159- CON ĐƯỜNG CỦA ĐẠO PHẬT
LÀ CHƯƠNG TRÌNH GIÁO DỤC ĐÀO TẠO - CÁC PHÁP YẾT MA - NGHI LỄ NIỆM PHẬT
(29:28) Đạo
đức của đạo Phật đâu có phải là đợi mình vào rừng ngồi yên tu chỗ nào đó, để
thành Phật. Thành Phật mà ở trong rừng có mình mình, để ngồi thiền nhập định,
ích lợi gì cho ai? Làm lợi gì cho ai?
Cho nên trước
kia đó, Thầy nghĩ rằng Thầy sẽ dạy mấy con với cái lối chung chung của Đại Thừa,
bây giờ dạy mấy con sẽ tu Định Niệm Hơi Thở như thế này, mười chín cái đề mục
như thế này, phải làm như thế này cho trọn vẹn. Dạy Định Vô Lậu phải ngồi quán
xét tư duy, rồi dạy Chánh Niệm Tỉnh Giác để mà phá kinh hành, bốn cái giai đoạn
tỉnh giác, tỉnh thức của nó để mà đi kinh hành. Rồi dạy Định Thư Giãn, để mà ở
trên thân quán thân, để sau này tiếp tục chương trình của Tứ Niệm Xứ. Nhưng mà
rốt cuộc rồi thì mấy con, giới luật thì phạm hoài, không giữ trọn. Nội cái giới
độc cư không, thì không trọn rồi. Thì như vậy rõ ràng là trên con đường đức hạnh
không có rồi.
Mà bây giờ cứ
lo tỉnh thức ở trên cái tâm này để mà hoàn toàn không có niệm, đi vào cái chỗ
thanh thản, an lạc, vô sự với cái sự ức chế, với sức chế ngự tâm mình, để mình
giữ được trạng thái này kéo dài. Mà hễ mà kéo dài thêm một giờ, hai giờ thì bắt
đầu lòi tưởng ra. Nghĩa là một giờ, hai giờ mấy con lòi tưởng ra, không có chạy
đường nào trật hết. Thì như vậy rõ ràng là, Thầy thấy dù là dạy đúng pháp của
Nguyên Thủy nhưng vẫn đi lạc vào con đường tu tập của Đại Thừa.
Cho nên con
đường của đạo Phật là cái chương trình Thầy đã nói, là chương trình giáo dục
đào tạo, Thầy đã tuyên bố từ lâu rồi, Thầy biết rồi. Nhưng bây giờ nếu mình dạy
khác đi thì Đại Thừa sẽ dập mình, nói dạy điên rồi, không có còn, không đúng đường
lối của đạo Phật. Bây giờ mình dạy để cho mọi người thấy được rằng, đây là con
đường này sẽ đi vào con đường thiền tưởng. Cho nên nó là sai, mặc dù là pháp của
Phật Nguyên Thủy.
Cho nên bây
giờ mới dựng lại cho rõ ràng. Đây là Chánh Kiến, dạy chúng ta đi từ giới luật,
để chúng ta thành tựu những đức hạnh giới luật. Giới sanh Định, từ đó nó mới ly
dục ly ác pháp. Nó làm cho tâm tham, sân, si chúng ta hết, thì tự tâm nó có định,
nó cụ thể hơn. Còn bây giờ dạy các con Định Vô Lậu, thì mấy con tự quán cái vô
lậu có chút thôi, rồi thỏa mãn được nhiêu đó rồi, cứ lo ức chế cho hết vọng tưởng
thôi. Chứ bây giờ các con biết chỗ nào tu nữa? Làm sao thông hiểu được hết giới
luật? Bởi vì các pháp Yết ma nó là một cái mô hình rất rộng của Phật giáo, các
pháp Yết ma. Cho nên từng cái phần này, từng phần kia, một người tu sĩ phải nắm
vững hết, chứ không thể mà không vững, mà gọi là tu sĩ thì không được.
Các pháp Yết
ma phải rành. Các pháp Yết ma thì nó phải nằm ở trong cái nghi thức, Thầy nói
chung cho mấy con thấy nó rộng lắm, nghi thức thọ nè, thọ Tam Quy, Ngũ Giới phải
rành, rồi cái nghi thức thọ Tam Quy Ngũ Giới, cái người truyền rồi cái người thọ.
Nghi thức truyền nè, nghi thức Thọ nè, nó phải hai cái rồi, mà trong khi đó có
một cái ví dụ năm giới. Thì cái nghi thức truyền năm giới, rồi cái nghi thức thọ
năm giới, nó là hai bài rồi. Rồi bây giờ về cái giáo trình để học cái năm giới
này, rồi cái giáo án để mà học năm cái giới này. Các con thấy, đó là mới một phần
của năm cái giới thôi nó nằm ở trong cái pháp.
(32:42) Rồi
bây giờ phải thành lập cái giới đàn. Nghĩa là cái khu vực để cho tu sĩ bao
nhiêu người về ở đó phải được bảo vệ, và những tu sĩ đó không được đi ra khỏi
cái giới đàn đó. Cho nên mình vô trong cái vòng của Tu viện đó, cái hàng rào của
Tu viện xung quanh, đó là cái giới đàn của Tu viện. Cho nên cái người vào đây
phải chấp nhận rằng, phải khép mình trong khuôn khổ này, không được đi ra khỏi
hàng rào. Đi ra khỏi hàng rào phải có những cái điều cần thiết, thưa hỏi cho rõ
ràng theo các pháp Yết ma, chứ không thể nào mà muốn nói gì thì nói được hết.
Phải đúng theo quy luật của các pháp. Cho nên bây giờ mấy con phải học cho
thông suốt chứ. Không thông suốt làm sao gọi là các pháp Yết ma được.
Đây là mới
nói một cái Ngũ Giới thôi. Rồi Thập Thiện, rồi Tam Quy, rồi thọ Bát Quan Trai,
rồi Thập Giới Sa di, rồi giới Tỳ kheo. Nó nằm ở trong các pháp Yết ma, đó thì mấy
con thấy không? Cái học nó cần phải nhiều. Nhưng bây giờ làm sao cho chúng ta học,
cho đạt được cái chất lượng để được giải thoát, để chúng ta hoàn thành được cái
tâm vô lậu cái đã. Rồi sau này những cái nghi thức đó đều được Thầy dạy hết. Một
khi mình trở thành tu sĩ, ai làm sai biết liền. Cái nghi thức, nghi lễ của nó
như thế nào?
Cho nên vào
đầu tiên, cái giáo án hoặc là cái giáo trình đều là có cái nghi lễ của nó hết.
Đầu tiên chúng ta phải chắp tay, chúng ta Niệm Phật. Rồi phải giải thích cái
câu Niệm Phật đó là ý nghĩa gì? Và cái hình tượng đức Phật là cái nghĩa lý gì?
Để cho người ta hiểu được cái nghĩa lý khi người ta chấp tay. Tại sao chúng ta
phải đọc cái câu Niệm Phật ê a như vậy, có âm điệu như vậy để làm gì? Đó là cái
nghi lễ của người ta.
Bây giờ Thầy
nói như thế này để cho mấy con thấy. Như cái trường học, buổi sáng học trò muốn
vô lớp học đâu phải nó nhào vô đó được. Nó phải chào cờ. Phải không? Mà chào cờ
thì nó phải hát quốc ca. Thì chúng ta là con người phải có lễ chứ. Đối với tổ
quốc, một cái người công dân dù là một chú bé nhỏ, nó cũng phải biết quốc kỳ của
nước nó, nó cũng phải biết quốc ca của nước nó chứ. Con hiểu không? Đó là cái
nghi lễ của nó rồi. Thì bây giờ mình học về đạo đức của Phật, thì mình phải biết
nghi lễ của Phật. Đó là cái nghi thức của nó mà.
(35:16) Thì
cho nên vì vậy, vào học khi người ta chắp tay lên, rồi mình đứng thẳng lên rồi
đồng thời mình niệm hồng danh. Thì cái câu Niệm Phật, cái âm thanh Niệm Phật nó
như cái bài quốc ca. Và cái hình ảnh đức Phật mà đang trước mặt mình, đó là đức
hạnh, cái hình ảnh đạo đức. Đó cho nên mình phải tượng trưng, mình phải hiểu biết
được cái ý nghĩa sâu xa của nó. Cho nên khi mà vào cái giáo án đều phải học cái
lễ trước. Tiên học lễ mà, sau đó mới học đạo đức làm người. Mấy con thấy nó đi
lần lượt chứ, viết cái giáo án nó phải rõ ràng, không thể nào sai được. Rồi từng
cái bài học, từng cái bài học, bài một, bài hai, bài ba, bài bốn cho đến tới
bài cả trăm. Chừng nào mà cái bài đạo đức của nó dạy toàn diện hết, không còn một
cái chỗ nào là mình không biết, chỗ nào cũng biết hết, mới đi qua cái đạo đức
khác.
Thí dụ như đạo
Đức Hiếu Sinh xong rồi thì mới đi qua cái đạo Đức Ly Tham, tức là giới không
tham lam trộm cắp. Học hết cái đạo Đức Ly Tham rồi thì xã hội này không còn ai
tham lam trộm cắp. Bởi vì nó rất nhiều chứ đâu phải ít đâu. Rồi sau đó mới học
đến đạo Đức Chung Thủy tức là không tà dâm, giới không tà dâm tức là đạo Đức
Chung Thủy. Đạo Đức Chung Thủy tức là cái bộ sách dạy gia đình, bởi vì nó là đạo
đức rồi, nó không phải nói chung thủy là nói danh từ chung thủy suông đâu. Mà
nó là từng cái hành động, vợ chồng đánh nhau, này kia nọ, đều hoàn toàn nó nói
trên cái đạo đức, cái không đạo đức, nó vạch rõ ra hết. Tất cả những cái này đều
vạch ra để xây dựng cái gia đình. Một cái giới luật của Phật làm cho cái Đạo Đức
Gia Đình của người ta.
Cho nên toàn
bộ phải học. Bây giờ mấy con không học, mấy con làm sao hiểu được! Cho nên tất
cả những cái này, đều được triển khai thành giáo án hết, thành sách giáo khoa.
Để mà chúng ta thấm nhuần, lần lượt từng cái đức hạnh đó, để tạo thành một con
người có đức hạnh hoàn toàn. Đó là một con người đạo đức, có học, có làm việc tốt.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét