146- DỰNG LẠI NỀN ĐẠO ĐỨC
LÀ NHIỆM VỤ CỦA TU SINH
Mà Nguyên
Thanh hồi nãy viết riêng với Thầy đó thì xin … Từ với Nguyên Thanh thì chia
làm hai khu ở riêng ra để độc cư trọn vẹn để mà tu, cố gắng trong mấy tháng cho
nó… Vì vậy thì hai người nên đừng có ở gần nhau, gần nhau rồi quý nhau rồi
cũng nói chuyện rồi này kia nữa thì tu không được.
(52:16) Cho
nên chia ra, (mỗi) người ở một khu. Bây giờ ở đó có không? Có hai khu, (mỗi)
người ở một khu. Người nào cũng tách rời ra để mà ráng mà lo tu, trong vòng mấy
tháng nữa, còn có 5 tháng nữa, ráng! Có hiểu không? Hiểu thì tu tất
cả được an mà không hiểu… Mà cứ ở gần thì người này làm cho người kia động…
Cho nên ở
đây mấy con thấy, những người nào mà làm động, ở đây thì thầy Chân Thành ở gần
một cái cửa. Mấy con đi ra cái cửa gần cái thất người ta ở, mấy con đừng có
đóng cái cửa cái “rầm”, tội người ta ở gần! Đó, nó khổ chỗ đó!
Bây giờ thầy
Chân Thành ở gần cái cửa, mà đi ra đóng cái cửa, cái cửa sắt mà đóng cái “rầm”
thì người ta làm sao người ta tu? Cho nên mình là cái người tu phải nhẹ nhàng,
khéo léo, đừng có làm vậy!
Cho nên ở
đây, lúc mà 10 giờ người ta đi ngủ, cần phải đi ngủ, đóng cái cửa cái “râm”,
không biết là mình đi… nhẹ nhàng, phải làm khéo léo, đi nhẹ nhàng, đàng hoàng,
đừng làm… Tất cả những điều này cố gắng để cho mình khắc phục trong thời
gian…
Làm cho được.
Bởi vì cái hạnh phúc của loài người là nơi mấy con! Cái quyết định của Thầy mà!
Đời sống của Thầy là đủ rồi mấy con, Thầy làm được rồi. Còn ai mà có thể làm…
Thầy làm chủ được sự sống chết, Thầy muốn chết hồi nào thì chết muốn sống thì sống.
Thầy biết chỗ mình về.
Còn mấy con
thì bây giờ tuy rằng học hiểu… chưa làm chủ được. Và biết bao nhiêu chúng sanh
đang khổ, mà hôm nay Thầy lấy chọn một số người này để tiêu biểu cho cái phước
báu của chúng sanh, thì cái trách nhiệm bổn phận của mấy con không phải là chuyện
thường!
Nếu dựng lại
cái nền đạo đức nhân bản nhân quả này, mấy con đã đọc được hai cuốn sách đạo đức
của Thầy viết chứ gì? Các con thấy nó gần gũi với con người chứ đâu có xa đâu?
Cái đạo đức của nó như vậy, đạo Phật là đạo đức như vậy, chứ không phải là xa!
Thế mà dựng lại toàn bộ 24 tập đạo đức như vậy thì đem lại hạnh phúc cho con
người trên hành tinh này biết bao nhiêu?
(54:19) Các
con biết vừa rồi, một tờ báo Việt Nam của chúng ta nói về bên Liên Xô, cái vấn
đề gia đình nó thay như là thay áo! Mà cái rượu chè, đánh lộn đánh lạo trong
gia đình tàn nhẫn một cách tàn nhẫn, bên Liên Xô! Hiện tượng ở bên các nước Âu
phương, vì ba cái rượu này mà tai hại rất lớn. Nghĩa là gia đình tan nát hết! Rồi
cái vấn đề mại dâm, nó đã làm bao nhiêu gia đình tan nát, nó không còn gì nữa!
Làm cho đau khổ…
Nhưng mà mấy
con là những người ngồi trước mặt, tiêu biểu cho nền đạo đức, mà mấy con làm
không được Thầy về! Lỗi của ai mấy con biết? Lỗi của mấy con không hiểu cho rõ,
lỗi của mấy con không ráng tu tập, cho nên nhân loại sẽ chịu những cái đau khổ
này!
Mấy con thấy
cái nhiệm vụ, mấy con ngồi trước mặt Thầy, mấy con bỏ hết gia đình, bỏ hết tất
cả mọi cái, mấy con đến đây để thực hiện con đường đạo đức của Phật giáo không
làm khổ mình, đem lại sự lợi ích cho mọi người thì mấy con phải quyết, phải có
sự quyết tâm.
Một người tu
chứng nền đạo đức của Phật giáo, tám lớp học của đạo Phật sẽ dựng lại. Giáo
trình, Thầy đem hết sức lực Thầy sẽ làm cái giáo trình này, từ cái lớp Chánh Kiến
cho đến Chánh Định, bài vở hẳn hòi! Những cái bài kinh mà trong kinh Nikaya mà
Hòa thượng Minh Châu đã dịch, Thầy sẽ đưa những cái bài kinh này vào từng cái lớp,
kết tập kinh sách lại hết.
Còn nếu mà mấy
con mà tu không chứng, còn 5 tháng nữa, Thầy dẹp sạch hết, Thầy không làm gì hết.
Thầy chống gậy đi chu du chơi cho sướng. Chẳng cần ai biết đến Thầy, Thầy đi tới
đâu Thầy… Cái phước báu của Thầy rất đầy đủ, Thầy đi đến đâu Thầy no đủ đến
đó. Không có ai mà không cho Thầy hết!
(56:07) Nghĩa
là Thầy đến Thầy xin, thầy đâu có xin đồ ngon đâu! Xin cơm đổ, cơm thiu của họ
ăn cũng được, có cần gì đâu! Đối với Thầy thì cái gì cũng sống được hết, cho
nên đối với Thầy không quan trọng.
Cho nên hôm
nay Thầy nói trước mặt đây cái trách nhiệm bổn phận mấy con. Phật giáo có dựng
lại được, nền đạo đức Phật giáo có dựng lại được là ở nơi mấy con chứ không phải
ở chỗ Thầy.
Thầy dạy hết,
cái bài cuối cùng này là Thầy nhắc mấy con, Thầy đem cái bài Thánh Cầu là nhắc
mấy con cách thức để cho mấy con biết cái gì bị sanh bị già bị chết, mục đích
nhắm vào cái chỗ tu tập.
Con muốn
nghe thì Thầy sẽ cho ít cái đoạn đọc. Bây giờ mấy con đi… Rồi Thầy sẽ cho ít
cái tài liệu. Nhưng mà ở đây thì mấy con phải có sự quyết tâm. Chỉ còn có 5
tháng, không lâu đâu. Được hay không được đó là cái phước của chúng sinh, mà
các con là cái tượng trưng cho cái phước của chúng sanh, có quyết tâm hay
không.
Thầy nghĩ rằng
coi như cái sự tu tập này nó thoáng qua, 5 tháng thoáng qua như chớp mắt. Các
con thấy, chỉ một chốc lát thì mình thấy cai Tết nó đi tới rồi, huống hồ là 5
tháng, đâu có còn dài đâu?
Hôm nay thì
mấy con thấy, 2 tháng… đến nay là ngày thứ… mà ở cái lớp là ngày 16 tháng tư.
Bởi vì ngày rằm, thay vì Thầy mở ngày rằm, nhưng mà ngày rằm Thầy phải đi họp.
Rồi thay vì ngày hôm qua là đúng ngày hôm qua thì Thầy cũng phải đi họp. Các
con thấy nó trùng lặp hai lần. Cho nên chuyển qua ngày Chủ Nhật. Thì các con biết
cái sự quyết định của nó…
Đó thi, ở
đây Thầy nghĩ rằng, nếu mấy con chỉ có cần những người quyết tâm một chút thôi,
thì sẽ có những người hiểu rõ, quyết tâm một chút, thì sẽ có những người chứng
đạo. Chứng thật sự chứ không phải là chứng một cách là nói chơi, hoặc là sợ Thầy
bỏ, mấy con nói dối. Nói dối với Thầy không được!
(58:19) Mấy
con sợ rồi mấy con nói “Tui cũng chứng đạo!”, Thầy trắc nghiệm một
cái là chết! Không, không có gạt Thầy được mà! Thầy nói thật sự. Cái gì đúng là
đúng, cái gì tới đâu, mấy con tu tới đâu Thầy biết tới đó.
Và những người
nào mà Thầy đang chú ý nhìn, không phải bởi vì cái mục đích dựng lại cái đạo Phật
là mục đích dựng lại cái nền đạo đức cho loài người, làm cho quan trọng của những
người mình đào tạo chứng hôm nay, dù Thầy có viết kinh sách, có thu băng đĩa gì
đi nữa nó cũng không bằng cái người tu chứng.
Đó là cái cốt
lõi của Phật giáo, nó mới xác định được con đường của tất cả Phật giáo từ xưa đến
giờ chưa có ai làm được cái điều này, chưa có người tu chứng được. Thế mà trong
cái lớp học của Thầy 7 tháng có người tu chứng, để mình báo cho người ta biết rằng:
Ở đây không phải là nói chơi, mà nói thật sự.
Còn không chứng?
Dẹp! Đó là cái quyền của mình mà! Mình thấy không có làm cho hao của hao cải của
người khác, mà không làm hao sức hao lực của người khác.
Bây giờ như
thế này, rồi phát triển như thế kia, rồi ùn ùn đến đây hàng trăm hàng vạn người,
nhưng mà đến đây để làm gì? Có lợi ích gì không? Có bảo chứng được cái người tu
chứng không? Hay là chỉ mình Thầy nói?
Mà không biết
Thầy có chứng không nữa! Mấy con chứng mới biết Thầy chứ? Còn mấy con chưa chứng
mấy con còn đâm nghi ngờ này kia, làm sao biết được? Rồi chừng ông này cũng như
mấy ông thầy kia, ham danh… làm được.
Cho nên ở
dây Thầy nói thật ra, làm là làm được, lợi ích là lợi ích, còn không lợi ích là
dẹp, cái đó là cái quyết định. Dạy người ta mà người ta cứ tu như thế này, lầm!
Bảo độc cư thì không độc cư, bảo đừng nói chuyện thì đi nói chuyện… bảo một
chuyện đi làm cái chuyện khác thì Thầy làm sao mà Thầy dạy được đây?
(1:00:20) Đó
thì mấy con cứ thấy Thầy có nói đúng không? Cái lỗi của ai hay là cái lỗi của
Thầy dạy? Bảo tu tới đó, dừng lại, đừng có tu nữa, ức chế tâm để rồi… Trời!
Thật sự ra nếu
một người mà vì danh vì lợi chắc người ta cũng mắc điên luôn! Nghĩa là bây giờ
mình dạy người ta điên như vậy hết ai theo mình tu nữa? Các con cứ nghĩ đi!
Thầy thì
trách phạt, bởi vì Thầy… không nghe lời mình. Thật sự ra mấy con ham tu, nhưng
mà phải hiểu cho kĩ, làm cho đúng, đừng có vội vàng. Mà khi hiểu rồi, hiểu đúng
rồi, được rồi, độc cư rồi còn xả từng chút, để rồi…
Còn bây giờ
mấy con… thì có Thầy, còn cái lớp mà Thầy chọn 20 người tu tập, thì bây giờ
còn lại những người Thầy biết. Cho nên vì vậy đó, bên nữ thì mấy con, người nào
mà được chọn mấy con sẽ về… trong 5 tháng mà nếu không độc cư… không tới đâu,
không làm được gì.
Cho nên trọn
vẹn, sống không… - nghĩa là cái miệng của mấy con bị mốc meo đó, nó đóng băng.
Thầy mà thấy nó đóng cái “rốp” là Thầy biết mấy con chứng đạo. Mà cái miệng mấy
con mà thấy uốn lượn thì chắc không chứng đạo nổi!
i.
Mà
quyết tâm thì mấy con phải thấy… giải thoát. Trong cái giai đoạn này, thay vì
bây giờ mấy con bỏ đi chơi, đi vòng vòng này kia… nhưng mà nó có lợi ích gì
cho bản thân mấy con và cho mọi người?
(1:02:05) Còn
đây là đại diện không chỉ riêng cho mình mà còn bao nhiêu người, mà cả bao
nhiêu người trên thế gian, để Thầy còn ở lại. Chớ còn không khéo thì thôi, đi
chỗ khác, chẳng ở lại với đời nữa. Ở đây mặc kệ… khổ đau, sướng khổ… tới giờ
phút này rồi…
Đó mấy con cần
hỏi gì thêm, mấy con phát biểu, không thì Thầy sẽ in cái bài kinh Thánh Cầu, rồi
mấy con sẽ đọc cái bài kinh Thánh Cầu.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét