157- CÁCH THỨC HỌC TẬP TRAU
DỒI ĐẠO ĐỨC
(15:27) Phật
tử: Vậy lúc mà con ngồi không bình thường, không làm gì ạ Thầy? Cứ im lặng,
mà nó khởi lên lại quán xét tiếp ạ?
Trưởng
lão: Như vậy đó con.
Tại vì cái tỉnh giác của con nó chưa có đủ, cái đức Ngũ Giới của nó chưa có
tròn, cho nên nó mới còn cái niệm. Nếu mà đức giới nó đủ rồi thì nó không có
còn niệm. Bởi vì tự cái đức Ngũ Giới đó, nó tự đó, nó đã ly tham, sân, si cho
mình. Bởi vì nói giới ly tham mà, giới ly. Cho nên mình, Thầy nói tu nó dễ lắm,
đâu có khó.
Phật tử: Con thấy không dễ đâu Thầy.
Trưởng
lão: Không dễ chứ
gì? Thí dụ như bữa nay, bây giờ Thầy nói cái sự việc như thế này để con thấy.
Thầy nói Thầy đưa ra một cái mẩu chuyện thế này thôi, đó là những cái bài học đạo
đức mà Thầy đã viết, cô Út dạy rồi, chứ chưa phải không đâu.
Như cái mẩu
chuyện khi mà đưa ra làm thành cái giáo án, Thầy đưa ra một cái mẩu chuyện, thí
dụ như một mẫu chuyện đơn giản là bây giờ, như một chú bé mà chú đi lượm từng
cái con sao biển chú ném xuống biển. Thì có một cái người đó mới thấy cái chú
bé này kì, cứ lượm ba con sao biển ném xuống biển để chi? "Chú làm
cái chuyện gì vậy?" "Tôi lượm những con sao biển
tôi ném xuống nước biển để chết tội nghiệp, chú bé trả lời thế đó. Nhưng mà biết
bao nhiêu con sao biển mà bị sóng gió nó tạt lên bãi biển, chú làm chuyện mất
công như vậy?"
Thì cái chú
bé đó trả lời: "Tôi chỉ làm cái chuyện vừa với cái sức của tôi
thôi. Nhưng mà những con sao biển này nó cũng sống được, chứ tôi làm hết, tôi
đâu có làm hết được".
Cũng như bây
giờ cả bao nhiêu người không đạo đức mà bây giờ có một người gần mình, mình
không dạy đạo đức họ, thì mình nói để chờ tui dạy cho hết, thì tui mới dạy, thì
cái chuyện đó, cái người gần bên mình, mình bỏ sao? Thà là được một người còn
hơn là bao nhiêu người. Thì như vậy bây giờ đưa cái bài như vậy, hỏi cái đạo đức
của chú bé này cái chỗ nào? Cái hành động đạo đức của chú ở chỗ mà chú ném đó
là hành động đạo đức, suy nghĩ đó là cái ý của chú, mình làm cái chuyện đó có lợi
ích cho những con sao biển mà khi chú ném chúng xuống biển. Đó là ý suy nghĩ, tức
là đạo Đức Hiếu Sinh của chú ở cái ý. Con hiểu không?
Bây giờ mình
vạch cái bài đó ra làm cho người ta hiểu được cái hành động đó là đạo Đức Hiếu
Sinh nó chỗ nào, chỗ nào. Thế bắt đầu con suy tư, con trả lời những câu hỏi đó,
thì đó là cái giáo án cho con học rồi chứ gì. Nhưng mà con học con hiểu biết
như vậy con tưởng nó nông, nó sơ đâu, nó làm cho con thấu triệt được cái đạo đức
và nó thấm nhuần vô trong cái tư tưởng của con mà con không ngờ! Rồi con học
bài khác, nó cũng có những câu hỏi như vậy nữa, nó cứ lần, cứ lần thấm nhuần,
thấm nhuần vô. Riết tới chừng một năm sau con thấy sao mà tâm mình giờ không biết
ghét ai hết, chỉ biết thương thôi, thì như vậy nó thấm rồi chứ gì. Con chỉ có học
thôi, chỉ trả lời cho đúng thôi, có vậy thôi, chứ có gì. Còn cho làm cái bài
nói về đạo Đức Hiếu Sinh khẩu hành, con cứ làm riết, bài cũng như cái bài luận
này thôi. Nhưng mà không ngờ nó thấm nhuần hồi nào con không biết. Đó là con mới
thấy rõ ràng bây giờ ác pháp tác động mình không được. Mình chỉ biết thương.
(18:43) Qua
những cái bài vở này người ta dạy từng tâm sân. Thí dụ như Thành Cát Tư Hãn,
ông đi đâu, ông đi đánh giặc ông cũng mang theo con chim ưng. Khi con chim ưng
nó dò đường nó bay trên cao, nó dò đường nó thấy giặc ở chỗ nào đó; thì nó về
nó tỏ dấu; nó báo cho ông biết là giặc phục kích ở chỗ đó. Cho nên ông biết,
cho nên đoàn quân ông đi tới là coi như bao vây giết người ta trước. Không có
bao giờ quân giặc mà giết ông được. Cho nên ông nhờ chim ưng dữ lắm.
Nhưng mà hôm
đó, ông hay thích đi săn trong rừng, ông lạc ở trong rừng ông khát nước. Thì
khi ông lấy cốc của ông để thấy ở trên đá nó rỉ nhiễu những cái giọt nước xuống
ông mới lấy cốc để ông hứng nước. Khi cái cốc được nửa, coi như uống cho đỡ
khát, thì con chim ưng của ông ở đâu nó bay về, nó hất cái ly nước của ông đổ
xuống đi. Nhưng mà một lần, ông thấy con chim này nó giỡn chơi nên ông cố gắng
kìm chế.
Lần nữa ông
vừa mới uống nó lại hất cái nữa. Ba lần vậy, ông tức quá: "Thôi kì
này mà tao mà hứng nước được, mày mà bay tới mày phá, thì cái khát nước quá tao
chém đầu mày". Quả thật đúng là cần thứ tự nó hất cái ly nước của ông,
thì ông cầm sẵn lưỡi gươm, chém chết con chim.
Nhưng mà khi
mà chém chết con chim ưng, thì cái cốc nước của ông nó rớt xuống cái khe đá,
ông lấy không được nữa. Cho nên ông mới đi trèo lên cái chỗ có vũng nước, đi
lên trên đó có chỗ vũng nước nhỏ, có con rắn chết trong đó. Lúc bấy giờ ông mới,
cái sự hối hận của ông mới thương tiếc con chim, nó đã chết rồi, nếu ông biết.
Thì cái câu
chuyện người ta nêu ra như vậy, thì bây giờ mới đặt ra câu hỏi trong cái đó,
cái đạo đức ở chỗ nào? Con chim nó đạo đức chỗ nào? Hành động nó đổ cái ly nước
của ông. Thì con thấy bây giờ mình học như vậy là mình phải thấm nhuần chứ sao.
Qua cái câu chuyện thôi nghe nó cũng xót xa rồi chứ gì. Phải không? Nó cũng thấm
nhuần cho mình cái hành động đó rồi chứ gì. Rồi bây giờ lại được câu hỏi đặt từng
chút của từng cái hành động đạo đức đó, nó hiếu sinh như thế nào? Thì các con
thấy nó thấm nhuần như thế nào?
Như vậy mới
gọi là cái giáo án để đứng lớp dạy người ta. Truyền đạt những cái tư tưởng đạo
đức đó, cho người ta thấm nhuần trong cái đạo đức đó bằng những câu hỏi; bằng
những cái bài làm. Có phải là cái chương trình giáo dục đào tạo không? Nhưng một
năm sau, ba trăm sáu mươi lăm ngày học một năm, nghĩa là ngày nào con cũng cắp
sách siêng năng. Dù ngày Tết cũng cắp sách siêng năng đến học, chứ mình đâu cần
gì vui, ăn Tết nữa đâu. Đời mình khổ quá rồi. Nhưng mà ba trăm sáu mươi lăm cái
bài đạo đức này, cứ cái chút, cái chút nó thu thập ba trăm sáu mươi lăm bài học
đạo đức. Bây giờ con sẽ đạo đức như thế nào, con biết không? Con không ngờ được,
nó thấm nhuần đến cái mức độ nào mấy con.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét