158- SOẠN THẢO GIÁO ÁN ĐẠO
ĐỨC - TU SINH HỌC TẬP VÀ DẠY ĐẠO ĐỨC
(21:23) Đó
là cái chương trình giáo dục đào tạo mà hôm nay Thầy dựng lại. Các lớp mà các
con nghe cái bài thông báo của Thầy, nó phải đi vào trong chương trình học. Thì
bắt đầu bây giờ vào chương trình đó, thì thay vì cái lớp mà dạy đầu tiên bữa hổm
là cái lớp mà thọ Tam Quy, quy y Phật, quy y Pháp, quy y Tăng. Nhưng Thầy thấy
cái lớp thọ Tam Quy này chỉ có mình Thầy soạn, không ai soạn được, không có người
nào biết soạn.
Bởi vì có ai
rõ ông Phật như thế nào; cái sự kiện của ông Phật dạy đạo như thế nào? Nó có rải
rác trong kinh có, nhưng mà người ta bây giờ người ta đọc rồi, người ta nghe
chơi chứ người ta có nhớ được không? Nhưng mà khi mà Thầy đem ra những cái mẩu
chuyện của đức Phật. Mà Thầy đưa ra, rồi Thầy đưa ra cái hình ảnh đạo đức khẩu
hành, thân hành, ý hành của đức Phật Chỗ nào và độ người đó như thế nào?
Và cái người
đó chấp nhận cái sự tu tập theo Phật như thế nào để chứng quả A La Hán Như thế
nào? Nó là cái bài kinh đó, mấy con càng sáng tỏ trên cái hành động đạo đức của
Phật trong cái giới luật, giới không sát sanh của Phật. Thì mấy con sẽ thấm nhuần
cái bài kinh đó chứ gì. Tức là Thầy sẽ dạy mấy con thọ Tam Quy chứ gì, quy y Phật
chứ gì.
Thì đây là
hoàn toàn là những cái bài này giúp cho con thọ, sống như Phật mà. Thấy cái
gương hạnh của Phật, thấy hành động làm của Phật; thấy cái lời nói của Phật,
hoàn toàn mình theo Phật thì phải làm giống như vậy chứ. Mà cái bài hay quá,
tuyệt vời, cái bài đó nó làm cho con, nó luôn luôn, nó không bao giờ quên được!
Thì như vậy là Thầy đã truyền đạt được cái tư tưởng đạo đức đó của đức Phật vào
cho con, qua cái hình ảnh; qua cái lời nói của đức Phật.
Như vậy là
cái người viết sách đó nó phải có cái khả năng, chứ còn nếu mà không có khả
năng làm sao mà biết cái việc ở chỗ nào mà nói ra. Cho nên cái sách đó, Thầy
nói mấy con làm được hết, chỉ có sự hướng dẫn mà thôi. Do đó thì khi hướng dẫn
rồi thì mấy con viết, bởi vì mấy con phải phân biệt được cái giáo trình, là nó
cái chương trình giáo dục nó viết bài phải dài.
(23:29) Nhưng
mà cái giáo án bài nó ngắn, nó gọn, nó đầy đủ cái ý nghĩa của nó. Để rồi nó cho
những câu hỏi; cho những cái bài làm, để mà xác định được cái sự hiểu biết của
người học trò có hiểu biết được cái bài này không, mới gọi là giáo án. Những
cái người mà làm giảng viên, hay là giáo viên mà đứng lớp dạy phải biết soạn
văn. Cho nên thường thường chúng ta đọc sách giáo khoa, thường thường chúng ta
thấy những cái bài tập đọc, hay là cái bài học tập, thì ở dưới nó có những câu
hỏi; có những bài làm của nó, đó là cái giáo trình giảng của nó.
Còn cái người
mà dạy thì người ta dựa vào cái giáo trình này; dựa vào cái sách giáo khoa này,
người ta soạn ra để người ta trả lời những câu hỏi này. Để khi học trò làm chưa
được người ta giảng cho họ hiểu. Còn nếu mình không hiểu làm sao mình giảng. Đứng
lớp mình giảng những câu hỏi này cho cái người học trò họ hiểu, để họ trả lời
cho những câu hỏi này, gọi là cái giáo án của cái người đứng lớp. Thì bây giờ mấy
con thấy, cái chương trình giáo dục đào tạo của Nhà nước nó đã có sẵn sàng cái
mẫu của nó, cái giáo trình của nó, cái giáo án của nó, nó rõ ràng. Sách giáo
khoa của Nhà nước, năm nào nó cũng in. Nhưng mà nó dạy những cái bộ môn khác.
Còn mình bây
giờ mình soạn thành cái giáo trình, giáo án dạy bộ môn đạo đức. Cho nên mình dạy
giới luật, phải không? Mình dạy giới luật đức hạnh, chứ có gì. Để cho mình thấm
nhuần đạo đức để trở thành một con người giải thoát vô lậu chứ gì. Cuối cùng
thì mình vô lậu thì chứng quả A La Hán chứ sao. Tui đâu còn sân si thì không phải
là. Tôi vô tôi học chứ tôi có tu gì đâu.
Mà ngày nào
nó cũng nhồi nhét tui hoài, trong tư tưởng tôi hoài, nó nhét ba cái đạo đức này
hoài. Cuối cùng, tôi là người ham thích đạo đức, cho nên tôi mới xách vở, xách
cặp bát tôi mới vô trường, tôi ngồi tôi học. Mà tui học cái ông thầy cứ nhồi
nhét ở trong cái đầu tôi hoài. Cuối cùng tôi trở thành đạo đức, chứ tui có tu
cái gì đâu. Bởi vậy mới gọi là chương trình giáo dục đào tạo.
Chứ còn bây
giờ bắt mấy con vô thất ngồi tu, thì như vậy gọi là chương trình đào tạo cái
gì? Tui giảng rồi mấy người về mấy người tu được thì được, không được thì thôi,
thì cái chuyện đó đâu có còn gọi là đào tạo. Còn cái này người ta đào tạo mười
người vô lớp này học, Thầy giảng như vậy phải làm bài đàng hoàng, không thì bị
đòn. Con làm biếng đâu được, con trả lời trật thì bị đòn. Phải về mà ráng mà
moi cái óc mình tìm hiểu. Không hiểu thì khi mà ông giảng sư, hay ông giáo
viên, ông giảng thì mình cũng cố lắng tai mình nghe, để ông nói cái gì cho mình
hiểu. Còn đằng này, mình ngồi mình nghe ở đâu ngoài chợ, mà ở đây làm sao mình
hiểu? Các con hiểu chưa?
Cho nên vì vậy,
khi đó mình là một người ráng học đạo đức. Mình vô đây mình nghe cái ông giảng
viên ông dạy, ông giảng cái bài đó để cho mình hiểu. Để rồi ông cho những câu hỏi,
mình trả lời cho đúng, mà mình trả lời đúng thì tức là mình đã hiểu chứ gì. Mà
mình hiểu, thì mình thấu triệt được nó rồi chứ gì, thì như vậy là tư tưởng mình
nhồi vào cái sự hiểu biết đó. Mà nhồi vào hiểu biết thì phải trở thành đạo đức.
Như vậy là người ta đào tạo mình rút cuộc là mình trở thành nhà đạo đức mà mình
không hay gì hết. Tới chừng người ta chửi mình không giận, bây giờ tôi mới biết
là tôi toàn thiện. Các con hiểu không? Chứ có khó gì đâu.
(26:49) Nhưng
mà cái người mà soạn thảo được cái giáo trình đạo đức này, nó cực khổ trong cái
giai đoạn này, nhưng mà nó đã sẵn rồi sau này thì mấy người kia nó dễ. Sau này
thì con cháu chúng ta những lớp. Bây giờ nó có sẵn rồi mấy con đứng lớp mấy con
dạy nó dễ, còn bây giờ Thầy là người cực. Mà giờ một mình Thầy làm sao, các con
thấy một cái giới, một cái giới luật không sát sanh Đức Hiếu Sinh, mà biết bao
nhiêu Đức Hiếu Sinh! Nó cả một cái tập sách dầy vậy. Một cái giới thôi chứ đâu
phải nói là đừng sát sanh hay không nên sát sanh hay cấm sát sanh, thì cái chuyện
đó nó dễ quá rồi. Nhưng mà nói về Đức Hiếu Sinh biết bao nhiêu về thân hành, khẩu
hành, ý hành của chúng ta. Biết bao nhiêu sự kiện xảy ra trong cuộc đời này! Phải
thương yêu như thế nào đúng, thương yêu như thế nào sai. Nó đòi hỏi chúng ta phải
rèn luyện cái tri kiến chúng ta phải hiểu cho rõ ràng. Thì như vậy mấy con thấy
như thế nào, như vậy là đào luyện mấy con chứ, để trở thành quả A La Hán chứ.
Phật tử: Thầy viết cái giáo trình đó chưa Thầy?
Trưởng
lão: Thầy viết rồi.
Cô Út đang dạy ở trên, dạy nay được tám bài rồi. Thầy Chơn Thành mới dạy được
ba bài, bốn bài.
Phật tử: Để cho những người ngoài mà không
được tham gia cái lớp đó rồi thôi, mà sao mà con có thể hiểu được những cái.
(27:59) Trưởng
lão: Bây giờ thì nói chung là số người, người ta được học, người ta được biết.
Rồi bắt đầu bây giờ đó, đầu tiên thì người ta đến người ta dự trong một tuần lễ,
một tháng. Người ta đã nói gia đình rồi, thì mình khi mà nhận cho họ vào học một
tuần lễ, sau khi đúng cho họ về. Họ về họ đem những cái sự hiểu biết của họ, họ
lại nói ra cho nhiều người biết nữa. Bắt đầu từ đó người ta khăn gói, người ta
đến, người ta học. Bắt đầu bây giờ mấy con mới là những người đứng lớp dạy, chứ
bây giờ ai dạy?
Chẳng lẽ Thầy
bây giờ dạy, bây giờ Thầy mà đứng lớp Thầy dạy, thì bao giờ họ cũng tập trung
vô Thầy, thì con cũng dạy không được; mà cô Út dạy cũng không được, mà thầy
Chơn Thành dạy cũng không được, các con hiểu điều đó, phải hiểu điều đó rất rõ.
Cho nên vì vậy
đó, Thầy ẩn bóng là một điều tốt, và Thầy ẩn bóng Thầy có thì giờ để soạn thêm
những cái giáo án này. Rồi mấy con phụ, phụ được với Thầy, ví dụ ngòi bút của mấy
con làm được mấy công việc này. Bắt đầu mấy con có những cái mẩu chuyện, có những
cuộc đời của mình xảy ra nói lên cái đạo đức trong đời. Từ cái chỗ mình thấm
nhuần được cái đạo đức, mình mới suy ngẫm qua mình. Mình mới viết lên những cái
bài đó, để rồi từng đó nó trở thành một cái bài giáo án. Đó là mấy con tiếp tay
với Thầy rồi. Các con hiểu chưa? Rồi từ đó, từ cái chỗ đó mình lại học cho
mình, mà mình lại vừa tiếp phụ Thầy làm công việc. Cuối cùng mình trọn vẹn đạo
đức thì giải thoát còn sợ gì.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét