144- HIỂU RỒI THÌ TU TẬP RẤT
DỄ DÀNG, KHÔNG CÒN KHÓ KHĂN
Tu sinh: Thưa hỏi.
(39:40) Trưởng
lão: Thầy chứng pháp nhãn rồi đó, thì sau thời gian năm mười ngày chứng
quả A La Hán.
Bởi vì đã thấy
được, sau khi chứng pháp nhãn là hiểu được, giác ngộ đó, như là ngộ, giác ngộ rồi
đó. Ngộ rồi cái bắt đầu thực hiện trong những cái ngày đêm, thấy rõ ràng từng
cái tâm niệm này, nó đâu có qua mặt mình được! … “thôi tao chứng đạo
đi giảng đạo!” Có vậy thôi!
Mà luôn luôn
sống như vậy là nó sẽ đủ Tứ Thần Túc, có thần thông liền tức khắc chứ có gì
đâu? Tại vì nó có ác pháp tác động gì mình được, tâm luôn thanh tịnh rồi! Ngay
từ lúc đầu đã chứng ngay cái đầu tiên rồi, A La Hán rồi, là cái trạng thái bất
động đó, cho nên tất cả ác pháp làm động không được.
Còn mấy con
hơi chút cái trời đất ơi, Thầy nói sao mà nó động! Nó động thậm chí như chú…
phải chạy đi! Phải không? Vừa rồi, các con hiểu không, ở ngoài Nghệ An Hà Tĩnh
thôi mà đây nó chạy… Có không? Nó động như vậy thì mấy con cứ nghĩ như thế
nào? …
Ở đây là
pháp bị sanh, bị già, bị chết… có bao nhiêu đó! Đã biết như vậy thì như thế tức
là mình đã không bị sanh, bị già, bị chết, còn… theo đi là bị sanh, bị già, bị
chết rồi đó. Có đúng không? Thầy nói đúng không? Mấy con cứ xét qua cái bài
kinh Thánh Cầu coi có đúng không?
Cho nên ở
đây không có khó đâu, dễ quá mấy con. Có một chút xíu là mình thành Phật, thành
A La Hán. Nhưng Thầy biết trong đầu quý thầy cứ nghĩ là khó chứ chưa phải là có
người đã nghĩ dễ đâu. Người nào mà nghĩ dễ là nó cởi mở, cười hoài. Tưởng đâu
là khó, ai dè dễ quá trời!
(41:16) Nó
dễ quá trời chứ có gì đâu? Cái này sai, cái này đúng, thì cái đúng mình sống,
cái sai thì bỏ chớ? Ai dạy mình cái sai mà cứ ôm hoài? Các con hiểu chưa?
Thôi bây giờ
đó là đủ rồi phải không? Rồi bây giờ mấy con… còn Thầy, Thầy rút về, Thầy lo
công việc khác của Thầy. Đủ rồi phải không? Còn bây giờ không có thưa hỏi Thầy
thêm gì nữa hết, tu được không được cũng đuổi về! Có vậy thôi!
Thầy nói rồi,
Thầy nói quá kĩ lưỡng rồi không còn có chỗ nào. Bây giờ cứ vô trong thất, sống
độc cư trọn vẹn, nhìn xem coi cái bị sanh, bị già, bị chết là chỗ nào thì dẹp
nó là mấy con chứng đạo. Có vậy thôi.
Chớ mấy con
tu cái gì? Mình có tu gì nữa đâu? Mình đâu có tu cái gì! Bị sanh, bị già, bị chết,
cái đó là biết rồi. Còn không thì mượn kinh về cho đọc. Còn không nữa Thầy mở
máy ra, Thầy lấy một cái đoạn kinh đó, trong kinh Trung Bộ nó đã có trong máy rồi
mà, Thầy cho in cái đoạn đó ra, Thầy gởi cho mọi người để đọc cái bị sanh, bị
già, bị chết đó.
Tại vì mục
đích của mình là làm chủ sanh già bệnh chết, mà bây giờ cái bị sanh, bị già, bị
chết này thì phải dẹp! Hiểu chưa? Như vậy là hỏi Thầy làm cái gì nữa, Thầy có dạy
tu cái gì nữa cũng bằng thừa rồi! Sướng quá trời!
Có cần cạo đầu
cạo tóc đâu mấy con! Bây giờ có tóc cũng giải thoát mà không tóc cũng giải
thoát! Người nào là con người cũng giải thoát hết, chớ đâu phải cạo tóc mới giải
thoát đâu mấy con? Đâu phải vậy!
Tu dễ dàng
quá! Phải không? Không có khó khăn đâu. Rồi, bây giờ để Thầy coi hỏi gì để Thầy
trả lời.
7- TÀI LIỆU,
KINH SÁCH CHỈ ĐEM LẠI LỢI ÍCH NẾU CÓ NGƯỜI CHỨNG ĐẠO
(42:50) Trong
cái vấn đề phim ảnh đó, thì ở đây ai quyết tâm mà tu giải thoát trong 7 tháng
thì cứ về tu, còn ai không xem thì cứ ở đó, rồi mai mốt cứ cóp (copy) về. Có vậy
thôi. Bởi vì mình xem phim là nó động tâm.
Nhưng mà nó
để cho mình (có) cái sự động tâm của mình, mà mình biết quyết tâm để cho mình
tu giải thoát thì mình đừng có xem! Chờ 5 tháng sau, khi mình tu rồi, mình xem
coi thử coi cái phim này nó ra sao.
Theo Thầy
thiết nghĩ nó không phải là gì khác, là tại vì ở đây có một số người người ta sắp
sửa tới, mà nếu mà không nói ra thì người ta sẽ cố gắng để tùy thuận, thì người
ta sẽ bị động tâm. Cho nên Thầy không nói, chứ người nào mà quyết tâm để giải
thoát trong vòng 5 tháng nữa thì hãy về.
Còn người
nào mà không quyết tâm, thấy mình chưa được thì ở lại mà xem để thấy được cái
chuyến đi của Thầy nó đầy đủ ý nghĩa chứ không phải là không đầy đủ ý nghĩa, cuốn
phim rất hay, đầy đủ ý nghĩa.
Nghĩa là Thầy
dựng lại cái của Phật giáo đã bị vùi dập mà cách đây 2500 năm, hôm nay dựng lại.
Mà dựng lại là cái nòng cốt là những người mà còn 5 tháng này chứng đạt. Nếu mà
không có những người chứng đạo này thì kể như là tất cả những phim ảnh này đều
là dẹp xuống hết, không bao giờ…
Phải bỏ hết
đó, từ kinh sách của Thầy viết, mặc dù công lao Thầy rất lớn dựng lại, Thầy
cũng dẹp bỏ hết. Thầy tuyên bố với mấy con là như vậy. Nếu có người chứng, mà
không có người chứng thì dẹp hết. Phim ảnh gì Thầy dẹp hết, Thầy không để cho
người ta biết Thầy dựng lại.
Còn có người
chứng thì phim ảnh này và kinh sách của Thầy được phép tắc (in) là một cuộc
cách mạng Phật giáo, làm thay đổi toàn bộ Phật giáo hết. Đồng thời 5 tháng nữa
có người tu chứng là một điều xác định được điều đó.
Còn nếu
không thì thôi, Thầy chỉ là một con người bình thường như bao người, một ông
già lọm khọm như bao nhiêu ông già khác, bây giờ chống gậy đi chơi, không có
làm cái chuyện gì, không có làm cái chuyện tôn giáo nữa. Chừng đó mấy con đừng
có thấy Thầy mặc chiếc áo này nữa!
(45:09) Thầy
nói thật mấy con! Thầy không mặc chiếc áo này nữa. Thầy mặc chiếc áo nông dân,
chiếc áo bà ba của người nông dân, Thầy chống cây gậy đi chỗ này đi chỗ kia
chơi. Thầy nói thật mấy con!
Bởi vì chiếc
áo này là phải làm một cái gì, nó thuộc về tôn giáo, nó thuộc về đạo đức, mà
không làm được thì mình là một nông dân … thì nó trở về một nông dân. Thầy xả
bỏ hết tất cả mọi cái, đời của Thầy coi như là ra đi, Thầy muốn chết hồi nào
thì chết. Bởi vì Thầy làm chủ được Thầy rồi, Thầy biết chỉ có Thầy làm được điều
đó, còn hoàn toàn không ai tu được!
Đạo Phật dễ,
không khó. Tại sao người ta tu? Đó là duyên… Thầy xét mấy con thật kỹ, nếu
tình trạng này thì không có bao giờ có người tu chứng. Cho nên hôm nay có bài
pháp nhắc nhở cho mấy con biết…
Mà nếu mấy
con không lưu ý, để ý thì còn 5 tháng nữa, không, thời gian không lâu đâu, rồi
mấy con sẽ thấy … Thầy đã có sự quyết định. Thầy không lừa đảo người khác đâu,
Thầy không gạt người khác.
Được thì dựng
lại tất cả những gì của đạo Phật, đem lại sự lợi ích cho con người, cho xã hội.
Mà không được, quyết định dẹp bỏ hết. Không để cho con người khổ! Người ta tu
không được mà mình cứ duy trì những cái này để cho người ta khổ. Quyết định!
Cho nên ở
đây quý vị quyết tâm. Còn 5 tháng nữa, quý vị hãy về, quay về lo tu. Còn vị nào
thấy mình, quý vị đừng có, đừng nghĩ rằng mình sẽ tu được đâu, hãy về. Những người
người ta sẽ…
Còn trong
quý vị nhìn ở đây đông như vậy chứ chưa chắc đã là vậy. Thầy nói thật sự mấy
con. Người nào tu như thế nào Thầy biết hết. Thầy đã theo dõi từng chút. Cho
nên quý vị nghe như vậy, quý vị bỏ về hết là quý vị chết rồi! 5 tháng quý vị…
(47:12) Cho
nên mình phải hiểu mình, biết mình. Bởi vì tu theo Phật mà, phải rõ mình từng
chút. Mình biết mình làm được hay làm không được. Mình biết mình đang bị tưởng
hay không bị tưởng, mình biết rất rõ từng tâm niệm của mình nè. Mình biết mình
hơn ai hết!
Chứ đừng có
nghĩ rằng, đừng có, bỏ mấy cái danh giả, là vì bây giờ mình thấy mình tu không
được thôi mình về để cho người ta cứ tưởng mình là 5 tháng đã chứng đạo chứ gì?
Chưa, mình tu, chưa! Sự thật nó không phải vậy đâu mấy con.
Cho nên những
cái băng này nó cũng là có cái lợi ích chứ không phải là không lợi ích. Vì nó sẽ
đem lại cho mấy con thấy rằng cái chuyến đi của Thầy không phải là đi chơi, mà
nó là đi đem lại cái sự lợi ích rất lớn. Và mấy con sẽ thấy con người đang tha
thiết, rất là tha thiết ở trên con đường của đạo Phật.
Các cô các
bác khóc sướt mướt, đến đâu cũng khóc sướt mướt! Tội lắm! Từ già đến trẻ, từ
cháu bé rất nhỏ, các con xem phim Thầy các con sẽ thấy lòng tha thiết của họ muốn
tìm cầu sự giải thoát, đời quá khổ!

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét