì cổ mới vào cổ tu Tứ Niệm Xứ. Còn đằng này cổ tu Tứ
Niệm Xứ mà lại cổ ôm ấp vô cái ái kiết sử đó, phải lo cho mẹ mình như thế này,
lo cho ba mình như thế này. Thì cái này là cổ bị kẹt hoàn toàn. Cổ không có rời
khỏi cái sanh y, tức là cái duyên đời, cái nghiệp đời, cái trói buộc của cuộc sống
ái kiết sử đó, cổ cũng chưa có rời bỏ. Ờ thì cha mẹ mình biết pháp tu thì cứ để
ông bà tu cách nào ông bà tu.
Phật tử 3: Muốn là phải tu theo cách của cổ.
Trưởng
lão: Ờ, muốn
lôi như vậy đó, muốn mình làm thầy để mà dạy cha mẹ mình luôn, đó là bị thức
đó.
(1:23:57) Phật
tử 3: Thưa Thầy, con qua rồi con mới thấy, biết là đúng là cái pháp thứ hai
của mình là như Thầy biết rồi, Thầy thấy là, cái đặc tướng của người đó như vậy,
cách như vậy. Thí dụ như Thầy thấy cô Hạnh Thiện cổ trình bày với Thầy để Thầy
chỉ cách khác. Còn như con cái đặc tướng con sao Thầy chỉ, Minh Tâm là Thân
Hành Niệm, hợp là Thầy chỉ. Thành ra con thấy là mình không có thể kêu ai tu
theo cách mình được hết. Chỉ có Thầy, Thầy mới biết được cái đặc tướng của người
đó sao, Thầy dạy pháp làm sao thôi.
Thí dụ hồi
nào giờ, con cứ ngồi hoài mười mấy năm nay rồi. Nhưng mà từ năm ngoái tới giờ,
Thầy xuống thì con chỉ hỏi Thầy là: “Bây giờ Thầy chỉ con là con phải
tu cách nào?”.
Thầy chỉ cho
xả. Thì thật không phải xả thì trên pháp ai cũng muốn xả được, nói được. Nhưng
mà Thầy chỉ cái xả làm sao, con mới nắm bắt được. Đến một cái duyên nó đã gần kề,
nó đã biết tới đó rồi, Thầy thấy là con tới đó, con mới thấy được chữ xả đó là
như thế nào, Thầy chỉ là con nắm bắt được liền. Thành ra qua một năm, chứ đâu
phải bây giờ con lo dạy con con không hiểu. “Con à, con phải xả, tức là
bây giờ đó con đừng có bực bội cái gì hết. Thí dụ giờ cái đó nó không phải thì
con cũng đừng, con nghĩ là nhân quả này kia con xả đi”. Nhưng mà con
không phải là Thầy và nó không phải là con. Nó chưa tới cái độ đó để nó nắm được
chữ xả thế nào, nó không thể làm được.
Trưởng
lão: Đúng đó
con.
Phật tử
3: Đó, từ đó
con mới biết rằng: “Mình lo phần mình, mình lo tu phần mình và cái hạnh
của mình để con mình nó nhìn thấy những cái gì mà thực tế ở ngoài nó thấy”.
Trưởng
lão: Mình đã
làm được đó, cái đó là dạy nó đó con.
Phật tử
3: Dạ. Chứ mình
đừng có cắt nghĩa nó biết là chữ xả phải vậy. Mặc dù mình muốn là phải như vậy
thì nó làm như vậy. Giống như con ôn lại hồi con mười mấy tuổi, cỡ đó thì mình
cũng vậy thôi, cũng bốc đồng cũng vậy thôi. Còn mình bao nhiêu lâu nay mình từng
trải với lại may mắn được gặp Thầy chỉ. Mà con mười mấy năm rồi, tới bây giờ mà
chữ xả của Thầy con mới bắt kịp. Mặc dù mới gặp Thầy là Thầy đã dạy xả rồi,
nhưng mà cái xả đó là xả gọi là thô, cái xả đó là hiểu là không đúng. Nhưng mà
khi ngồi thiền vô rồi, bây giờ từ từ, từ từ rồi theo riết rồi mới nắm bắt được.
Dạ thưa Thầy
con nói như vậy xin Thầy hiểu là cái ý con hiểu, muốn nói ra vậy thì để Thầy biết
được giùm để Thầy chỉ giùm con. Thì cho tới bây giờ thì con xả, thấy mình tiến
bộ được như vậy, như vậy rồi, thì nó lạc vô cái hỷ lạc. Thì lúc mà con vô cái hỷ
đó rồi, con mừng đến nỗi mà con kêu sư Minh Tâm con nói như vậy đó. Thì Thầy dạy
tiếp cho con phải xả như thế nào nữa?
(1:26:26) Trưởng
lão: À, con coi như lúc bây giờ đó. Tới bây giờ mà như vậy đó thì con
bảo: “Im lặng như Thánh. Ở đây, ta phải lo cứu mình chứ không được kêu
ai hết”. Thì như vậy mới dừng lại, chứ không khéo là con bị lạc, con bị
lạc đó.
Phật tử
3: Dạ đúng rồi
đó Thầy.
Trưởng
lão: Thì cứ vậy
đó, lúc nào mình cũng vậy đó. Thì con nhớ là khi mà ngài Mục Kiền Liên mà tu một
mình. Thì khi nó bị hỷ lạc đó, cái ổng thấy là ổng cũng hỷ lạc, sung sướng quá.
Thì đức Phật thực hiện đến hướng dẫn liền: “Im lặng như Thánh, không được
nói ra, để cho mình tiếp tục ở trên cái sự an lạc đó, cái sự Thiền định đó, cái
nhiếp tâm đó thôi”. Thì cứ như vậy tiến tới. Chứ lúc bây giờ nó đâu phải
là rốt ráo đâu, mà muốn cho người này, người kia cũng như mình đâu. Họ chưa chắc
là họ nhận ra được.
Phật tử 3: Dạ, được hỷ lạc mừng quá Thầy. Con
đi vô cái trạng thái đó rồi con thấy nó lạ lắm Thầy ơi. Mà nó làm cho con người
ta, phải nói là nếu mình tu mà không gần thiện tri thức, không gần Thầy để chỉ
giùm, con nói: Lạc! Lạc rõ ràng luôn. Thành ra con nói cái trạng thái nó xảy đến
với con nhiều lần mà nó làm cho con kinh khủng lắm Thầy. Mà con đã nhắc tâm là
phải xả, xả hỷ, xả lạc. Mà bây giờ thì con tới đây rồi con nghe Thầy nói. Chứ hồi
nào tới giờ con cũng nghe Minh Tâm giảng Tứ Niệm Xứ, nghe Thầy nói. Kinh sách đồ
con cũng đọc, con không có hiểu Tứ Niệm Xứ đâu Thầy. Nhưng mà bữa nay đang ngồi
đây Thầy nói là khi tu tới đây rồi, bắt qua cái Tứ Niệm Xứ. Tới bây giờ phút
này con cũng muốn hỏi Thầy Tứ Niệm Xứ là như thế nào nữa?
Trưởng
lão: Tứ Niệm Xứ
là tâm định trên thân. Nghĩa là tự nó quan sát cái thân của nó. Con ngồi đây,
con yên lặng rồi con thấy hỷ lạc rồi. Thì hoàn toàn nó biết cái thân nó rõ ràng
lắm. Thì đó gọi là quán. Trên thân quán thân, là Tứ Niệm Xứ.
Phật tử 3: Là Tứ Niệm Xứ hả Thầy? Con cũng đọc,
Minh Tâm cũng giảng mà. Rõ ràng hồi nào giờ con đọc mà con không có biết nữa Thầy.
Bữa nay tự nhiên con nghe Thầy nói với An Diệu, Từ Tâm. Thì sau cái trạng thái
nó đến chứ con không muốn tìm nó, nhưng mà con thấy là sau khi con hỷ lạc rồi
thì con có nhắc tâm con là: “Phải xả hỷ, xả lạc”. Thì con mới
bắt đầu sao tự nó nhắc cái hướng là: “Tâm định trên thân, thân định
trên tâm” đó Thầy. Con thấy rất rõ đó Thầy.
Trưởng
lão: Đó. Thì bắt
đầu bây giờ nó cứ tự nhiên nó nằm trên đó, nó kéo dài thời gian đó. Để cho đến
khi cũng là như nó chín rồi, tới chừng nó chín thì nó đủ Tứ Thần Túc của nó ở
trên đó. Tức là trên thân quán thân mà nó kéo dài ra. Bắt đầu nó kéo dài ra được
một giờ, rồi hai giờ, rồi lần lượt nó tăng dần, tăng dần lên. Thì mình cứ tu là
nó tự nó tăng, nó tăng dần lên chứ con đừng có ép nó. Rồi nó tăng tới đâu, mình
tăng tới đó à.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét