168- GIAI ĐOẠN THỨ HAI - DỨT
TRỪ ÁI KIẾT SỬ
(1:11:19) Trưởng
lão: À, nếu mà có duyên rồi thì nói: “Mấy con phải lo lắng cho
gia đình này kia. Mẹ sẽ đi. Còn vài phút nữa, còn vài ba năm nữa mẹ sẽ đi tìm
cái nơi mà mẹ sẽ giải quyết cái sự sống chết của mẹ lần cuối cùng. Nếu mà mẹ cứ
theo mấy con hoài như thế này thì mẹ sẽ hết đời mà không làm gì được hết”. Thì
lúc bấy giờ mới là dẹp hết, thì mấy con mới về Việt Nam mấy con mới chui vô
trong Tu viện mấy con ngồi đó có chỗ mà tu. Chứ bây giờ ở trong gia đình tu
không có được đâu, tu sâu nữa không có được đâu.
Phật tử 2: Dạ thưa Thầy con thấy là con khó
quá. Nhiều lúc con nói như con thì kể như xong hết rồi, con 4 đứa thì nó cũng
có gia đình hết. Đứa nhỏ ở nước Úc cũng ba mấy tuổi rồi, có hai đứa con. Rồi
con còn út cháu nữa là con cũng không biết giờ nào rảnh rang.
Trưởng lão: Thành ra bây giờ con chỉ còn có
nước tu vậy thôi. Rồi tới cuối cùng mà con thấy mình có đủ cái lực để làm chủ bệnh
rồi. Mình thấy cái tâm mình xả, tự nó mình thấy nó thanh tịnh rồi. Coi như là
lúc nào nó cũng không còn phiền não, có chướng ngại gì, cuộc sống mà có chướng
ngại gì con thấy con cũng xả sạch được rồi, không có làm cái gì mà chướng ngại. “Ờ
bây giờ còn có gia đình mà mình đi sâu nữa thôi. Thôi bây giờ mấy con hãy lo bổn
phận của mấy con. Như lỡ mẹ bây giờ chết rồi thì ai lo cho mấy con đây? Bây giờ
mẹ còn có một vài năm nữa thôi. Thì bắt đầu rồi mấy con cũng tự lo để cho mẹ
còn dành cái thời gian của mẹ còn có mấy năm nay nữa thôi. Mẹ sẽ đi tìm một cái
nơi mẹ tu hành. Như các con cũng đã biết là ở đâu”. Con cũng chỉ cho
nó biết. Mẹ về đó mẹ tu chứ mẹ có ở đâu xa hết à.
(1:12:56) Phật
tử 1: Theo con thấy thì con cháu nó ràng buộc nó là một phần. Nhưng mà
chính là tại mình.
Trưởng
lão: Đúng đó
con.
Phật tử
1: Tại cái tâm
của mình không khắc phục được mình. Tại con thì cái gì cũng lo hết. Con nó tuy
đi làm, nó lớn nó biết rồi, cái giờ giấc nó đi làm thì nó biết. Thấy mà bữa nay
nó chưa đi làm cũng lo, cũng nhắc, cũng hối, như là lo trời sập. Thành ra đó là
cái vướng mắc mà không bỏ được.
Trưởng
lão: Cái đó là
cái nghiệp đó con, phải cố gắng khắc phục. Coi như là mình chết rồi thì tự nó
cũng phải lo thôi chứ gì. Thì bắt đầu bây giờ con cũng nghĩ rằng: “Bây
giờ thí dụ như mình chết rồi thì mình còn phải lo nữa đâu. Thành ra bây giờ
mình phải dành cái thời gian còn lại để khắc phục cho được những cái duyên nhân
quả, cái ái kiết sử này”. Đó là cũng là cái ái kiết sử đó con. Phải cắt
đứt cái ái kiết sử này để giải quyết cho mình, còn có năm tháng ngắn quá. Thì
sau khi mà cắt đứt được rồi, thì mấy con mau mau đi tìm cái chỗ mấy con yên ổn,
thì mấy con mới đi sâu được.
Phật tử 2: Con chỉ có đi xa thôi, chứ bây giờ
trước mặt thì khó lắm. Trước mặt mình thấy mình làm ngơ con cháu mình thấy khó
lắm. Thành ra con nói chỉ có là con phải dứt khoát.
Trưởng
lão: Thì đi xa
chứ còn con ngồi đó con tu thì tu sao được con. Đúng vậy con, nếu dứt khoát là
được.
Phật tử
2: Nếu mà con
muốn đi con đường mà cho rốt ráo thì phải dứt khoát thôi.
Trưởng
lão: Đúng vậy
đó con. Thì ông Phật con thấy đó, ổng đâu có ngồi trong nhà, ổng là vua mà ổng
tu được đâu? Ổng phải đi vô rừng ổng ở ổng tu. Con thấy không? Cái kinh nghiệm
đó là phải, cái duyên sanh, tức là cái đời sống của mình phải cắt đứt hết. Chứ
còn mình ngồi đó mà nó còn ràng buộc mình, làm sao mình ngồi tu được, không ngồi
được đâu.
Đó cũng như
bây giờ con thấy con tu, là con xả được như vậy hết, thì con ngồi được như vậy.
Chỉ còn chờ một chút cái duyên của mình đủ. Là bây giờ, thí dụ nó đủ ăn thôi.
Thì con chỉ bây giờ thôi được rồi. Đâu có phải bây giờ mà cứ đeo đẳng ba cái tiền
bạc này kia nữa, trói buộc, tới chừng chết mình có mang theo được gì đâu. Biết
rõ rồi. Thì bây giờ nó đủ hết duyên rồi, thì bây giờ ta khép chân chúng ta
trong vòng một vài năm tu cho xong, chứ không lẽ bây giờ tôi tu lừng chừng vầy
hoài sao?
Mặc dù là tu
có kết quả rồi, nhưng mà cái kết quả đó là cái kết quả của cái giai đoạn của
mình còn ở trong gia đình. Nghĩa là bây giờ có bệnh mấy con đẩy lui được bệnh bằng
phương pháp rồi chứ gì. Mấy con có những cái chướng ngại buồn phiền trong gia
đình mình xảy chuyện này, chuyện kia đều là xả được hết rồi. Nhưng đâu phải là
con đường của đạo Phật tới đó là hết. Nó mới có giai đoạn đầu của nó thôi.
Sau khi cái
hoàn cảnh gia đình của mình, tức là cái nhân quả của mình nó sắp xếp. Con cái lớn
khôn hết rồi, nó có đôi bạn, nó có công ăn việc làm, nó sống được rồi, nó không
có thể còn mà. Mình bây giờ có sống thêm mình cũng, cái ái kiết sử mình chỉ
giúp nó thôi chứ sự thật ra nó có gì đâu. Do đó bây giờ “thôi dừng lại
đây đi, tao lo công chuyện cuối cùng, coi như là người vô sự”.
(1:15:47) Phật
tử 3: Con xin phép con hỏi thưa với Thầy. Cái pháp của Thầy dạy con về con
áp dụng là có kết quả lắm. Thí dụ như bây giờ con thấy mình làm chủ được cái
hành động của mình trong cái cách cư xử, là thấy đã làm chủ được mình là đã xả
tâm rồi. Thì con xin thưa với Thầy mình rằng: “Mình làm sao để mình tiến
sâu hơn nữa?”.
Thí dụ bây
giờ con muốn giải quyết cái chuyện đó, con muốn nói ra cái đó thì con đã biết
được là mình sẽ nói cái đó để có cái thiện pháp như thế nào. Tức là con mừng là
đã làm chủ được thêm một cái điều nhỏ nhoi đó rồi.
Trưởng
lão: Ừm, Chánh
Tư Duy đó, cái đó là Chánh Tư Duy đó con.
Phật tử
3: Dạ. Mà nhờ
cái là biết xả tâm. Nhờ Thầy dạy cho con là phải xả tâm hết được thì con rất là
tuyệt vời. Con thấy cái kiểu đó, cái cách làm đó, thì bây giờ muốn đi thêm nữa
đó thưa Thầy thì phải dùng phương pháp nào để hỗ trợ cho cái cách xả tâm, với
cách ngồi thiền đếm hơi thở như vậy?
Trưởng
lão: À, bây giờ
mà muốn đi thêm nữa phải không? Thì bây giờ tất cả cái duyên của gia đình của
con đó, tức là cái duyên danh đó, cắt đứt hết thì mới đi sâu vô được. Chứ giờ
còn nằm đó thì bấy nhiêu đó đủ rồi, chứ không còn hơn gì được, không có thêm được
nữa. Tại vì bây giờ con chỉ ngồi thiền con nhiếp tâm vậy con xả, từng cái sự việc
xảy ra đều là qua cái tri kiến của con, con tư duy rồi con biết cái này là thiện,
cái này là ác con biết hết rồi, con đủ rồi. Thì cái đó là cái phương pháp của
gia đình. Của gia đình mà tu ở trong gia đình của mình như vậy là đủ rồi, không
còn hơn được nữa. Bây giờ chỉ còn cắt đứt cái duyên ái kiết sử của gia đình ra
thì mới đi sâu thêm được bước nữa. Tức là cái giai đoạn thứ hai.
Cái giai đoạn
thứ nhất là mấy con đã tu như vậy là đúng rồi, đã có kết quả rồi, sống với cuộc
sống bình an rồi. Nhưng mà tới cái giai đoạn thứ hai là phải cắt đứt cái ái kiết
sử này chứ không có để cái ái kiết sử này mà tu được, tới được. Không thể ngồi
trong gia đình mà con tu như vậy được. Bởi vì trong gia đình mình cái trách nhiệm
của mình, không thể bỏ được, trước mặt của mình mà. Cho nên phải cắt bỏ.
Vì vậy mà
mình chỉ còn đến cái chỗ là hoàn toàn là mình buông hết. Nhà cũng của người ta
không phải gì của mình. Cho nên vì vậy mà mình có cái chuyện đó đâu, hoàn toàn
do tu viện hết. Do mọi người, người ta lo lắng cho mình có chỗ ăn, chỗ ở, mình
không còn lo bữa ăn, bữa uống gì nữa, hoàn toàn hết thì bắt đầu mới đi sâu vô
được. Mà chính con xả cái chỗ này thì con mới đi vô được trong này. Mà cái này
mà con sống ở trong gia đình chưa được mà con vô trong này thì cũng không được.
Đó.
Con vô đó,
thí dụ bây giờ con chưa có làm xong. Bây giờ Nô nó còn nhỏ như vầy mà con bỏ nó
đi vô đây con ngồi. Thì bắt đầu nó yên lặng đây nó lại nhớ: “Trời ơi!
Mình bổn phận làm mẹ chưa có tròn”. Có phải không mấy con thấy không?
Cho nên vì vậy
cái giai đoạn này cho xong rồi thì bước qua giai đoạn này. Mà bây giờ giai đoạn
này nó chưa xong, tức là con nó còn nhỏ là mấy con chưa xong đâu. Con hiểu
không? Nô thì nó còn đi học nên nó chưa rồi, thì mấy con không có được quyền bỏ
nó. Cho nên mấy con tiếp tục. Còn bây giờ như con, thì con cái lớn khôn hết rồi,
nó có công ăn việc làm hết rồi. Thì bắt đầu con phải tự sắp xếp cho con như thế
nào, để rồi con mới bước thêm một cái giai đoạn. Nhưng mà con mới bước vô cái
giai đoạn đó thì con thấy như thế nào?
Đầu tiên con
phải tu tập cái gì căn bản. Con phải có đủ cái tri kiến, Chánh Tư Duy của con để
mà con xả hết các cái chướng ngại pháp của con trong cái đời sống tiếp duyên với
con cái, với bạn bè xung quanh mình mọi cái, có chướng ngại con đều xả được hết
rồi. Đó là về cái tâm xả của con, cái tri kiến của con xả.
Cái thứ hai
con phải ngồi con nhiếp tâm, con an trú được ở trong hơi thở hoặc cánh tay mà
Thầy dạy con đó. Những cái này có căn bản rồi thì bắt đầu bây giờ đó con sắp xếp
để mà cái duyên đời của mình đó, mình cắt hết, để rồi bắt đầu bây giờ chỉ còn
có ba y một bát. Tức là con đã buông xuống hết, sống thiểu dục tri túc, một đời
sống giải thoát.
Bởi vì cái đời
sống giải thoát nó mới tu được sâu hơn. Còn cái đời sống chưa giải thoát mà nó
còn ràng buộc, thì mấy con tu không có vô đâu. Cho nên ở trong gia đình mà tu
thì không được đâu. Cho nên chỉ có xuất gia thôi. Nhưng mà mấy con không xuất
gia, tức là mấy con không cạo đầu nhưng mà như là đời sống xuất gia. Nó mới đi
sâu được vào ở trong cái chỗ mà Tứ Niệm Xứ, mới quán được Tứ Niệm Xứ. Chứ không
phải ngồi bây giờ mà nó còn làm việc đủ thứ mà tu Tứ Niệm Xứ thì nó bị ức chế hết.
(1:19:51) Phật
tử 4: Thưa Thầy bây giờ thấy pháp Thầy hay quá. Hiểu được pháp Thầy thì thấy
cũng là tuyệt vời. Nhưng mà còn đứng ở cái góc độ của cư sĩ chưa đạt, mà cái Tứ
Niệm Xứ hay quá rồi cũng có cái ước muốn mà đạt được như vậy. Thành ra nhưng mà
nó không kết quả.
Trưởng
lão: Không kết
quả. Tại vì cái hoàn cảnh của mấy con tu Tứ Niệm Xứ thì không được. Bởi vì nó
ràng rịch mà. Tứ Niệm Xứ nó buộc lòng nó phải thanh tịnh thật sự rồi thì nó mới
vô Tứ Niệm Xứ mới được. Bởi vì Tứ Niệm Xứ đó, là tự cái pháp nó, nó khắc phục
tham ưu hết những cái vi tế. Mà mình còn cái thô, mình còn bao nhiêu sự ràng buộc
mà bắt buộc nó vô Tứ Niệm Xứ thì bị ràng buộc. Mà mình cứ nhiếp để mà chịu đựng
với nó thì bị ức chế rồi. Thành ra mấy con sai. Đó.
Cho nên Thầy
nói là bắt đầu giai đoạn thứ hai là mấy con vô trong đó là coi như là mấy con
phải duyên sanh phải cắt đứt hết. Tức là cái đời sống của mình buông hết rồi.
Thì mình vô đây thì mình mới thực hiện Tứ Niệm Xứ, mới đi sâu vô mới có Tứ Thần
Túc.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét