143- TU LÀ NGĂN VÀ DIỆT NHỮNG
HÀNH ĐỘNG LÀM KHỔ MÌNH, KHỔ NGƯỜI
(25:29) Chứng
đạo cũng như người bình thường, nhưng người bình thường thì đang bị sanh, già,
bệnh, chết làm dao động, còn người chứng đạo thì không bị sanh, già, bệnh, chết
làm dao động.
Cho
nên người chứng đạo và người bình thường chỉ khác nhau ở chỗ tâm bất động trước
các ác pháp và các cảm thọ.
Tu như
vậy đâu có nghĩa là khó khăn phải không quý vị? Tu đâu có nghĩa là làm cho
chúng ta thay đổi thân tâm khác thường? Mà làm cho thay đổi thân tâm khác thường
thì đâu gọi là tu đúng?
Tu là
ngăn diệt những hành động làm khổ mình, khổ người. Đó là cách thức tu!
Sau 2
tháng tu hành, Thầy nhìn trên gương mặt của quý thầy, của quý cư sĩ sao không
thấy hân hoan, trông có vẻ khắc khổ quá!
Cho
nên, quý vị xác định cho rõ ràng: Tu chứng là chứng cái gì?
Phải xác định
được cụ thể rõ ràng cách thức mình tu chứng là chứng cái gì. Nghĩa là mình
trình bày lại cho Thầy: “Con nghĩ tu chứng là phải chứng như vậy!”,
trình bày cho Thầy nghe thấy tự lời mình nhận xét tu chứng.
Bởi vì các
con đọc trong Những Lời Phật Dạy, Đức Phật đã giác ngộ cho người ta ngộ được
cái chân lý, cái tâm thanh thản, an lạc, vô sự. Để làm gì? Để mình hộ trì và bảo
vệ cái trạng thái đó. Thì hộ trì và bảo vệ cái trạng thái đó là chứng trạng
thái đó chứ gì? Đó là cái chân lý Diệt Đế mà, cái chân lý.
Vậy thì
chúng ta phải nhìn nhận như thế nào đúng và như thế nào sai. Có phải khi mà
chúng ta hết vọng tưởng rồi thì chúng ta mới chứng được cái trạng thái thanh thản,
an lạc, vô sự đó không? Phải hỏi kỹ lại.
Còn cứ nghĩ
chứng nó phải có Tam Minh, phải có Lục Thông, phải có Tứ Thần Túc, đừng có nghĩ
vấn đề đó! Mà càng nghĩ vấn đề đó thì lại càng không có cái thứ đó.
Cho nên
chúng ta đừng có nghĩ cái điều đó! Mà chúng ta hãy nghĩ bây giờ nè, cái gì bây
giờ mà làm cho chúng ta chướng ngại nè, bây giờ làm cho chúng ta khắc khổ nè!
Tu mà làm cho mấy con quá cực khổ, cái đó là cái sai.
Cho nên, khi
mà chứng đạo rồi thì Đức Phật nói: Con đường khổ hạnh Đức Phật không chấp nhận,
mà con đường lợi dưỡng cũng không chấp nhận đâu! Hai cái ngả này Đức Phật không
chấp nhận. Cho nên nó trung đạo.
Vậy trung đạo
là trung đạo cái chỗ nào? Cho nên trung đạo là cái chỗ không tự làm khổ mình.
Tu mà làm khổ mình quá như vậy thì làm sao mà tu tới nơi tới chốn được? Cho
nên, cái tu mà làm khổ mình tức là khổ.
(28:32) Cho
nên, quý vị xác định cho rõ ràng: Tu chứng là chứng cái gì? Rồi trình cho Thầy
cái điều kiện đó.
Mình ngộ,
mình giác ngộ cái trạng thái mình chứng, để mình biết mình đã đạt được cái chỗ
đó, rồi Thầy sẽ giải thích cho mấy con nghe đúng hay sai. Đúng thì Thầy xác định
cho cái này đúng, và giữ gìn nó bằng cách nào Thầy sẽ chỉ cho.
Chứ còn bây giờ
hỏi pháp tu của Thầy, à bây giờ tu tỉnh thức là vậy, tu hơi thở là vậy, đẩy lui
bệnh là vậy, xả tâm là như vậy, thì hỏi vậy Thầy trả lời vậy.
Nhưng mà trả
lời những cái pháp như vậy thì nó trở về với cái trạng thái bất động của nó, trạng
thái an lạc. Nhưng mà không ngờ rằng, khi mà trả lời vậy thì về quý vị phải ức
chế làm cho được cái đó thì nó lọt vào cái trạng thái ức chế, nên nó không niệm
khởi, nó bất động thì nó lại sai pháp!
Đâu phải
tu hết các tưởng là chứng đạo! Đâu phải tỉnh giác là chứng đạo! Đâu phải thần
thông là chứng đạo! Đâu phải ngồi thiền nhiều là chứng đạo!
Chứng
đạo là tâm định tỉnh, nhu nhuyễn, dễ sử dụng: Ý muốn gì, sai bảo thì thân tâm
làm theo.
Các con có
nghe cái câu mà Đức Phật đã dạy không: “Tâm định tỉnh, nhu nhuyễn, dễ sử
dụng”.
Vậy thì bây
giờ mình biết cái đó là cái bị sanh, bị già, bị chết, rồi tâm nó nhu nhuyễn chứ
gì, mình đừng có làm theo cái đó thì nó nhu nhuyễn chứ có cái gì đâu, chứ đâu
phải tập luyện làm sao cho nó nhu nhuyễn!
(30:04) Các
con hiểu cái nhu nhuyễn là như thế nào? Còn định tỉnh là như thế nào? Thì mình
biết cái này là cái bị sanh, bị già, bị chết là định tỉnh chứ sao? Không định tỉnh
làm sao biết được cái này!
Chứ bây giờ
ngồi cứng ngắc như gộc cây rồi tôi định, rồi tôi biết là định tỉnh, như vậy để
làm gì đây? Định tỉnh đó làm cái gì, ra ngoài kia làm gốc cây chứ sao!
Chứ không nhẽ
bây giờ con người mình tu rồi mình làm cái gộc cây, cục đá ngồi ở ngoài hàng
rào kia, ngồi bất động đó sáu tháng như chú bé người Ấn Độ đó, làm cái gì đó.
Không lẽ tu như vậy sao?
Mấy con thấy
Thầy bác sạch ba cái thứ quỷ quái này! Con người thì con người chứ tại sao con
người tu mà để rồi bây giờ ngồi đó sáu, bảy tháng không ăn uống gì hết, không
nói gì hết, để làm gộc cây sao?
Cho nên chứng
đạo là tâm định tỉnh, phải hiểu chữ “định tỉnh”, định tỉnh là làm sao? “Định tỉnh”
chắc có lẽ là ngồi cứng nhắc không cục kịch, đầu óc cũng không dám nghĩ gì hết,
đó là định tỉnh?
Rồi “nhu
nhuyễn”, chắc là nhu nhuyễn cái tâm nó mềm mại lắm đó nha! Nghĩ cái gì lạ lùng
vậy! Thầy cũng chẳng hiểu nữa!
“Dễ sử dụng”
chắc có lẽ là mấy người biết bảo cái gì nó làm theo nấy chứ gì, là dễ sử dụng!
Cho nên, phải hiểu cho đúng của nó.
Chứng
đạo là làm chủ sanh, già, bệnh, chết. Khi tâm ham muốn một điều gì, ý thức bảo
không được ham muốn điều đó là nó không làm.
Thì chứng đạo
là vậy. Bây giờ tâm chúng ta muốn cái điều đó - “Không có được!” thì
nó thôi; thì đó là chứng chứ còn gì nữa mấy con? Nó có làm theo cái đó không?
Mà nó không làm theo đó là mình làm chủ chứ gì? Có phải không? Mấy con cứ nghĩ
đi!
Cho nên ở
đây Thầy nói rất rõ, những cái điều này là điều mấy con cần phải hiểu dể mà tu.
Chứng
đạo là làm chủ sanh, già, bệnh, chết. Khi tâm ham muốn điều gì thì ý thức của
chúng ta…
Chứ không có
cái gì hết, không có trí tuệ ở đâu hết à, đây là cái ý thức nè.
… bảo:
“Không được ham muốn!” thì tâm không ham muốn. Khi tâm sân hận, ý thức bảo:
“Tâm không được sân hận!” thì tâm không sân hận.
Đó là chứng
đạo chứ sao?
(32:20) Nó
còn giận nữa không? Đã bảo là không giận mà giận là tát mặt, lấy bạt tai tát đầu
nó vài cái: “Mày còn giận là mày chết! Tao đã bảo không giận là phải
nghe!”
Mình bảo
mình không được sao? Mình đánh mình không được sao? Có gì đâu mà phải ngồi đó
ghìm ghìm cái đầu xuống cho nó giận luôn, có phải không? Còn tát nó mấy tát
tai, nó còn giận là tát nó thì nó hết giận!
Có phải sung
sướng không, nó hết giận rồi! Cái nào khỏe? Cái đau này tát vô nó hết, chứ cái
giận nó hầm hầm nó cứ giận hoài nó không phải khổ sao! Các con thấy, đó là cái
đơn giản nhất của cái sự tu tập: Bị ý thức của chúng ta sai là làm.
Thí dụ như
bây giờ cái thân của chúng ta già yếu lụm cụm: “Thôi mày không được già
yếu lụm cụm! Đi đứng vững vàng!” - thì đó là ý thức mình bảo mà!
Đây cô Huệ
Ân các con thấy không? Cô lòm khòm vậy, bây giờ cô tập mà cô cũng đỡ rồi đó,
các con thấy chưa? Ý thức bảo mà! Bằng chứng trước mặt mấy con chứ đâu. Phải
không?
Cái ý thức của
chúng ta nó có đủ cái sức lực, “ý làm chủ, ý tạo tác” mà, “ý
dẫn đầu các pháp” mà, các con nghe lời Đức Phật nói quá rõ ràng mà,
đâu có gì!
Khi
thân chúng ta già yếu lụm cụm thì ý thức chúng ta bảo: “Không được già yếu lụm
cụm nữa! Thân phải bình thường!” thì lần lượt nó cũng trở lại bình thường như
thường.
Đó là cái sự
tu chứng của chúng ta mà, nó làm chủ nó mà!
Khi
thân bị bệnh, ý thức bảo: “Thân không được bệnh!” thì thân nó sẽ không bệnh.
Các con thấy
đó là cái sự thật mà, đâu có gì đâu? Nhưng mà mấy con cứ để cho dính mắc, nhớ
nhà nhớ cửa rồi đi nói chuyện, rồi làm cái này cái kia, còn bảo nó cũng không
nghe chứ đừng có nói!
Còn mấy con
nghe lời Thầy, mấy con sống đúng giới đi, sống độc cư trầm lặng không nói chuyện
với ai nữa đi, mấy con sai nó có được không? Bảo cái gì nó lại không nghe!
(34:04) Khi
mà thân nó sắp sửa chết thì mình sẽ bảo: “Tịnh chỉ hơi thở, chết đi! Ở
đây mà thở “hôm hốp hôm hốp” cho mệt!” Phải không? Cho nó ngưng hơi thở
rồi chết có phải sướng không! Để nó hớt hớt hớt hoài có phải khổ không? Các con
thấy mấy người sắp chết, họ cứ cà nấc cà nấc mà thở không được, mà sống không sống
mà chết không chết, rất là khổ.
Còn ở đây chỉ
bảo: “Tịnh chỉ hơi thở, ngưng đi! Chết cho rồi chớ ở đó mà thở kiểu gì
lạ lùng!” Có phải không mấy con? Đó là sự thật, người tu hành là phải
vậy chứ!
Nhưng mà
chúng ta phải sống như thế nào? Bởi vì sống chúng ta không bị sanh, bị già, bị
chết chứ, mà chúng ta cứ sống ở trong cái bị sanh, bị già, bị chết rồi chúng ta
bảo nó được không? Đâu có được!
Tại vì chúng
ta sống đúng. Đó là Giới sanh Định mà! Cái giới luật của chúng ta sống đúng như
vậy, đó là giới luật, thì mấy con thấy cái làm chủ của chúng ta rất rõ ràng.
Đây là Thầy
nói trên cái vấn đề dùng cái ý thức mà bảo, sai bảo cái thân của chúng ta, cái
tâm của chúng ta, đó là cách thức để mà chúng ta biết cách chúng ta tu tập mấy
con, mà chỉ cần giữ giới là mấy con sẽ đạt được chứng đạo. Còn năm tháng nữa,
mà năm tháng nữa rèn mình ở trong cái này, mấy con sẽ đạt được… , nó đâu phải
khó đâu!
Chứ đâu phải
mấy con ráng tập như thế này như thế khác, ôi thôi tập đi muốn chết luôn, mà xả
ra cái trời ơi hai chân nó rũ rượi, coi bộ nó muốn buồn ngủ hơn! Không, nó còn
khổ hơn! Cho nên vì vậy mà Thầy thấy tu sai mà còn cố!
Cho nên hôm
nay là cái bài pháp tuy nó ngắn gọn nhưng nó cô đọng đầy đủ những cái phương
pháp. Người nào mà chưa có ngộ được cái sự chứng đạo, cái trạng thái chứng đạo
cứ đến hỏi Thầy. Cần thiết để hiểu biết cái này nè, chứ đừng có hiểu biết cái
ba lăng nhăng mà tập ức chế tâm đó, hỏi Thầy lăng nhăng ba cái tưởng này tưởng
kia, ba cái đó dẹp xuống hết đi, ở đây không có ba cái thứ đó nữa.
Tại vì mấy
con cứ ngồi im lặng tưởng nó sẽ sinh ra, rồi tưởng nào đủ thứ hết! Ai biểu dừng
cái ý thức làm gì để cho tưởng nó vô nó làm việc? Cũng như một người ngủ thì mới
có chiêm bao chứ người không ngủ làm sao có chiêm bao?
Mà ở đây là
chúng ta hoàn toàn làm chủ cái ý thức mà, lấy cái ý thức mà làm chủ tất cả mọi
pháp mà, còn ba cái tưởng chúng ta đâu có sử dụng, đâu có cần! Chúng ta đâu phải
là thứ tu tưởng, cho nên chúng ta khác.
(36:17) Đây
là người tu chứng đạo: Ý thức làm chủ sự sống chết, tâm lúc nào cũng thoải mái,
dễ chịu, hoan hỷ, vui vẻ.
Các con thấy,
mình đuổi nó rồi nó bình an cho mình, thì ngồi vui vẻ chơi chứ có làm cái gì
đâu? Chứ đâu phải là quá dụng công, dụng sức gì tu tập mệt nhọc quá, cho nên mặt
héo xèo. Có phải không? Mấy con dụng công quá, cái mặt héo xèo, không có người
nào hân hoan được! Bởi vì quá dụng công tức là quá hao sức.
Còn cái này
mình dùng ý thức của mình đuổi, sống đúng đời sống giới, không ăn phi thời,
không nghe ca hát, không vui chơi, không gì hết. Các con thấy. Rồi bắt đầu bây
giờ mình dùng cái ý thức của mình đuổi tất cả những cái chướng ngại: Cái bị
già, bị sanh, bị chết, làm chủ nó. Mình đâu có sống ở trong cái bị sanh, bị
già, bị chết đâu?
Rồi bắt đầu
từ cái tâm niệm của mình mà khởi thì biết nó cái bị sanh, bị già, bị chết thì
tác ý đuổi. Thì bây giờ nó đến với mình, đau nhức ở trên thân, nó đến với tâm
niệm phiền não, sân hận, lo lắng, sợ hãi đều là dứt hết chứ, tác ý: “Dừng!”
Mình có chấp nhận nó đâu? Cái đó là cái bị sanh, bị già, bị chết, mình biết mà!
Đó là qua
cái bài Thánh Cầu chúng ta thấy rõ ràng cái đường lối, cách thức chúng ta tu,
chứ không khéo mà chúng ta cứ ức chế tâm để mà tập tỉnh thức, để tập xả tâm bằng
cách này bằng cách kia, thì chúng ta không khéo chúng ta lọt vào trong trạng
thái của tưởng, rất là khó khăn!
Cho
nên, chứng đạo là sống trong sự an vui, thanh thản trước các ác pháp, chứ đâu
phải chứng đạo như cục đá gốc cây!
Như sư
cô Huệ Ân làm chủ được thân tâm một cách cụ thể, rõ ràng.
Đó bây giờ
sư cô Huệ Ân ngồi trước mặt chúng ta đây, cô làm chủ được, rõ ràng như vậy là
chứng đạo chứ, còn đòi hỏi gì mấy con? Còn đòi hỏi gi! Hạnh phúc quá! Trên thân
có đau thì cô chỉ tác ý một vài giây, một vài phút cái bệnh sẽ vượt qua. Thậm
chí như cái thân đã trở thành cái tật đi mà khòm vậy đó, thế rồi nó vẫn ngay lại
được.
(38:22) Nó
là cái chứng đạo, cái lực của chứng đạo đã có chứ đâu phải không? Nhưng thời
gian chúng ta để chứng đạo trọn vẹn, 5 tháng, chúng ta còn làm nữa, cho đến cuối
cùng chúng ta trọn vẹn thì chúng ta đủ lực chứ sao!
Mà Đức Phật
đã nói: “Pháp ta không có thời gian đến để mà thấy”, thấy quá rõ
ràng chứ đâu phải là không có cái kết quả đó đâu! Chứ đâu phải là tu đợi cho tới
chừng chết mới được về Cực Lạc, mới thấy mình vãng sanh? Phải vậy không? Đạo Phật
rất cụ thể.
Chứng
đạo đâu có nghĩa là ngồi thiền hay đi kinh hành suốt đêm không ngủ. Xưa Đức Phật
canh giữa Phật còn nằm kiết tường nghỉ ngơi kia mà?
Các con thấy.
Ngày xưa Đức Phật đã tu chứng rồi, nhưng mà canh giữa trong cái thời khóa Đức
Phật đã nói rất rõ, Đức Phật còn nằm nghỉ ngơi mà? Đâu có ép buộc chúng ta phải
thức trắng đêm! Các con hiểu điều đó. Đâu có phải điều đó đâu.
Cho nên ở
đây, tất cả những cái điều mà Thầy cô đọng lại để cho biết cách thức mà chúng
ta tu tập… Hôm nay nghe rõ ràng rồi các con còn có cái gì thắc mắc không? Đây
Thầy nhắc thêm một lần…

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét