145- DỪNG ÁC PHÁP THÌ THIỆN
PHÁP HIỆN RA
(48:21) Trưởng
lão: …mấy con cách thức tu… hiểu đúng cách thức để xả từng tâm niệm
của mình một cách đúng thì mình sẽ đạt được, không còn khó nữa.
Thầy nói nếu
mà mấy con mà hiểu thì Thầy thấy, chứ ngày hôm nay, bữa nay nghe Thầy nói, một
tuần lễ nữa mấy con chứng. Mấy con nghiệm trong một tuần lễ này mấy con sẽ chứng
đàng hoàng. Biết cái nào là mình cần xả, biết cái nào, bởi vì mình
ngồi mình tư duy, sau khi nghe Thầy thuyết giảng, nghe Thầy nói.
Cũng như năm
anh em Kiều Trần Như khi nghe Đức Phật thuyết giảng bài pháp Tứ Diệu Đế thì về
suy ngẫm. Đâu phải nghe rồi thì ngộ, hay quá, tức là chứng được cái pháp… Hay
quá! Tuyệt vời!
Không có cái
pháp nào, từ xưa đến giờ không có cái hệ thống của lục sư ngoại đạo nào giảng về
điều này, mà cái này thực tế cụ thể ngay trên bản thân của mình, ngay trên thân
tâm.
Cho nên nghe
rồi về suy ngẫm, trong thời gian suy ngẫm, cho nên sau thời gian đó là chứng đạo.
Suy ngẫm rồi chứng đạo. Biết cách suy ngẫm, rồi biết tâm của mình để ngăn diệt
tất cả những chướng ngại pháp, ngăn cái bị sanh, bị già, bị chết để cho mình sống
thân tâm vô sự.
Bởi vì trong
Tứ Diệu Đế thì các con thấy cái trạng thái thanh thản an lạc vô sự đó là cái vô
sanh, cái không bị già, bị chết, Thầy đã dạy mấy con… chứ dâu phải
là đem cái này để mà gò bó ức chế nó để cho nó có cái này vào. Không như vậy…
Tâm thanh thản
an lạc vô sự mà cứ dè trên đó mà tu tập trên thanh thản thì bị ức chế. Mình cứ
xả cái này thì cái này nó có. Mà cái này nó chưa xả thì nó lòi ra thì xả nữa.
Mà hễ xả hết thì nó thòi ra hết, còn xả chưa hết thì nó che phủ lại, thì mình cứ
xả. Cho nên xả cái này thì có.
(50:15) Cho
nên nói dừng được một ác pháp thì một thiện pháp hiện ra chứ đâu phải mà cứ làm
thiện pháp mà ác pháp nó dừng? Mình cứ dừng ác pháp thì thiện pháp nó hiện ra,
mà ác pháp này dừng thì nó có một thiện pháp nó hiện ra chứ?
Tu thì làm
cái chuyện này chứ đâu phải là cứ nuôi dưỡng cái thiện pháp mà ác pháp không dừng
thì làm sao hết? Mấy con thấy rất rõ.
Cho nên ở
đây nó rõ ràng, nó hai vế rất rõ ràng: Cái này dừng thì cái này có, cái dừng bị
sanh bị già bị chết thì cái vô sanh này nó có chứ! Chúng ta cần gì phải giữ cái
vô sanh này, mà chúng ta chỉ cần dừng cái ác pháp lại thì nó sẽ…
Cho nên
chúng ta có làm gì đâu? Ngồi ở đây mà tất cả những cái bị sanh, bị già chết hiện
ra thì diệt, diệt nó được thì nó hiện ra cái vô sanh. Và cứ như vậy là chúng ta
tiếp tục trong năm, bảy ngày, khi mà chúng ta đã hiểu rồi thì ngay đó là chúng
ta chứng.
Tại vì nó muốn
cái gì thì chúng ta bảo nó là dừng hết rồi. Các con thấy dễ không? Tại vì mình
biết nó: “Nhất định là tao chết chứ nhất định là tao không làm!”,
thì như vậy là giải thoát chứ sao? Thì mình có làm theo nó nữa đâu? Cho nên nó
là giải thoát chứ gì? Nó là chứng chứ gì?
Nhưng mà cái
thời gian để mà chúng ta đủ Thần Túc thì nó không phải có một ngày hai ngày.
Trước, gió nó lặng, biển mà muốn lặng yên thì gió phải dừng. Mà gió dừng rồi
thì gợn sóng nhấp nhô vẫn còn chớ, nhưng mà thời gian sau nó mới hết chớ? Nó
đâu phải còn hoài.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét