171- LỚP ĐẠO ĐỨC NGŨ GIỚI ĐẦU
TIÊN
(1:33:40) Trưởng
lão: Cho nên Thầy cố, Thầy đứng ở trên đầu sóng mà Thầy dựng lên các lớp
học. Thầy phải soạn thảo ngay cái giáo án liền tức khắc, cái lớp đạo đức liền tức
khắc. Nó mới làm sống động chứ còn nếu không nó sẽ bị chết, Thầy biết liền. Các
con đọc cái giáo án của Thầy các con biết rồi. Thầy dựng lại cái lớp đạo đức liền
tức khắc, chứ nếu mà cái lớp tu bình thường kia là nó bị dập hết, nó dập ghê lắm.
Nên từ đó mới lôi từ cái người mà ở trong cái nghiệp ác của họ, phải lôi cho họ
lên thành cái nghiệp thiện, chứ còn không khéo sẽ dập họ chết hết.
Các con thấy
như bây giờ, đối chiếu hiện bây giờ, cô Út lại bị dập chết hết. Nếu mà Thầy
không lôi lên thì bị dập chết hết. Nó không phải dễ. Bởi vì cái hiện tượng ác
pháp mà làm sao mà không bị dập. Buộc lòng phải lôi lên bằng cái đường hướng,
cái đạo đức của Phật giáo. Để vừa huấn luyện cho họ đứng lên trên cái vị trí của
đạo đức, để cho họ thay đổi toàn bộ cái những cái ác pháp, để làm cho họ trở
thành người tốt. Cái trách nhiệm của Thầy ghê gớm lắm, chứ không phải dễ.
(1:34:39) Cho
nên Tu viện hôm nay mà mấy con thấy, từ sáu bảy chục người tập trung đến học tập.
Rồi những cảm tưởng của họ ở trong lớp học. Nó còn có những cái sai, thì cái
sai này sẽ cố gắng khắc phục. Nhưng mà có những cái ưu của nó, thì mình cứ phát
triển cái ưu đó lên và khắc phục những cái sai. Để trở thành những người học
viên, và những người đứng, những người giảng viên đều là trở thành những người
tốt. Đó đó là cái hướng đó. Nhưng mà Thầy đi ra khỏi thì không còn ai dựa lưng
Thầy. Mà Thầy điều khiển bằng cách Thầy chỉ đạo. Chẳng hạn, phải làm như vậy là
phải đúng như vậy, chứ không thể làm sai được như vậy. Mà làm sai Thầy bỏ đi.
Thì ở đây sẽ không còn Thầy nữa, thì phải chết không?
Đó, buộc
lòng. Bởi vì, Thầy đứng ra ngoài thì phải có lệnh. Mà Thầy đứng ở trong này thì
người ta dựa lưng Thầy bằng cách này, bằng cách khác. Cho nên nó không có lệnh.
Thí dụ như bây giờ, Thầy đứng ở trong Tu viện thì mọi người Phật tử họ đều đến
họ đều gặp Thầy chứ họ không có bao giờ gặp người khác. Còn bây giờ không có Thầy,
thì mọi người đến đây sẽ gặp cô Út, hoặc bên nam là một vị Thầy nào đó. Buộc
lòng họ phải gặp chứ làm sao. Nhưng mà vì những cái bài học, những cái giáo án
mà Thầy viết nó quá tuyệt vời, cho nên họ không thể bỏ đi được. Cho nên Thầy
lôi họ bằng cách thức đó, con thấy không? Họ không thể bỏ.
Sau khi đọc
cái giáo án họ sẽ thấy quá tuyệt. Đạo Phật quá hay, mới mẻ mà cụ thể rõ ràng.
Đào luyện cái người tu để thấm nhuần thấu triệt được cái đạo đức. Mà cái đạo đức
rất thực tế cụ thể, làm cho họ không thể bỏ lớp được. Cho nên tới bây giờ vẫn
còn lớp học. Chứ sự thật ra mà Thầy đưa ra cô Út đứng lớp, mà nếu dạy thường
thường chung chung, là trong ba ngày người ta đi hết. Niềm tin với mấy người
này có với họ được không? Làm sao có được mà họ ngồi đó họ học. Con hiểu không?
Rồi cách thức
mà để hướng dẫn những cái hành động làm sao họ có kinh nghiệm, có nhìn được cái
đặc tướng người ta dạy. Chứ không phải người ta tu chung chung vài bữa người ta
phải bỏ đi thôi. Mà cho tới hôm nay cái lớp học chúng ta vẫn còn. Mà sắp sửa Tết
mà người ta vẫn còn bám theo người ta học, thì mấy con biết những cái bài học của
Thầy nó thu hút họ đến mức nào, nó lôi cuốn họ đến mức nào không? Nó mới còn chứ
đâu phải dễ đâu.
(1:36:42) Cho
nên Thầy ra khỏi mà Thầy đứng trên đầu sóng. Bởi vì, sóng gió như vậy mà Thầy nằm
ở trong đó thì Thầy bị sóng nó dập. Cho nên Thầy ra khỏi là Thầy đứng trên đầu
sóng rồi. Cũng như mình ra khỏi cơn bão, mình đứng ở ngoài chỗ vùng bão rồi thì
làm sao bão dập mình được. Con hiểu không? Thì bão không dập Thầy, Thầy mới điều
khiển để cho những cái cơn bão đó nó bị diệt. Đó như vậy là bây giờ Tu viện
Chơn Như chúng ta sẽ sừng sững nó lên, dựng lên các lớp học này…
Rồi bây giờ,
sau cái đợt Tết này rồi, tức là mình ăn Tết rồi, thì bắt đầu bây giờ mới tập
trung những cái lớp học. Vậy mà quý Phật tử họ có lòng lắm mấy con, họ hỗ trợ
Thầy. Thật ra thì, trong cái nhóm này, họ cũng làm những cái điều có thể mà tạo
cái thế mất uy tín rất lớn đó mấy con. Một số quý thầy con biết không? Họ, quý
sư, quý thầy, họ đến các cái nhà Phật tử như cô Liên Châu, họ đến họ nói này,
nói kia đủ cách. Bởi vì cái hiện tượng này họ đâu có đủ niềm tin, họ phải nói.
Rồi họ nói, rồi họ lại đi chỗ này, chỗ kia, rồi họ lại xin tiền, xin bạc cô
Liên Châu bằng cách này, bằng cách khác. Làm cho cô Liên Châu đánh giá trị những
người tu sĩ trong Tu viện như vậy. Đó là mất uy tín chứ gì.
Nhưng mà vì
cái phước báu của Thầy rất lớn. Cho nên vì vậy mà những cái những cái cúng dường,
mà 20 cái khẩu phần ăn cho tu sĩ trong cái khóa bảy tháng, cô vẫn giữ giúp giùm
Thầy. Đó là cái tình. Chứ còn bây giờ, về cái vấn đề mà nghe qua, nghe lại thì
mất niềm tin chứ gì. Nhưng mà Thầy giữ được cái Tu viện vẫn sống được là vì những
cái giáo án Thầy viết nó cuốn hút, nó làm cho người ta theo học nó quá hay, quá
tuyệt. Cho nên người ta cuốn hút trong đó, người ta không bỏ được cái lớp học.
Chứ còn nó, nếu bình thường, thì họ bỏ mất hết chứ họ đâu có còn ngồi đó mà học
tập.
(1:38:25) Vậy
cho nên, Thầy nói như vậy đó, mấy con xét. Nó là cụ thể, rất cụ thể, mà Thầy biết
Thầy ra rồi Thầy sẽ cái làm gì. Chứ không thể để mà để dạy chung chung thường
thường được. Ờ bây giờ đưa ngay vào cái giáo án, soạn thêm một cái giáo án. Con
biết cái giáo án thì nó không phải là soạn thường thường. Đưa ra như cái bộ
sách giáo khoa con biết nó của ai không? Thì do đó nó phải từ ở trên đó nó phải
đặt những câu hỏi. Để rồi nó có những cái đáp án, tức là trả lời những câu hỏi
là đáp án. Cho nên mình soạn hai phần. Một phần đưa ra một cái bài, rồi từ ở
trong cái bài đó mới đặt ra những câu hỏi. Rồi từ những câu hỏi đó nó mới trả lời
những câu hỏi, nó mới thành sách giáo khoa. Con hiểu chưa?
Mà bây giờ
cái lớp thấp nó phải như thế nào, lớp cao thế nào, lớp cao hơn như thế nào, nó
phải có trình độ của nó chứ, không phải soạn chung chung được. Đó, cho nên Thầy
đưa ra liền cái cách thức. Thầy bước ra khỏi cổng chùa là Thầy đã dự định trong
đầu rồi. Thầy soạn thảo ngay liền, để dựng lại chứ không khéo sóng gió nó sẽ dập
nát cái Tu viện hết, không còn. Mà bây giờ tới cái ngày nay mà coi như là gần
ba tháng Thầy ra khỏi Tu viện được ba tháng, mà Tu viện vẫn sừng sững đó. Có những
cái lớp học hẳn hòi, có những người tu còn đó là con biết rồi. Cái vấn đề mà
làm việc của Thầy ghê gớm lắm đó chứ. Chứ lơ mơ mà nó dập nát hết. Khi như vậy
thì Thầy biết là khi như vậy nó chao động hết, tu sĩ ở trong Tu viện sẽ chao động.
Mà chao động thì họ sẽ mất niềm tin. Họ mất niềm tin thì họ sẽ tứ tán. Và đồng
thời họ sẽ nói tiếng nói của họ. Nó sẽ làm ảnh hưởng không tốt cho Tu viện, nó
sẽ gây mất cái niềm tin cho tất cả mọi người. Thì cái duyên Phật pháp bị diệt mất
đi, nó không còn.
Đó, cho nên
vì vậy mà ngay đó Thầy dựng nên liền. Mà dựng nên bằng cách nào để giữ vững được
niềm tin của họ, đó là cách thiện xảo khéo léo của Thầy. Đòi hỏi Thầy phải biết
được kịp thời, kịp lúc chứ còn lơ mơ thì phải chết. Thầy định là phải đúng bảy
tháng, nhưng mà nó nhanh quá, mới có năm tháng thì Thầy biết là sóng gió nó sẽ
đến. Nhưng mà Thầy biết trong bảy tháng, Thầy đưa cái lớp bảy tháng, Thầy cố gắng
để duy trì nó đúng bảy tháng, để lúc nó xảy ra là Thầy chuẩn bị nó sẵn rồi.
Nhưng mà mới năm tháng nó đã nổ trước rồi. Thầy buộc lòng còn hai tháng nữa mới
mãn khoá, cho nên Thầy ra trước. Sau đó, thì Thầy hai tháng nữa Thầy mới làm
cái bản tổng kết của lớp bảy tháng đó để dựng lại cái lớp mới. Thì trong thời
gian mà Thầy ra thì Thầy đã chuẩn bị tất cả những cái mặt này để cho Thầy làm
việc.
(1:40:40) Nên
bây giờ Thầy, nên là cái cảm tưởng của cái lớp học của Ngọc Bình. Khi nó đến
đây nó là một sinh viên học ở trong trường sư phạm. Nghĩa là ra trường để đi
làm cô giáo đó. Thì trong cái nhóm tụi nó thì có nhiều đứa chứ không phải một đứa
đến tu học. Nhưng mà nhiều đứa thì nó, cái hoàn cảnh của Tu viện nên nó rút.
Còn con nhỏ này nó đến xin Thầy xuất gia. Cho nên Thầy cho nó cạo tóc. Thì cạo
tóc bị cô Út cô sạc liền. Nghĩa là cô không cho, cái ý cổ mà. Mà cổ la lớn lắm,
chứ không phải là ít. Nhưng mà Thầy bảo rằng bây giờ con cứ cạo tóc, vì cái ý
nguyện của con nó vậy. Thì nó cạo tóc rồi, nó vô thất nó lo tu. Thì Thầy dặn
Hương Từ hãy cố gắng giúp đỡ cho nó, tội nghiệp vì nó còn tuổi trẻ. Thì Hạnh Từ
chứ không phải Hương Từ. Cô Hạnh Từ thì cổ gần hơn, cổ an ủi nó, giúp đỡ nó.
Thì cho đến
cuối cùng, thì cái lớp Thầy dựng lại cái lớp, Thầy đạo đức dựng lại. Thầy mới
viết bức thơ Thầy gởi lên: “Mấy con hãy ra học hết”. Thì trong
đó thì có mình Nguyên Thanh là không ra thôi, còn tất cả đều. Nhưng mà sau khi
ra học rồi mới thấy được cái vấn đề của cái lớp học. Rồi từ cái bài học, Thầy
đem lên những cái bài cảm tưởng của nó viết ra. Thì qua cái vấn đề, cái ưu, cái
khuyết nó có.
Thí dụ như về
cô Út đó, cái ưu nó có, mà cái khuyết nó có. Cô lo tất cả mọi cái sự việc ở
trong Tu viện, từ ăn, từ uống. Cho đến hiện bây giờ, mà Thầy đưa ra cho đứng lớp
để mà dạy, cũng phải cố gắng hết mình. Nếu mà cái sức khỏe bình thường, một con
người cũng không thể làm được. Cho nên vì vậy mà trong cái bức cảm nghĩ của nó
viết ra. Hồi đó mới vô thì đụng cô Út liền, cho nên vì vậy, nó có cái ác cảm liền.
Cho nên vì vậy Thầy chỉ làm sao giữ cô bé này lại đây thôi, chứ còn không có
cách nào. Và vì vậy mà Thầy ra khỏi Tu viện nữa thì làm… Cho nên Thầy mới nhắc,
nhắc cho Hạnh Từ cố gắng giúp đỡ, an ủi nó, để cho giữ vững để cho nó tu tập.
Thì sau khi
trong cái lớp học này thì các con nghe nè. Nó sẽ nói lên cái cảm nghĩ của nó. Đầu
tiên trong cái cảm nghĩ của nó, nó sẽ nói. Hồi đầu nó mới vô nó thấy hoàn toàn
là như sụp đổ. Ác pháp, gặp cô Út mà, không có dễ. Nhưng mà sau này rồi, lần lượt
rồi. Thì bắt đầu dự học hơn một tháng nay thì nó mới thấy được từ cái lớp học,
rồi từ cái sự thay đổi của cô Út. Cách thức mà đối xử với nó có thay đổi nhiều
lắm. Mặc dù là Thầy vẫn ở ngoài, nhưng mà Thầy theo dõi từng chút về sự thay đổi
của cô Út như thế nào, theo dõi rất sát.
Bây giờ nó
nói: “Thầy ơi! Qua thời gian vào lớp, học Ngũ Giới con học hỏi được rất
nhiều điều hay, đúc kết được rất nhiều kinh nghiệm quý báu. Lớp học này rất bổ
ích thiết thực, cụ thể và rất gần gũi với đời sống của con người. Con thấy vui
lắm, ham thích vô cùng. Con đâu ngờ lại có một cái nơi tuyệt vời như thế này.
Đúng là thiên đàng ở cõi thế gian. Nghĩ lại con thấy mình phước báu rất lớn mới
được tham gia vào lớp học này, phước đức đầy đủ mới được sống trong Tu viện, được
sống trong từ trường của Thầy. Qua lớp học này con mới hiểu thêm một phần về
con người của cô Út.
(1:43:41) Thầy
biết không, cô Út tuyệt lắm, không khác nào là người mẹ thứ hai. Út lo lắng,
chăm sóc rất chu đáo, không thiếu thứ gì. Không chỉ riêng con mà mọi người
trong Tu viện ai cũng thế. Thầy ơi! Sao có nhiều lúc con thấy thương và xót xa
lắm. Với một chiếc thân nhỏ nhắn nhưng năng lực làm việc phi thường. Suốt ngày
Út quần quật với công việc. Nào là lo nấu cơm cho đại chúng ăn, nào phải tiếp
khách thay Thầy, rồi đi chợ may y áo cho tu sĩ chúng con. Còn phải lên lớp dạy
thay Thầy”.
Nghĩa là sau
khi mà Thầy ra khỏi rồi. Tổ chức cái lễ xuất gia, cô Út đứng lên thay Thầy. Để
hình Thầy lên đó để xuất gia một số mấy cô, cạo tóc, xuống tóc. Thì lúc bấy giờ
phải lo may y áo như thế nào, thế nào cho mọi cô. Đó là cách thức cô Út làm cho
nó. Cho nên nó thấy nó nói lên cái điều này.
“Có hôm
lên lớp dạy Út ngủ gục”. Ngủ gục ở trên lớp đó con, vì mệt nhọc quá. “Con thấy
thương lắm. Không ngủ sao được. Biết bao nhiêu công việc đè lên đôi vai bé nhỏ.
Còn đầu tóc thì bù xù, quần ống cao, ống thấp. Đặc biệt là đôi chân không hề
mang dép. Thế mà không nghe Út than vãn một điều gì. Thật tuyệt vời!
Thầy còn
tuyệt vời hơn, vì lòng từ bi thương yêu chúng sanh mà Thầy phải ngày đêm miệt
mài biên giáo án, soạn ra từng bài, từng câu hỏi rất cụ thể, rõ ràng. Còn biết
bao nhiêu công việc Thầy phải làm, vừa viết kinh sách, vừa trả lời từng câu hỏi
cho Phật tử, hồi âm từng bức tâm thư cho đệ tử, hòng mang lại lợi ích cho mọi
người. Ôi! Vị cha lành của nhân loại chỉ có Thầy mới làm được, không có người
thứ hai. Nhìn hình ảnh Thầy con thấy thật đau lòng. Da bọc xương thế mà Thầy vẫn
một lòng một dạ quyết tâm dìu dắt chúng sanh đến bờ giải thoát. Ôi! Tình thương
của Thầy sao mà vô biên vô tận thế. Vậy mà có những đệ tử lại vong ân bạc
nghĩa, ăn cháo đá bát, như gà quẹt mỏ. Thật không có lương tâm. Tự mình cắt đầu
mình, thật tội nghiệp.
Dân gian
có câu: “Công cha như núi Thái Sơn, nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra”. Con
thấy tình thương của Thầy lớn hơn rất nhiều, không có gì trên thế gian này sánh
được. Một nền đạo đức nhân bản, nhân quả, sống không làm khổ mình, khổ người được
Thầy dày công vun đắp. Thật tuyệt vời mầu nhiệm biết bao. Con mong sao cấp lãnh
đạo nhà nước sớm đưa nền đạo đức này vào giảng dạy cho từng cấp học để họ biết
được đâu là thiện, đâu là ác. Bởi đạo đức con người trong xã hội hiện đang xuống
cấp trầm trọng, không còn nhân tính. Đời sống con người chỉ toàn thấy đau khổ,
không thấy niềm vui. Mặt người nhưng lương tâm không phải là người. Thầy biết
không, học sinh bây giờ sợ lắm. Cấp một còn dễ dạy, dễ biểu. Đến cấp hai, cấp
ba thì rất khó dạy. Nó sẵn sàng đè đập Thầy khi Thầy không làm vừa ý nó, la mắng
nó khi nó phạm lỗi. Thật đáng thương!”.
(1:46:52) Các
con thấy cái hình thức, đạo đức nó suy đồi như vậy. Nó ở từ cấp học của nó như
vậy. Cấp một thì nó còn có lễ độ. Nhưng mà cấp hai, cấp ba bây giờ nó hết lễ độ.
Như vừa rồi Thầy soạn thảo cái cách thức mà vô lớp học đó. Giảng viên đối xử với
tu sinh và cách xưng hô, cách học tập như thế nào đúng, như thế nào sai. Đó là
cách thức mà ở trong những cái lớp học. Bởi vì Thầy luôn luôn, các con biết
không? Thầy chỉnh đốn từng cái đức hạnh. Khi đến lớp thì phải như thế nào. Nó
không phải giống như trẻ con. Nhưng mà bởi vì cái lớp học của mình, người già
có người trẻ có, người lớn có, đủ cái cái thành phần. Rồi người có trình độ học
thức rất cao có. Mà người không có trình độ, học thức thấp có. Nó đủ loại.
Cho nên khi
vào lớp nó phải có một cái nghi lễ của nó như thế nào đúng. Khi mà giảng viên đến
lớp thì phải chào hỏi như thế nào. Và giảng viên chào hỏi với tu sinh như thế
nào. Cách thức như thế nào cho nó ra cái vẻ của một cái lớp học chứ không nó lộn
xộn. Cho nên cái việc sắp xếp ở trong cái lớp học. Đây là cái lớp học chứ không
phải là cái lớp nghe đạo, cái lớp thuyết giảng đạo suông, một cái lớp tổ chức.
Cho nên trong cái vấn đề tổ chức nó phải có mọi mặt và cái sự góp ý của quý sư,
quý thầy, quý cô góp ý nhiều về cái vấn đề của lớp học nhiều lắm.
Cho nên vì vậy
mà hoàn thành được cái lớp học hôm nay, mà nó mới đầu thì nó lộn xộn, nó đủ thứ
hết. Bây giờ nó mới lần lượt nó đi vào những cái nề nếp mấy con, nó mới hoàn
thành được cái lớp học. Nhưng mà nó chưa hoàn thành đâu. Bởi vì cái bản ngã của
con người nó nhiều lắm. Khi mà Thầy Chơn Thành hoặc cô Út đứng ra dạy, thì hầu
hết người ta thấy người ta chưa có chấp nhận cái người đó là giảng viên của người
ta được. Cho nên người ta không có muốn kêu Thầy, người ta không có muốn xưng
hô bằng cách thực sự.
Nhưng mà lần
lượt hôm nay thì nó lại lần lượt nó thay đổi, nó thay đổi toàn bộ. Mọi người đều
người ta kêu một giảng viên như bây giờ. Hồi đầu cô Út đến người ta không có
kính trọng đâu. Bởi vì người ta xem cô Út không có ra gì đâu. Thầy Chơn Thành đến,
người ta cũng không xem ra gì đâu. Nhưng bây giờ thì khác, đã thay đổi. Bởi vì
Thầy theo dõi từng chút, từng chút, từng cái thay đổi. Bởi vì khi mình có đối xử
như thế nào, mình trợ giúp nhau như thế nào. Cùng huynh đệ học cùng Thầy mà bây
giờ một người đứng lên dạy, mình cũng là đang học trò của ông đó thì ai chịu.
Các con thấy điều này điều rất khó cho mọi người lắm chứ không phải dễ.
Vậy mà Thầy
từng bước thôi, từng bước thôi Thầy đưa ra, đưa ra Thầy hướng dẫn cách thức của
họ. Những cái sai của họ, những cái ngã mạn của họ như thế nào Thầy dập xuống hết
để cho họ trở thành những người. Mình đừng có nghĩ là ông đó là thầy mình.
Nghĩa là tất cả mọi người đều là Thầy của mình. Mỗi khi những cái điều tốt của
họ mình học được của họ là Thầy, những cái điều xấu của họ để cho mình xả được
cái tâm của mình đều là Thầy của mình. Tại sao mình lại chấp như vậy? Cho nên
mình gọi người ta Thầy không được?
(1:49:50) Thậm
chí như bên lớp nam con biết họ gọi thầy Chơn Thành là gì không? Họ dùng hai chữ
Hiền Giả. Hiền giả Chơn Thành, chứ họ không kêu Thầy đâu. Thầy dập ngay liền. Họ
khôn lắm. Họ lấy những cái lời dạy của Thầy ở trong sách của Thầy nói. Trong
cái tập 5 “Đường về xứ Phật”, Thầy có nói về thầy Chơn Thành.
Ai hỏi Thầy thì Thầy có nói: “Khi mà một cái người mà tu chứng thì người
ta gọi là Trưởng lão. Một cái người giới luật nghiêm chỉnh thì gọi là Hiền Giả.” Cho
nên vì vậy họ mới nói Thầy, trong cái buổi tuyên bố họ mới nói Thầy. Nói: “Cái
người mà tu được như thầy Chơn Thành là phải gọi Hiền Giả”.
Nhưng mà
không ngờ cái buổi tuyên bố Thầy nói như thế này: “Thầy Chơn Thành tu ở
trong cái định thì Thầy nhiếp tâm an trú Thầy đẩy lui được bệnh, Thầy làm chủ
được bệnh. Nhưng giới luật của Thầy nó khá hơn tất cả ở trong chúng. Nhưng nó
còn vi phạm những lỗi nhỏ nhặt. Cho nên bây giờ quý thầy dùng chữ Hiền Giả, mà
quý thầy đem ra gán cho thầy Chơn Thành là không đúng. Thầy Chơn Thành chỉ là
huynh đệ của quý thầy, quý thầy phải hỗ trợ giúp cho thầy Chơn Thành đứng lớp vững
vàng. Chứ quý thầy làm như vậy là coi như là mình chống đối với nhau ở trên cái
lớp học này. Người kêu Thầy, người kêu Hiền Giả. Như vậy là nó không phù hợp”.
Cho nên Thầy
dập mấy cái này xuống hết. Mà họ như thế này nữa con. Khi mà đứng lên mấy con
thấy cái lớp học đó mấy con không có tham dự mấy con chưa có biết đâu, nó rắc rối
lắm chứ không phải dễ đâu. Thầy đưa mấy người này đứng lên Thầy biết nó sẽ gặp
trường hợp đó, Thầy phải chuẩn bị hết mà. Khi mà đứng lên để trả lời, thì bây
giờ ví dụ đưa ra câu hỏi. Ai trả lời được câu hỏi thì đưa tay lên. Như học trò
mà, cái lớp học của người ta mà. Thì tất cả cư sĩ và tu sĩ trong đó ai muốn trả
lời câu hỏi đó thì họ đưa tay lên. Thì cái vị Thầy, cái vị giảng viên người ta
sẽ chỉ định. Ờ bây giờ, ờ Thầy gì hay là cư sĩ lên trả lời. Thì lúc bấy giờ
mình đứng lên trả lời chứ gì? Thì lúc bây giờ trong lớp học có người họ ngã mạn
lắm. Họ ngồi họ trả lời, họ không đứng lên. Các con biết không?
Thầy nói như
thế này, cho nên Thầy phải viết là: “Trong một cái cuộc họp ở Quốc Hội,
hay hoặc là trong cuộc họp của Nhà nước. Khi mà người ta góp ý kiến người ta
đưa lên, đều là đứng người ta trả lời chứ không bao giờ ai ngồi mà trả lời bao
giờ đâu. Cái lễ độ của người ta mà. Khi mình ở trong lớp học, nó đâu phải là
cái lớp nghe giảng kinh đâu, mà là cái lớp học. Cho nên khi mà cái lớp học thì
khi đứng lên trả lời chứ không được ngồi”. Vậy mà họ trả lời họ ngồi
chình ình vậy họ trả lời. Con biết, Thầy dập những cái này xuống hết. Cái ngã của
họ cũng ghê gớm lắm. Mà Thầy ổn định cho được cái lớp cho họ dạy là không phải
dễ. Dù Thầy ở đây chứ mà Thầy ổn định trong đó.
Thầy mà đứng
trong lớp Thầy dạy thì chắc chắn là không có điều này. Nhưng mà vì mấy người
này thì nó phải có những cái điều kiện xảy ra. Cho nên, gặp những cái trường hợp
đó, mà nếu mà Thầy ở xa thì chắc không làm được. Cho nên Thầy ở gần để mà chỉnh,
ổn định cho được cái lớp học để đi vào một cái nề nếp đạo đức hẳn hòi. Cái lớp
của mình là cái lớp đạo đức mà học sinh nó không có đạo đức như thế này, cái lớp
học như thế này, nó ra nó nói trời ơi! Cho nên đó là những cái khó khăn của Thầy
lắm chứ đâu phải dễ. Họ là người tu, ai cũng nói tu xả tâm hết, nhưng mà rốt cuộc
mình thấy cái ngã của họ như thế nào, các con thấy không?
(1:52:48) Cho
nên vì vậy nếu mà không có những bức thư của Thầy mà dập họ, thì không có làm
sao được hết. Mà họ đâu có phải là, cái người của họ đâu có phải là cái người
mà ngu si đâu. Họ lý luận sắc bén lắm chứ. Họ muốn làm cái gì họ cũng có lý chứ
đâu có phải dễ đâu. Họ lôi ra kinh sách Phật như thế này, thế khác, họ chứng
minh là cái đó là như vậy. Họ đem ra những cái bài kinh. Khi mà đức Phật khi mà
tiếp xúc với Bà La Môn. Sau khi tiếp xúc Bà La Môn rồi, thì Bà La Môn đảnh lễ
Phật rồi mới ngồi xuống mới hỏi Phật mới nói chuyện. Tại sao Thầy lại bắt mình
phải đứng?
Cho nên con
biết không? Người ta đem kinh ra người ta nói với Thầy chứ đâu phải mà người ta
nói chuyện thường đâu. Bởi vì khi mà Thầy bảo như vậy đó cái bắt đầu họ viết
cái bức thư họ gởi cho Thầy: “Ở trong kinh Phật vậy vậy vậy" Họ
đem kinh ra họ nói mà.
Thầy mới
nói: “Cái lớp này là cái lớp dạy giới luật chứ không phải là lớp kinh.
Và bây giờ một Bà La Môn mà đến thưa hỏi Phật. Phật là chủ nhà mà Bà La Môn là
khách. Cho nên chủ phải đối với khách là khách phải ngồi nói chuyện chứ sao lại
khách đứng mà chủ ngồi. Thì đây là cái bài kinh của Phật là chủ khách chứ đâu
phải là cái lớp học. Quý thầy sai, quý thầy đọc kinh mà không hiểu”. Các
con thấy không?
Chứ người ta
đọc kinh người ta tưởng đây là cái lớp học chứ gì. Không! Đây là cái lớp Phật
pháp, cho nên nói là chủ với khách. Còn trong cái lớp học có những cái bài kinh
trong lớp học. Nghĩa là chúng Tỳ kheo vây quanh, đức Phật ngồi giữa, tức là cái
lớp học rồi chứ gì. Nhưng mà vì lớp học kinh. Đây là cái bài kinh chứ đâu phải
bài giới, còn đây là bài giới. Tại sao quý thầy không đem Kinh Giới ra nói? Còn
đây là bài người ta dạy đáp đạo đức mà, người ta dạy giới luật đức hạnh mà. Thì
phải đem cái bài Kinh Giới ra chứ, phải đúng pháp Yết Ma nó chứ. Quý thầy phải
đứng dậy đàng hoàng. Lễ mà. Tại vì Giới là Đức mà. Thành ra Thầy dập hết những
cái tư tưởng mà đọc kinh sách mà không hiểu. Họ làm sao họ thấy hơn Thầy được.
Họ tưởng như vậy là, đem ra vậy là họ vững vàng rồi, bắt đầu bây giờ họ ngồi trả
lời. Mấy con thấy chưa?
Mấy con biết
không? Thầy biết trước tất cả những sự việc này xảy ra, Thầy chuẩn bị hết. Thế
nào họ cũng sẽ đưa ra đề này. Họ đâu phải cái người là học trò nhỏ đâu. Học trò
lớn không mà, cho nên họ hoàn toàn họ nắm hết, kinh sách họ phải đọc hết. Nhưng
mà Thầy biết toàn bộ các pháp Yết Ma, giới luật là họ chưa biết gì hết. Họ chưa
đọc kinh làm sao họ biết. Mà Kinh Giới ai đưa ra cho họ đọc. Làm sao trong các
chùa họ đưa Kinh Giới cho họ đọc. Ba cái Kinh Giới mà viết chung chung, thường
thường họ làm sao họ hiểu. Còn Thầy là con người đứng ra nắm vững các pháp Yết
Ma, tức là Thầy phải thông suốt Giới. Mà Thầy viết giới đức, giới hạnh, giới
hành là Thầy phải là người thông suốt giới chứ. Chứ nếu không thông suốt giới
làm sao Thầy biết đâu Thầy viết.
Thử hỏi quý
Hoà thượng, quý thầy làm sao viết được giới đức, giới hạnh đâu. Họ chỉ nói giới
cấm thôi chứ họ làm sao họ viết được. Cho nên quý thầy lầm. Cho nên vì vậy mà
Thầy đưa ra những cái bài Thầy thấy cái sự học của quý thầy, của quý sư là còn
kém lắm. Cho nên cần phải học tu nhiều hơn nữa. Cho nên trong cái số khất sĩ họ
đâu có phải thường đâu. Họ vô đây, họ toàn là những cái ông khất sĩ giới luật
không đó chứ. Nhưng mà Thầy đưa ra các pháp Yết Ma. Mấy ông hỏi Thầy như thế
này: “Thầy không lập cái Giới Đàn thì người ta làm sao người ta ở trong
cái Giới Đàn được?”.
Thầy
nói: “Khi Tu viện Chơn Như là có Giới Đàn của nó. Giới Đàn của nó là
cái chu vi Đông Tây của nó, là cái chu vi của Tu viện. Tại sao không Giới Đàn?
Mấy người vào trong cái Giới Đàn mà tại sao mấy người không biết? Rồi cái Đại
Giới Đàn như thế nào? Đại Giới Đàn là cái chu vi của Tu viện. Mà cái Tiểu Giới
Đàn là chỗ nào? Tiểu Giới Đàn là cái thất của mấy người đã nhận. Mấy người vô
trong thất mà mấy người còn đi nói chuyện là mấy người phá cái Tiểu Giới Đàn của
mấy người rồi. Vậy mà mấy người vô đây mấy người nói giới luật với ai?”. Thầy
dập mấy sư.
(1:56:15) Cho
nên quý sư thấy mình là số không đối với Thầy rồi. Cho nên mới thuyết phục mới
đến lớp mới ngồi mới học được chứ đâu phải dễ đâu, đâu phải chuyện dễ. Họ đâu
có chịu vô học. Nghe Thầy Chơn Thành lên dạy họ không chịu. Bên mấy cô là họ sợ
cô Út. Chứ còn cỡ họ không sợ, họ cũng đâu có vô học. Các con biết không?
Nhưng mà bên
nữ thì nó đỡ hơn. Người ta âm thầm người ta chống ở trong lòng thôi, người ta
không chấp nhận trong lòng. Nhưng mà sự thật ở ngoài người ta phải làm. Còn bên
nam nó đâu phải dễ đâu, nó chống là nó chống. Không có đến là không có đến chứ
nó đâu có phải dễ đâu. Nam là nó khác, nhưng mà nhờ Thầy nhiếp phục họ được để
họ đến lớp họ học là nhờ Thầy, Thầy tạo thành. Và đồng thời khi học rồi họ mới
thấy được cái chỗ khiếm khuyết. Và cái chỗ mà họ thấy thường, họ bắt đầu họ
nói: “Ngũ Giới mà, chuyện đó ai mà không biết, thường quá mà, cần gì phải
vô học. Ai mà không hiểu cái năm giới”. Đó, họ nói.
Nhưng mà sau
khi vô dự những cái lớp học về Ngũ Giới rồi, cái giới đầu tiên, giới không sát
sanh, họ mới thấy tuyệt vời thiệt…, chưa từng có bao giờ có. Chính sư Giác Hường
viết một cái bức tâm thư nói về cảm nghĩ của mình: “Từ lâu tới giờ con
đã từng ở trong các chùa, các tịnh xá, con chưa từng học giới luật cái kiểu này.
Con thấy sao nó tuyệt vời quá! Nếu mà đạo Phật mà như thế này thì tụi con đâu
có tu tới bây giờ, đâu có khổ sở tới bây giờ”. Con thấy chưa?
Thì mấy con,
như con con có đọc trong cái giáo án rồi đó. Con thấy giới luật của Phật như vậy
đó, mà từ lâu tới giờ người ta có triển khai được đâu. Cho nên cái cô này, cô
Ngọc Bình này, nó mới đầu nó cũng không có vô học đâu. Sau khi Thầy viết thơ Thầy
gọi. Nghĩa là có một số Ni, có một số mà cư sĩ họ không có vô học lớp cô Út
đâu. Có một số người mà ở ngoài Bắc họ vô học thôi. Còn một số mà ở trong này hồi
đó người ta theo Thầy họ không có vô học đâu. Thầy viết bức thư, Thầy bảo ra học
thì họ mới chịu ra. Chừng mà ra nếm được mùi vị mới thấy nó.
Rồi Thầy cố
gắng Thầy nhiếp phục cô Út phải theo cái đường lối. Đức hạnh phải giữ gìn đúng
mực ở trên những cái giới luật đó. Con thấy đứng ở trên cái lớp đó mà dạy đức hạnh
vậy mà mình sơ sót thì sao cho được. Cho nên, tự nó, tự cái bài học của Thầy nó
huấn luyện giáo viên ở trong đó. Mà nó huấn luyện học viên nữa, chứ đâu có phải.
Làm sai là chết được chứ không phải chuyện.
Phật tử 3: Con mô Phật, cậu nào mà nói chuyện
nhiều quá, quậy phá quá thì Thầy đưa lên làm tổ trưởng, trưởng lớp.
Trưởng
lão: Đó, thì Thầy
Chơn Thành bắt sư Chơn Niệm lên làm trưởng lớp đó, bắt ổng là phải Niệm Phật. Ổng
làm lễ Niệm Phật đó. Rồi bây giờ mấy con về nha con.
Phật tử 3: Dạ, con xin phép Thầy.
Trưởng
lão: Cố gắng
nha con.
HẾT BĂNG

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét