147- Ý THỨC LÀM CHỦ, KHÔNG
CHẤP NHẬN CÁI BỊ SANH, GIÀ, BỆNH, CHẾT
Tu sinh:… Cái bài kinh Thánh Cầu… dạy bỏ vợ,
bỏ con, bỏ nhà cửa, đất đai, tài sản, ruộng vườn. Nhưng mà khi mình hành động
thì nó lại sâu hơn, mình bỏ từng cái tâm niệm của mình… gọi là cái Chân Đế thứ
hai, là mình bỏ tất cả những niệm dục.
Cho nên bởi
vậy… mình thấy nó rất là… mình bỏ từng tâm niệm rất chi li. Còn bài kinh thì
nó khái quát quá… Mà nếu không hành… rút cục không hiểu được rõ ràng.
(1:03:27) Trưởng
lão: Do cái đời sống của mình, tức là từng cái tâm niệm của mình, cái
cuộc sống của mình, sống mà bị sanh bị già, phải cảnh giác. Nhưng mà khi mình
đã chấp nhận cái không sanh rồi, thì tất cả những cái này không chấp nhận.
Cho nên mặc
dù nó bao nhiêu hàng vạn, vô lượng… trong cái sanh già bệnh chết, nhưng nó
không qua mắt.
Bởi vì khi
đó con sẽ đọc cái bài kinh Thánh Cầu này, rồi coi cái niệm, từng cái tâm niệm của
mình nó nằm ở trong cái chỗ không bị già bị chết, thì lúc bấy giờ, con đã không
chấp nhận nó, mà không chấp nhận cái sự bị sanh bị già bị chết này thì con sẽ
chấp nhận cái không già, thì con sẽ thành tựu được chứ!
Vì nó có
hai: Cái Thánh Cầu và cái phi Thánh Cầu. Mà trong cái bài Thánh Cầu thì Đức Phật
đưa ra cái Thánh Cầu và cái phi Thánh Cầu, có phải không? Cho nên chúng ta
không chấp nhận cái phi Thánh Cầu mà chấp nhận cái Thánh Cầu.
Cho nên bây
giờ chúng ta đã hiểu, đã giác ngộ rồi, đã ngộ được rồi, đã ngộ biết cái pháp
này rồi, cho nên vì vậy không chấp nhận là không chấp nhận, ngồi đây chết nhất
định là không chấp nhận, không chấp nhận cái điều đó, thì như vậy là mình chứng
đạo rồi.
Cho nên mình
đã có cái pháp tác ý rõ ràng mà, cái ý thức của mình rõ ràng, cái ý dẫn đầu, ý
làm chủ, ý tạo tác mà! Cho nên mỗi mỗi cái không chấp nhận là nhất định mình
không làm! Sai mình sao được?
Chẳng hạn
bây giờ đó, thí dụ như bây giờ, nó khởi ý bây giờ mình muốn đi ra… đó là nó nằm
ở trong, ở chỗ cái bị sanh, bị già, bị chết, cái mình muốn đi ra, mình muốn đi
ra khỏi thất. Nhưng mà cái này là cái bị sanh, bị già, bị chết!
(1:05:03) Tại
sao vậy? Mình muốn đi cho thoải mái chứ gì? Có phải không? Cho nên: “Dừng
lại! Tao không đi!” - mình lấy cái ý thức mình làm chủ mà! Cho
nên “ý làm chủ, ý tạo tác, ý dẫn đầu các pháp”. Cho nên dừng
nó lại đi, vì như vậy các con…
Nó có làm được
không? Như vậy là mình chứng chứ sao? Ngay liền mình làm chủ nó mà? Chứ đâu có
nghĩa là cái thân này tui chứng tui không bệnh? Không bệnh sao ông Phật cũng bệnh
đó? Nhưng mà ông Phật đuổi được bệnh mà! Có phải không?
Ông Phật chứng
rồi, tới 80 tuổi gần chết rồi, cái hôm đó là đi về tới cái nơi để mà nhập Niết
Bàn thôi, cho nên trên đường đi Đức Phật đau muốn chết, đau gần chết. Thì Đức
Phật lại dùng cái sức tỉnh thức của mình đẩy lui bệnh ra, tất cả những cái bệnh
đó không còn.
Có nghĩa là
ông Phật cũng bệnh chớ! Nhưng mà mình có đủ sức đuổi chớ? Đâu có nghĩa chứng đạo
là không còn bị sanh bị già bị chết nữa đâu? Có, nhưng mà nó làm sao làm được?
Phải không? Chứng đạo, nhưng mà bây giờ mấy con chứng đạo là tui không bị bệnh
nữa sao? Không phải!
Cho nên ngay
từ cái chỗ ta hiểu, cho nên vì vậy mà sau khi mà chứng pháp nhãn thanh tịnh năm
anh em Kiều Trần Như rồi, thì sau một thời gian thì chứng quả A La Hán.
Tại vì suy
nghĩ nó rất kĩ trên cái pháp Tứ Diệu Đế: … cái khổ như thế nào? Cái nguyên
nhân sanh khổ như thế nào? Trạng thái hết khổ thế nào? Cái Bát Chánh Đạo - tám
cái nẻo này như thế nào? Chánh Kiến như thế nào?
Hiểu thông
suốt hết rồi, bây giờ còn áp dụng. Mà áp dụng vô thì hoàn toàn làm chủ rồi mấy
con, thì như vậy là chứng đạo! Chứ đâu phải chứng là hết mấy con, đã là chủ nó
thì nó có thì cứ làm chủ nó thôi. Làm chủ là có bệnh là mình làm chủ, còn không
bị…
11- HIỂU TỨ
DIỆU ĐẾ RỒI THÌ KHÔNG CẦN LẬU TẬN MINH
(1:06:49) Hỏi: “Ở
đây có trường hợp nào chỉ thực hiện được ba Ý Túc đầu, còn Tuệ Như Ý Túc không
thực hiện được, phải thực hiện trong Niết Bàn Tuệ Như Ý Túc?”
Con muốn hỏi
Tuệ Như Ý Túc?
Đáp: Ở đây Đức Phật đã triển
khai cho chúng ta hiểu Tứ Diệu Đế rồi, đâu cần gì phải là thực hiện Tuệ Như Ý
Túc!
Không cần
đâu con! Bởi vì mình đã hiểu nó, cái Tuệ mình đã hiểu nó như vậy rồi, còn bây
giờ Tứ Như Ý Túc là bốn cái như ý, tức là Dục Như Ý Túc chứ gì? Tinh Tấn Như Ý
Túc chứ gì? Định Như Ý Túc chứ gì? Rồi Tuệ Như Ý Túc là tuệ Tam Minh. Con hiểu
chỗ Thầy nói không?
Thì ở đây
cái tuệ Tam Minh thì nó có Túc Mạng Minh, Thiên Nhãn Minh, Lậu Tận Minh. Mà Lậu
Tận Minh đó, cái Minh cuối cùng Đức Phật đã dạy cho mình Tứ Diệu Đế rồi, mà
mình đã hiểu được rồi thì cần gì phải đi tới Tam Minh này!
Còn bây giờ
con muốn có Tam Minh để mà thực hiện tuệ Tam Minh, tức là… Như Ý Túc biết được
nhiều đời nhiều kiếp mình chứ gì? Hay là Thiên Nhãn Minh để ngồi đây quan sát
vũ trụ chứ gì?
Còn cái Lậu
Tận Minh là biết được cái nguyên nhân đau khổ, biết được Tứ Diệu Đế… Có phải Lậu
Tận Minh là biết Khổ - Tập - Diệt - Đạo không? Bây giờ Phật đã khai ngộ cho
mình biết Khổ - Tập - Diệt - Đạo, chứ hồi ông Phật có ai dạy ông Phật Khổ - Tập
- Diệt - Đạo bao giờ? Có phải không?
Cho nên khi
mà tu có tuệ Tam Minh rồi đó, Tuệ Như Ý Túc đó, thì ổng mới biết được cái khổ
này, còn mình thì bây giờ đã khai ngộ rồi. Cho nên ngay từ cái chỗ tuệ Tam
Minh, cái Tuệ Như Ý Túc, cái tuệ Tam Minh, cái tuệ Lậu Tận Minh ngay đó đã được
khai ngộ rồi!
Ngay cái cuối
cùng con thấy nè, cái Tuệ Như Ý Túc thì nó là Tam Minh: Túc Mạng Minh, Thiên
Nhãn Minh, Lậu Tận Minh, cái Lậu Tận Minh đã được khai ngộ rồi. Cho nên chúng
ta còn cái gì nữa mà chúng ta…
Ngay cả cái
Túc Mạng Minh - biết nhiều đời nhiều kiếp, chúng ta cũng không cần nó nữa, đâu
cần để ý nó làm gì? Thiên Nhãn Minh chúng ta cần biết về cái vũ trụ này làm gì?
(1:09:09) Chúng
ta biết ở đây con người chúng ta sanh ra, làm sao cho hết đau khổ đây? Cho nên
chúng ta không cần tu một cái gì khác hơn hết, nhưng mà chúng ta sẽ có đủ những
cái này! Khi tâm chúng ta hoàn toàn thanh tịnh thì chúng ta sẽ đủ.
Bây giờ
chúng ta thấy nè: Mỗi mỗi cái ác pháp nó đến, cái bị sanh, bị già nó tác động đến
thì chúng ta ngăn diệt không còn cái nào nữa hết. Sau một tuần lễ nghiệm xét
đúng rồi, thì lúc này từ đây về sau chúng ta hoàn toàn được giải thoát. Đó là
cái chứng đạo của người ta chứ còn gì?
Nhưng mà cái
thời gian mà để cho chúng ta đủ Tứ Như Ý Túc, thì khi tâm của chúng ta hoàn
toàn không còn bị chướng ngại tác động nữa, không còn bị chướng ngại thì chúng
ta đủ cái thần lực, Dục Như Ý Túc của chúng ta, cái ý muốn của chúng ta: Thân
không đau là không đau, thân không bệnh là không bệnh! Đó là chúng ta đủ.
Thì như vậy,
sau một thời gian thì chứng quả A La Hán. Thì sau một thời gian, khi mà chúng
ta ngồi nghỉ thì chúng ta áp dụng, chúng ta thấy không còn tác động chúng ta được
nữa, nghĩa là không còn chút nào chúng ta phiền não, là chúng ta đạt được Tam
Minh, đã chứng đủ Tứ Thần Túc, đầy đủ Tam Minh, không có cái nào mà chúng ta
thiếu.
Nghĩa là Thầy
bảo đảm cho mấy con, nếu mà mấy con biết cách mà sống đúng như Thánh Cầu, thì
chỉ biết cách đừng có để cho những cái bị sanh bị già bị chết tác động được
con: Bây giờ thân con có bệnh nè, nhưng mà con tác ý, con vẫn thấy thản nhiên
không còn bị dao động, bị chướng ngại, thì một thời gian, một tuần lễ thôi thì
mấy con sẽ đủ Tam Minh, có đủ Tứ Thần Túc.
Nhưng mà đừng
có tu cái gì khác cả hết! Mấy con đùng có để cho nó tác động, đừng có để cho nó
tạo ra cái cảnh tượng này cảnh tượng kia, đừng có nghĩ ngợi cái này kia làm cho
tâm mình dao động.
Chỗ chứng đạo
bất động tâm, mà bất động tâm đó, từ cái ngày thứ nhất đến cái ngày thứ bảy là
tất cả các ác pháp này tác động con không được, thì con sẽ có đủ Tứ Thần Túc!
Cho nên sau thời gian là chứng quả A La Hán.
(1:11:12) Còn
cái này, mấy con tu mà để chướng ngại cái này, để chướng ngại cái kia, thì cái
đó làm sao mấy con chứng được? Đó, các con hiểu chưa?
Cho nên ở
đây con hỏi: “Có trường hợp nào chỉ thực hiện được ba Ý Túc, còn Tuệ
Như Ý Túc thì không thực hiện được?” Không có cái trường hợp đó! Không
bao giờ, nó là Tứ Như Ý Túc là nó có bốn cái Như Ý Túc thôi chớ không thể nào một
cái được! Các con hiểu không?
Nghĩa là có
cái Dục Như Ý Túc là có cả cái kia, chớ nó không thể nào mà thực hiện có một
cái. Thực hiện có một cái là chỉ có cái ngoại đạo thôi, trong tưởng thôi chứ
còn đối với đạo Phật nó là Tứ Như Ý Túc là một cái cụm đó, không thể nào mà…
Cũng như bây
giờ nó Tứ Niệm Xứ, thì không thể nào mà con có thể bỏ được cái Thân Niệm Xứ con
bỏ rời ra được! Nó phải Thân - Thọ - Tâm - Pháp, nó phải một cụm như vậy.
Còn một cái
cụm Tứ Thần Túc này, thì nó là cái cụm của nó thôi, cho nên nó không thể nào mà
đạt được ba cái Ý Túc đầu mà còn cái Tuệ Như Ý Túc thì không đạt. Không được! Hễ
nó có Tứ Thần Túc là Tứ Thần Túc, không thể nào tách rời nó ra được!

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét