160- PHẢI CÓ THẦY DẠY THEO
ĐÚNG ĐẶC TÍNH, ĐẶC TƯỚNG
(37:20) Hình
như Diệu Quang bữa nay hơi gầy, có phải không con? Hôm đó con ở trên đó thấy
khá, bữa nay gầy rồi. Thầy tiếc không được ở gần Thầy, gần Thầy chắc mập được.
Rồi chắc chắn là sẽ có dịp ở gần Thầy, bình tĩnh đừng có sợ! Thầy đọc sách của
con viết, những cái bài của con viết hôm cái lớp Chánh Kiến đó, bài con khá lắm,
được, cần triển khai thêm. Con thì cần phải học triển khai, sống bình thường.
Bây giờ cái sức khỏe của con lớn tuổi rồi, đừng có gò bó ở trong những cái giới
luật quá nhiều, mà hãy bình thường. Rồi triển khai cái đức hạnh, lần lượt tới
cái giới nào dạy được, thì từ đó nó thấm nhuần, thấm nhuần. Cơ thể khỏe mạnh mà
không bị ức chế, còn không khéo là con ức chế, con ốm, làm cho con khổ.
Bởi vì trong
cái lớp học, mà có Thầy thì Thầy nói đúng là đặc tướng của người nào mình phải
dạy theo cái đó, nhưng mà cái chung thì phải học hết. Bởi vì thông suốt thì người
nào cũng phải thông suốt như nhau, chứ không phải là người này thông suốt; mà
người kia không thông suốt, nghĩa là cái thông suốt. Nhưng mà cái đặc tính, đặc
tướng của mọi người thì phải thực hiện cái pháp này riêng cho mình. Thí dụ như
bây giờ, cái đặc tướng người đó là phải ăn hai bữa, là hai bữa; mà cái người đó
ăn một bữa, là phải ăn một bữa, chứ không được ăn hai bữa. Nó phải riêng, cái đặc
tướng của người ta mà.
Rồi chừng mà
người ta học tới cái chỗ đó, nó thấm nhuần được, thì cái đặc tướng của người ta
nó thay đổi chứ. Bởi vì cái tư tưởng của người ta nó phải thay đổi, thì từ đó
cái tướng, cái hình sắc của người ta nó thay đổi theo cái tư tưởng. Người mà
vui, thì cái tướng nó khác; cái người mà buồn rầu thì cái tướng nó khác; mà cái
người mạnh thì tướng nó khác; mà người ốm nó khác chứ. Các con hiểu chứ? Nó phải
thay đổi theo cái tư tưởng của nó.
Cho nên người
ta tùy theo cái tư tưởng đó, mà người ta xác định được cái đặc tướng đặc tính của
người đó người ta dạy. Cho nên một người mà ăn một ngày một bữa mà khỏe mạnh mà
mập mạp thì người ta biết rằng cái người này không được ăn hai bữa, người ta
đâu có cho. Còn cái người mà ốm yếu mà càng ngày càng xanh xao, cái người này
biết cái người này thiếu cái gì rồi, người ta biết rồi. Vậy cái tư tưởng họ là
nằm ở chỗ nào, người ta cũng biết rồi, cho nên người ta phải dạy họ phải ăn hai
bữa. Thì lúc bây giờ họ phải ăn hai bữa thì nó phục hồi cơ thể họ, thì lúc bây
giờ tinh thần họ phấn chấn lên. Thì người ta dạy đạo đức nữa thì nó phải sáng
suốt nó nhận vào. Các con hiểu chỗ đó không? Tại sao người ta dạy đặc tính, đặc
tướng? Là phải biết, phải rành chứ không khéo cái tướng của người ta vậy mà dạy
như thế này làm sao người ta tiếp nhận được, thì lúc đó người ta phải chết rồi.
Cho nên cái
người mà người ta dạy đạo, người ta sáng suốt lắm. Người ta nhìn qua gương mặt
là người ta biết tinh thần và cái tướng của họ sao rồi. Người ta chỉ giúp cho họ
vượt lên thôi. Cho nên hiện bây giờ mấy con đứng lớp, mấy con chỉ dạy cái giáo
án này, chứ mấy con nhìn tướng ai được. Có phải không? Không thể dạy theo đặc
tính, đặc tướng được. Mà chừng nào mấy con, cái tâm thanh tịnh rồi, mấy con
nhìn cái mấy con biết. Tại vì cái tâm mấy con quá toàn thiện rồi, thì mấy con
thấy người ta mấy con biết.
(40:32) Còn
nó còn bị một cái vướng mắc gì, thì mấy con không thấy. Tại bị tưởng nên mấy
con cứ thấy người ta bị tưởng không, hễ bị tưởng là thấy tưởng, mà bị cái gì là
phải thấy biết, cho nên nó sẽ bị sai. Cho nên vì vậy mà Thầy thường nhắc cũng
như là Thiện Thảo, hoặc là Tấn Trọng, hay hoặc là như Diệu Vân khi mà tu mà đến
giai đoạn đó rồi, Thầy biết, Thầy bảo phải dừng, là dừng. Để cho mình tiếp tục ở
trong cái giai đoạn nào; để gạn lọc cho sạch những cái tâm của mình như thế
nào? Để rồi cái này mình sẽ chiến thắng được. Chứ không khéo mình thấy cái này
được, mà bây giờ cái này không gạn lọc cho sạch những cái vi tế này, thì cái
này nó tiến tới thì nó sẽ tai hại. Người ta biết cái lúc nào mà thực hiện pháp
này, mà lúc nào mà thực hiện pháp này. Phải không?
Như bây giờ
con, con không biết con phải tu cái pháp nào. Nhưng mà Thầy là người biết con
phải tu pháp nào. Nếu mà Thầy biết, Thầy mới dạy con được chứ. Cũng như bây giờ
Diệu Vân, Thầy biết phải tu cái pháp nào; mà phải dừng ở pháp nào, thì mấy con
phải biết nghe lời Thầy! Mà cãi lời Thầy thì mấy con đi lạc đường, đi tuốt luốt.
Thay vì trong rừng nó đi tới cái ngã tư này, bây giờ không biết quẹo bên đây
hay quẹo bên kia, đi tới, đường nào đúng đây? Cứ đứng đó mà ngó, mà nếu đi đại
thì nó sẽ trật. Cho nên chỉ có một cái người mà người ta rành cái con đường rừng,
người ta nói: "Bây giờ muốn đi về nhà phải không? Thì phải đi con
đường này, quẹo qua đây, chứ không được đi thẳng". Thì mình quẹo qua,
cho nên về nhà đúng, chứ không khéo mình cứ đi lạc mất.
Thầy nói chỉ
có Thầy thôi. Nghĩa là bây giờ con đường tu này chỉ có Thầy là người hướng đạo,
chứ không còn có người thứ hai mà có thể dẫn dắt đi tới đâu được. Bởi vì con đường
đó Thầy đã đến đích, còn mấy con thì đang đi trên con đường đó, chưa có tới
đích được.
Cho nên khi
mà mấy con bảo "đi quẹo bên đây cái", coi chừng đi trật,
không đúng. Mà mình nghĩ rằng mình sẽ đi trúng, nhưng mà rồi mình đi trật, mình
thấy con đường đang ngon quá mà: "Trời đất, con đường đi thẳng
không gai góc đâu!" ai biết mình quẹo qua thì nó gai góc, nó cực
chứ cái gì. Thì mình cứ đi thẳng đi, tức là nó dẫn mình đi sai.
Mà Thầy bảo
bây giờ nó ngon cũng phải dừng lại, chỗ này không có được đi nữa. Đi qua cái đường
này, bây giờ cứ theo đường Xuyên Á mà đi cho ngon thì không có được. Đi qua cái
đường mà hẹp hòi này đi, thì nó sẽ tránh được cái chỗ đó! Thì mấy con sẽ qua
đây, thì mấy con không lạc đường, đó là cách thức tránh lạc đường.
Phật tử: Trong thời gian Thầy ẩn bóng làm
sao Thầy chỉ cho tụi con được?
Trưởng
lão: Gai góc Thầy
cũng chỉ mấy con nè. Và đồng thời hôm nay thì về đây gặp mấy con. Là tìm một
cái nơi để cho mấy con được gần bên Thầy, để mà hướng dẫn cho mấy con. Các con
hiểu điều đó, chứ còn nếu mà không, mà Thầy ẩn bóng thì Thầy ở trong hang Ngọc
Tuyền nữa thì thôi, ai chui vô trong đó ở được với Thầy, thì chỉ còn nước mấy
con chết. Bão mà còn chung vô không được mà, làm sao ai chung vô đó được. Có phải
không? Cho nên Thầy mà ở trong hang Ngọc Tuyền thì không có ai. Chỉ có tới giờ
Thầy đi ra, Thầy ôm bình bát xuống chùa Ngọc Tuyền, Thầy xin cơm là Thầy ôm. Chứ
còn thiệt ra, thì ở đó họ cũng vô đó họ chơi, họ thăm vậy chứ họ cũng không dám
ở trong đó nữa. Chỉ có Thầy dám, bởi vì Thầy có ai làm gì Thầy được mà Thầy sợ.
Cho nên ở
Phước Hải nhà cửa họ sập, bão nó sập. Nhưng mà Thầy đâu có sập, bởi vì trong
hang mà sập cái thứ gì. Cây mà có ngả đi nữa cũng đè trên miệng hang thôi, có
ăn thua gì Thầy ở dưới đâu. Còn họ thì chùa sập, chứ còn Thầy có sập đâu. Thầy ở
đâu là chỗ đó là bình an nhất, không có chỗ nào mà nói chuyện. Nói chung chỗ
hang Thầy ở, không có một cái lá cây rải nữa, chứ đừng nói chi tới một cái
nhánh. Các con biết không? Bão vậy chứ mà sự thật ra nó xoáy sao, nó lại mấy
cái nhà mà làm ác kia, nó quần tan nát hết rồi. Còn cái nhà thiện, với cái chỗ
thất Thầy ở, cái chỗ hang Thầy ở không bao giờ, nó còn nguyên vẹn. Không có hề
hấn một cái lá cây rớt nữa chứ đừng. Bão nó đi kỳ cục chứ nó đâu có.
Cho nên Thầy
nói cứ sống đạo đức, cứ sống giới luật của Phật đi. Bão nó tránh mình chứ mình không
có tránh bão. Còn mình sống ác, thì mình đi tìm cái hang nào chui nó cũng tới
nó thăm. Nhân quả thiện ác nó vậy đó con, không có ai mà định được cái hướng nó
được đâu.
HẾT BĂNG

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét