155- NHỜ HỌC TẬP MỚI THÔNG
SUỐT ĐẠO ĐỨC
(05:43) Cho
nên buộc lòng cái chương trình mà giáo dục đào tạo của đạo Phật ra đời. Cho nên
lớp Ngũ Giới phải học. Lớp thọ Tam Quy cũng phải học quy y Phật, quy y Pháp. Nó
là đức hạnh chứ có gì đâu. Nói tui quy y Phật, tui theo Phật, tui học theo Phật.
Nhưng mà sự thật mình học làm sao đây? Ông Phật là cái người tượng trưng cho
cái đức từ bi, cái lòng thương yêu.
Vậy thì ngay
từ cái giới thứ nhất là cũng học lòng thương yêu. Thì ông Phật mình muốn, thọ
Tam Quy, quy y Phật cũng phải học lòng thương yêu chứ học gì? Vậy học ở trên
cái ông Phật, phải học cái gương hạnh của ông Phật. Ông thương yêu cái gì? Thì
phải nhắc cái gương hạnh của ông Phật. Ai nhắc cho mấy con biết? Thì phải có
người thông suốt mới biết, mới nhắc.
Các con thấy
chưa? Vậy thì nó phải thành lập một cái giáo án; một cái bài. Bây giờ cái gương
hạnh của đức Phật thương một cái người nào, thương một cái người hốt phân, để
nhận họ vào; để trở thành một tu sĩ, dạy cho người ta chứng quả A La Hán. Cái
tình thương đó như thế nào? Để phá ban bằng cái giai cấp cùng đinh của xã hội.
Thì cái người
đó phải đưa cái bài đó ra, rồi mới hỏi cái đạo đức của đức Phật lúc bấy giờ
thương là như thế nào; làm như thế nào; hành động như thế nào; nói như thế nào?
Trong khi cái mẩu chuyện đó nó phải có, cái bài kinh nó phải có. Có phải không
mấy con? Ai nói ra từng chi tiết này? Mà từng chi tiết này được vạch ra thì nó
lại thấm nhuần cho cái người đã được học. Thầy đặt ra câu hỏi từng cái chỗ đoạn
đó sao. Hỏi cái chỗ này đạo đức gì? Khẩu hành, thân hành ý hành của Phật như thế
nào? Thì mấy con đọc mấy con hiểu thì tức là mấy con thấm rồi chứ gì? Mà khi mà
Thầy truyền đạt những cái đó làm cho cái tư tưởng của mấy con thấm được cái đạo
đức đó thì mấy con có tu không? Tu đó chứ sao. Học là tu; tu là thấm nhuần; thấm
nhuần thì tức là nó trở thành đạo đức mà mình không hay. Cuối cùng khi mà thấm
nhuần rồi, thì tâm mình còn chỉ có thương người, thì người ta làm gì mình có giận
hờn nữa đâu.
Tại vì bây
giờ nó chưa thấm, cho nên dù sao tôi cũng phải chịu nhẫn nhục. Nghe nói tức
quá, tui nhẫn tui không nói lại chứ sự thực tui cũng bực bực trong bụng. Các
con thấy cái người nói vậy chứ không ưa thì tức là mình chưa thấm. Nhưng mà mỗi
ngày, mỗi bài vở, mỗi nói về đạo đức, từ cái bài này cho đến cái bài khác người
ta nói đạo đức. Lần lượt thấm dần, biến thành mình con người biết thương yêu chứ
không có ghét. Đó là cái chương trình giáo dục.
(08:21) Bởi
vì người ta giáo dục người ta hướng dẫn mình thấm nhuần. Mình thấm được cái lý,
mình thấm được cái đạo đức. Người ta truyền đạt cái tư tưởng của mình để cho
mình thấm dần ngày chút, ngày chút. Trong một năm con học 365 ngày, 365 cái bài
đạo đức. Mỗi một ngày các con được thấm nhuần thêm một cái đức hạnh thân hành,
khẩu hành, ý hành hoặc một cái bài đó nó có cả thân hành, ý hành, khẩu hành,
trong một cái bài đạo đức đó. Cứ ngày nhét thêm cho mấy con trong tư tưởng chút
chút, chút chút chút. Năm sau mấy con, trời đất! Bây giờ tui thành con người biết
thương không biết ghét. Có tu cái gì đâu, mấy con thấy chỉ người ta hướng dẫn
đào tạo mình thôi.
Cũng như Thầy
ví dụ như bây giờ mấy con cầm bức thư như thế này mấy con đọc chữ vanh vách. Nếu
trước kia mấy con không học thì ngày giờ này mấy con đọc được không? Nó thấm
nhuần chữ, bây giờ mấy con đọc đâu có cần phải đánh vần, đâu có cần ráp đâu, nó
tại nó thấm. Các con hiểu không? Hồi đầu tiên mấy con mới ráp chữ, mấy con đọc ấp
a, ấp ửng chứ gì, chưa suông, lần lượt đọc suông suông, nhưng mà nó chưa thành
cái bài văn đọc cái kiểu đó. Cho nên người ta bắt mấy con tập đọc. Lần lượt cứ
thấm nhuần, mấy con có phải, có phải mấy con tu tập cái gì đâu. Lần lượt buộc
lòng mấy con phải học tập. Nó thấm lần, thấm lần, từng đó nó vô mấy con cầm máy
con đọc vanh vách. Thầy nói đơn sơ về cái chương trình giáo dục đào tạo của bộ
giáo dục. Để đào tạo chúng ta có những kiến thức; có những cái hành; có những
cái tay nghề, chuyên môn đều là hoàn toàn qua cái trường lớp đào tạo cho mình.
Và cuối
cùng. Bởi vì chúng ta học môn đạo đức, còn kia học môn nghề nghiệp. Con hiểu
không? Cái nghề nghiệp nó cũng mới thành cái nghề nghiệp của người ta. Bây giờ
thí dụ như con học về toán, thì bắt đầu bây giờ cái môn học toán thì nó phải vậy,
nó phải học cái chương trình như giáo dục, cái kiến thức nó phải vậy thôi.
Nhưng mà con học về sử, địa nó phải khác chứ. Cái môn học nào nó ra môn học nấy.
Cho nên bây giờ thí dụ như Thầy nói về giáo sư sử địa, nói về địa, nói về đất
nước Việt Nam chúng ta thì ngay đó chúng ta thấy cái hình chữ S rồi, có phải
không? Nhưng mà các con chưa học, các con chưa biết đất nước Việt Nam nó ra sao
không biết. Nó tròn, nó méo như thế nào không có biết, có đúng không? Nhưng mà
con học rồi đi, nó lưu thành ký ức. Hễ nói đất nước Việt Nam con biết liền. Tại
vì nó thấm, nó thấm nhuần, chứ tự thân nói nó biết nó không biết đâu. Mà nó biết
rất nhanh, nói về cái hình dáng của cái địa lý của đất nước Việt Nam nó biết
nhanh, rất nhanh. Nó biết biển ở chỗ nào, mặt đất ở chỗ nào, cái núi ở chỗ nào,
có phải không? Nó biết cái thủ đô Hà Nội, Huế và thành phố Hồ Chí Minh nằm đâu
nó biết liền. Ở trong cái đầu nó chứ gì. Nếu mà nó không học thì chắc nó Không
Tưởng tượng ra nổi cái điều đó phải không? Đó là cái chương trình giáo dục.
(11:15) Cho
nên gần đây mấy con thấy cô Út cô đứng ra cô dạy là hoàn toàn là Thầy soạn ra
cái giáo án. Nhưng mà lâu nó sẽ thấm nhuần.
Phật tử: Cô Út dạy cho bên nữ ạ Thầy? Còn
bên nam Thầy?
Trưởng
lão: Bên nam là Thầy
Chơn Thành. Phải huấn luyện cho hai người này trước, để cho họ khởi, như là khởi
xướng trong cái vấn đề của các lớp học. Rồi sau này các con đều là những người
đều phải đứng lớp hết. Tại sao? Tại vì mình đã thấm nhuần được đạo đức. Thì lúc
bấy giờ những người này rất là vất vả, họ chưa có xả, họ chịu đựng, nhiều khi
còn bị chống đối. Còn sau này mấy con hết chống đối rồi. Bởi vì họ đã quá thuần
rồi, những cái lớp người khác mà đến học mấy con dạy. Toàn là mấy con đã là những
người đã thuần rồi. Không có còn trở ngại trên con đường. Đã từng những cái
kinh nghiệm mà người ta hỏi cái này, cái kia. Mọi người đã hỏi cái này, cái
kia, đều lần lượt hai người này đều chịu, gánh hết rồi mấy con.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét