137- LUẬT NHÂN QUẢ
(39:29) Trong
cái vấn đề tu học theo Phật giáo, chúng ta phải sáng suốt nhận định vào những
cái lớp học đó. Sau này có dịp Thầy sẽ về đây, Thầy dạy mấy con học đạo đức hẳn
hoi. Phải học mấy con mới biết đạo đức này, nhân quả này. Nhân là cái hạt và quả
là cái trái. Mấy con nhìn thấy loài thảo mộc cây trái không? Cây cam thì nó cho
ra trái cam là quả. Mà trong trái cam nó có nhiều cái hạt trong đó, nó là quả,
các con hiểu chưa?
Các con đâu
có ngờ được một con người chúng ta còn sống, mà chúng ta đã sinh ra nhiều người
và nhiều con vật. Tại sao vậy? Các con thấy một cây xoài nó còn sống đó, mà nó
ra quả ra trái, thì nó lên biết bao nhiêu cây con? Bởi vì nhân quả sinh ra chứ
đâu phải do con người sinh, ông trời, ông Phật nào sinh ra chúng ta đâu? Mà do
nhân quả sinh ra chúng ta. Mà từ những hành động thiện ác, nó sẽ tương ưng, nó
đi tái sinh, chứ chúng ta có đi đâu. Cho nên con thấy cái cây đu đủ, nó còn sống
sờ sờ, nó ra một nùi trái vậy, mỗi trái trong đó nó cho bao nhiêu hạt? Rồi cây
đu đủ còn sống, mà những cái hạt này nó lên thành những cây đu đủ con. Nghĩa là
không có đất trồng hết nó đâu. Nhờ nắng gió, nhờ cái duyên không đủ, nó mới tan
hoại, nhờ côn trùng cắn nó mới chết. Có phải không? Thì chúng ta sinh ra cũng
như vậy. Nhiều khi cái từ trường chúng ta phóng ra cái ác hay cái thiện, nó tiếp
tục tái sinh làm người, làm vật. Nó cũng bị những duyên tan của nó, nó cũng bị
chết yểu, chết non. Cũng như bây giờ, mình có người mới ở trong bào thai đã chết
non. Rồi mới sanh ra một bữa rồi chết. Rồi sinh ra ba; bốn bữa hoặc một tháng
gì đó cũng chết. Rồi ba, bốn năm nó biết chạy biết đi, nó chạy ra kia xe đụng
chết, có không? Các con thấy nó chết bất đắc kỳ tử. Mà cỡ nó không diệt như vậy
thì không biết bao nhiêu là con người con vật không? Đủ loại chết, chứ đâu có
phải là không.
Đó là duyên
hợp và duyên tan. Nó hợp thì nó thành, nó không đủ phước thì nó tan. Bởi vì ở
đây mình sống, mình làm rất nhiều điều ác.
Ví dụ như
bây giờ mình bắt con cá mẹ, mình để lại bầy con, hoặc mình bắt bầy con, thì con
cá mẹ nó cũng thương con. Nó khổ sở chứ đâu phải nó không biết thương con? Vì vậy
mà khi mình bắt cá mình ăn, mình bắt gà mình ăn, tất cả các loài động vật mà
mình ăn thì đó là cái nhân quả ác của nó chứ. Thì những cái con vật sinh ra để
trả cái quả của nó, thì cái nhân quả làm sao chúng ta chạy khỏi. Bởi vì cái đạo
luật của nhân quả không có một người nào mà tránh khỏi nó được. Nó công bằng
công lý, không ai lo lót, không ai hối lộ nó được đâu. Dù là ông Phật lơ mơ làm
cái nhân quả thì nó cũng lôi đầu xuống nó phạt, chứ nó không có tha đâu. Không
có ông Thần, ông Thánh nào mà được hết. Cho nên chúng ta biết quy luật nhân quả
mà. Vì vậy khi nào học cái lớp Chánh Kiến thì chúng ta học về nhân quả thảo mộc
trước. Để chúng ta hiểu rằng một cái trái thì nó có nhiều hạt, mà nhiều hạt thì
nó sinh ra nhiều cây. Mà chúng ta học nhân quả, chúng ta mới biết rằng có cây
này trái ngọt, có cây kia trái chua, có cây nọ trái đắng, có cây trái cay. Cay,
đắng, ngọt, bùi, tức là tính chất của nhân quả, là như vậy. Cho nên tính chất của
nhân quả có thiện, có ác mà nó đâu có làm sao mà nó toàn thiện được. Cho nên
nhân quả là như vậy. Chúng ta học chúng ta mới thông suốt, chứ không học làm
sao thông suốt được.
(42:51) Bây
giờ nói nhân quả thì các con cứ nhớ rằng mình làm cái gì đó, thì nó sẽ có cái kết
quả xấu hay tốt là nó do thiện ác mà thôi. Mấy con thấy hiểu như vậy là hiểu
chung chung, chứ chưa có thâm sâu. Cho nên phải học rồi người ta giải thích cho
mình nghe, mình hiểu, mình mới biết được cái thâm sâu của nhân quả. Khi mình
thông suốt được cái lý nhân quả rồi, cái đạo đức nhân quả như thế nào. Mình học
xong rồi, cái gì mình cũng hiểu. Cho nên mỗi sự kiện mà xảy ra làm cho tâm mình
phiền não thì mình lại hiểu nhân quả, nên mình không có phiền não, có phải tại
mình hiểu, cho nên mình không còn đau khổ nữa chứ gì? Tự nhiên học thông suốt rồi
thì cái tâm mình nó không giận hờn, phiền não ai nữa hết, nó không lo lắng trước
hoàn cảnh, trước tai nạn của gia đình mình. Tại vì nó hiểu, cho nên nó không có
buồn, nó không có khổ. Còn các con không hiểu thì nó xảy ra tai nạn gì thì mấy
con buồn, mấy con khổ, tai nạn giao thông mấy con cũng đau khổ. Con đi học chiều
chưa thấy về thì mấy con ngồi trông ngóng, không biết giờ này sao mà nó chưa về,
không biết là xe đụng hay ai bắt cóc nó rồi. Các con thấy tự các con lo lắng đủ
thứ chuyện hết. Còn các con thấy nhân quả, các con nghĩ nhân quả, mà có gì đâu
mà lo. Do mình hiểu như thật rồi mấy con không còn lo nữa, không biết thì tức,
nó lát nó đi chơi với bạn bè nó sách cặp nó về thì "Trời ơi! Tao
chờ mày gần chết". Mà nếu học nhân quả thì coi thường. Nhưng không có
nghĩa là để cho con mình đi chơi vậy, không cần biết, nhưng mà tâm mình lúc bấy
giờ đâu có lo lắng. Có phải hiểu nhân quả thì đâu có lo. Bởi vì thấy nhân quả rồi
thì khi con về thì nhắc "Mai mốt con đi học đừng về muộn như vậy,
làm cho cha mẹ chờ đợi". Đó mình nói với nó vậy, nó ngọt ngào "Đi
học về nhớ đúng giờ, đừng có về trễ". Đi đâu cũng vậy. Khi nào hứa giờ
nào về thì mình về, đừng có đi quá như vậy. Cái người mà người ta
chưa hiểu nhân quả thì người ta lo lắng, không biết tai nạn gì xảy ra thế này,
thế khác. Làm cho người ta dao động, tâm người ta khổ. Vì khi mình vui chơi,
mình không biết ở nhà người ta khổ như thế nào.
Thì mình đem
cái đó mình nói cho con mình. Dạy con: "Mai mốt đừng như vậy, giờ
giấc đúng giờ. Học xong thì con về. Trong nhà ba mẹ không có lo. Còn con đi
chơi mà con về trễ giờ, làm ba mẹ lo. Không biết nó xảy ra tai nạn như thế nào?
Làm sao mà mẹ không thương con? Cho nên từ nay về sau con đừng có đi chơi về trễ
nữa. Mẹ không phải không muốn cho con đi chơi, nhưng con đi chơi đừng có làm
cho ba mẹ buồn khổ, thương nhớ con". Đó mình dạy con mình như vậy,
thì nó ngọt ngào, mà nó nghe nó thấm. Nhiều khi đứa con nó quỳ xuống, nó xin lỗ:_."Mai
mốt con không đi chơi vậy nữa. Con không làm cho ba mẹ khổ nữa"._ Hướng dẫn
cho cả con cái của mình. Khi người mẹ tránh nó nhẹ nhàng, một cái lời trách
thương yêu, cho nên nó rất hối hận. Và đồng thời khi mà được đọc sách Đạo Đức,
thì ngay đó nó sẽ quỳ xuống, nó xin lỗi mẹ: "Con từ nay về sau
không bao giờ làm cho ba mẹ buồn nữa". Từ đó con mình nó rất là hạnh
phúc mấy con. Còn mình dạy con như thế nào: "Chứ bây giờ mày đi
chơi, mày đi luôn đi, đừng có về cái nhà này nữa". Hồi đó mình
nuôi nấng mình chăm bẵm nó, mà khi gặp mặt thì đuổi luôn. Vì vậy sau này nó đi
đâu nó giấu, vì nó sợ mình giữ lắm. Đánh nó thành ra nó sợ, đứa con mình nuôi
mà mình lỡ đánh nó.
Nói như Thầy
dạy nó có một cái tình mẹ con, có một cái tình thương của người mẹ. Cho nên từ
đó con mình nó trở thành một đứa con tốt.
(46:37) Sách
Đạo Đức Gia Đình Thầy viết Thầy sẽ ra đời. Thầy dạy mấy con từng chút. Cha mẹ dạy
con như thế nào, con cái đối xử với cha mẹ như thế nào? Như hành động mà nó quỳ
xuống nó xin lỗi mẹ, xin lỗi cha. Đó là cái hành động đạo đức của đứa con, đã
vô tình, mình làm cha mẹ mình buồn. Cha mẹ chăm lo cho sự tốt đẹp của gia đình.
Những cái điều kiện mà Thầy nói đây, ngày mai mấy con sẽ học. Mấy con có gia
đình thì mấy con phải học, học để mà chúng ta biết, chúng ta giáo dục con cái
chúng ta. Chứ bây giờ nhiều khi chúng ta giáo dục chỉ là la mắng, mà chúng ta
chưa biết được những cái như vậy. Nói chung chúng ta cũng biết, nhưng chúng ta
chưa có hiểu, mà chưa có áp dụng vào cuộc sống được. Còn bây giờ mình học xong
thì mình áp dụng.
Thì mấy con
chờ đợi khi nào mà Thầy về đây Thầy mở lớp, thì mấy con sẽ học. Từ trẻ em nhỏ
cũng được học, tới người già cả cũng học, mấy cô lớn tuổi học để làm chủ bệnh,
làm chủ chết có khỏe không?
Đó, hôm nay
Thầy tóm tắt lại Phật pháp như vậy đó. Chứ đừng có nghe ba cái ông Đại thừa, mà
vô chùa gõ mõ, tụng kinh với cầu siêu, cầu an. Ông nội ai dám rước mấy con
không? Một bụng tham, sân, si, một bụng phiền não đau khổ, chết mà còn nhớ con
nhớ, nhớ cháu. Làm sao mà ai dám rước mình về đó. Có phải không? Rồi mấy con
không tập cái đời sống của một chư Phật, làm sao mấy con sống được. Người ta ăn
ngày một bữa, lên đó ai mà dọn cơm cho mấy con ăn ba bữa. Cũng như bây giờ mấy
con ở Việt Nam mà đi qua Mỹ sống, mấy con phải tập sống như người Mỹ mới được
chứ. Sáng mà mấy con tà tà ngồi quán này quán kia, thì bên Mỹ nó có làm cái điều
đó không? Giờ làm việc là nó vắng hết luôn, nó vô trong phòng nó làm việc hết,
đường xá không có người đi. Còn đến giờ nó về, thì đầy đường xá hết. Còn mình
thấy giờ này, còn ngồi quán, ngồi lều ở trong đó. Có phải không mấy con? Đời sống
ông Việt Nam khác, mà đời sống Mỹ nó khác. Mà giờ mình sống không giống đời sống
Mỹ thì có ở nước Mỹ được không? Đâu có được, nó khó vậy đó. Còn huống hồ là một
cõi Cực Lạc. Trời đất! Mấy con tưởng đó. Cho nên việc làm mấy con vào chùa là
không có đúng cách, nó sai. Mấy con cứ suy ngẫm xem có phải không? Trời ơi! Bụng
mình còn tham, mà mình chết rồi, con cái mình nó tụng cho mình đi về đó, chắc
gì mình về đó được, chắc tao cũng không muốn về đâu. Các con cứ nghĩ đi, về đó
các con ăn một bữa, các con chưa tập, các con làm sao? Thôi tao không chịu về
đâu, về đó ăn một bữa chết tao. Về đó người ta bắt ăn chay nữa, không ăn thịt
cá như thế này. Tụi bay cầu cho tao về đó, chắc tao chết. Phải không? Thầy nói
mấy con cứ nghĩ coi có phải không?
Cho nên các
con làm không đúng. Cha mẹ mình còn muốn ở thế gian, mà mình muốn đưa ông bà đi
cái chỗ đó, làm cho ông bà bằng lòng không? Mà cứ tưởng tượng thì nơi đó là hạnh
phúc. Trời đất ơi! Hạnh phúc sao các con tập sống như Thầy chưa? Nếu sống được
như Thầy thì mấy con cầu Phật, chư Phật rước về đó thì được. Mà chưa sống được
như Thầy, về đó sao được. Khi Thầy làm Phật, Thầy sống có ba y, một bát, sống
không có nhà cửa, không có gia đình. Chứ còn có gia đình con cái, tao bỏ, tao
đi, tao thương nó gần chết. Mà mình ngồi đây, mà mình nhớ con, nhớ cái thì mình
làm sao? Nếu có linh hồn thì chắc chắn điều đó không được.
(50:02) Cũng
như bây giờ mấy con xuất gia, mấy con vô chùa mà mấy con cứ chạy về hoài, mấy
con thăm viếng hoài thì, trời đất ơi! Xuất gia cái kiểu này sao được. Nó không
hiểu mấy con. Vô chùa tu rồi thôi chứ về nhà thăm con cái làm sao được, sao làm
cái chuyện kỳ lạ vậy được. Con hiểu không? Phải hiểu như vậy mới biết được những
cái các con làm hiện giờ như cầu siêu, cầu an là nhảm nhí, là không thật. Không
thật mà cứ làm tốn tiến chứ đâu có phải không tốn kém. Bây giờ cha mẹ chết rồi,
làm đường rước hai chục, ba chục ông thầy đến đó trai Tăng cúng dường, làm rềnh
rang. Hết năm triệu, mười triệu vẫn làm. Mình thương cha mẹ mình, mà để cho mấy
ông này hợp nhau, để cho linh hồn được siêu sinh Cực Lạc. Các con hiểu điều đó
không? Các con hiểu điều đó. Lòng thương mấy con là đúng nhưng cái việc làm của
mấy con nó sai, nó không có lợi ích. Làm gì có linh hồn mà đi mua quần áo bằng
giấy vàng mã mang đốt. Đốt rồi mặc cái gì được? Mất tiêu, sắm nhà sắm cửa. Trời
đất ơi! Biết mất tiền rồi, mấy người đó có lấy được cái nhà đó mà sài không? Đốt
hết rồi còn tro để mà hốt mà xài được không? Khói đốt thành cái nhà được sao? Mấy
con tưởng tượng gì kỳ lạ vậy? Rồi khi chết rồi lại mâm cao cỗ đầy, tưởng mấy
người đó linh hồn họ về, họ hít cái đó mà ăn sao? Mấy linh hồn có ăn cái đó được
không? Mình có thân này thì mình mới ăn. Còn không còn thân này, thì ăn làm
sao? Mấy cái đồ này là đồ của người có thân ăn, chứ đâu phải để cho linh hồn
ăn. Ví dụ như có linh hồn thật thì phải ăn cái thứ khác, chứ đâu phải ăn cái thứ
này. Linh hồn thì nó phải ăn thứ khác, thứ mà không có hình ảnh, còn đồ ăn của
mình là có hình ảnh. Người ta là thứ không hình ảnh, thì người ta phải ăn thứ
không hình ảnh. Mấy con phải hiểu chứ bởi vì cái linh hồn nó đâu có hình ảnh
đâu cho nên nó phải ăn cái thứ khác. Mình phải suy tư, mình phải hiểu biết, chứ
không khéo người ta nói cầu như vậy vong linh mới lên được Cực Lạc, phải cầu
như vậy mới được bình an. Mình không chịu suy nghĩ, người ta nói sao mình làm vậy.
Cho nên nó biến dần mình mê tín mà còn dị đoan nữa, rồi hao tốn tiền bạc. Nhiều
khi người ta bảo mình ngồi thiền, mình cũng ngồi thiền xếp bằng sao cho cực. Ức
chế tâm cho không có niệm khởi. Trời đất ơi! Nếu nó không có niệm khởi, nó
không phân biệt nữa. Nó thành cái gì con biết không? Nó thành cái cục đá chứ
sao. Các con thấy cục đó, gốc cây nó có suy nghĩ không? Trời ơi! Nhờ tôi suy
nghĩ tôi mới biết thiện ác, tôi mới là con người. Nếu tôi thành gốc cây cục đá,
thì tôi tu làm cái gì. Mà bây giờ tôi không biết gì hết, ép buộc nó đừng có
nghĩ ngợi, ngồi đây mà vô phân biệt, đừng có phân biệt cái gì hết, thì như vậy
mới là Phật. Trời đất ơi! Ông Phật mà như vậy thì ông Phật làm gì đâu? Cho nên
cái suy nghĩ mấy con người ta dạy mình như vậy là sai. Tại mình không chịu suy
nghĩ, nó chắc chắn là mình tưởng. Ngồi đây mà tâm không niệm, chắc nó hết tham,
sân, si rồi chứ gì, nó sẽ giải thoát rồi chứ gì? Nhưng mình có tới chỗ đó chưa?
Mà chính ông Thầy dạy mình cũng chưa có tới chỗ đó nữa, nhưng mà ông tới chỗ
đó, bắt đầu ông điên. Các con thấy không?
Cái người
điên họ có nói giống mình đâu. Họ nói tầm bậy, tầm bạ, họ nói lắp bắp trong miệng,
hộ rồi lát họ cười một mình. Trời đất ơi! Kỳ lạ vậy mình tu riết là mình thành
ra điên khùng hết, mấy người mà quyết tâm tu để đạt được đến cái chỗ không có
niệm là họ bị điên. Các con không thấy.
Còn những
người mà tu chơi, tu thường thường, thôi thì nó không hết niệm, nó đâu có điên.
Bởi vì nó còn niệm thì mình ngồi đây, nó có vọng tưởng, thì mấy người đó chưa
điên. Còn mấy người tới chừng hết niệm rồi đó, thì mấy người đó điên.
(53:52) Hiện
tượng bây giờ người ta tu thiền nhiều lắm, người ta điên nhiều lắm chứ không phải
ít. Thầy đi ra đường Thầy thấy thỉnh thoảng lại có một người điên, thỉnh thoảng
lại thấy một ông điên. Trời! Râu tóc xồm xoàm giống như mấy ông tự tại vô ngại,
không có còn ngon. Cái thế gian này mấy ông không cần biết nữa. Cho nên mấy ông
đi đi dục mắc cười, không biết cười cái gì, rồi cứ đi đi vậy, rồi ông nói lắp bắp
trong miệng, không biết ông nói cái gì mình ông. Rồi ông lại ông nói chuyện với
mình, ông hỏi đâu trên trời không biết gì hết. Thầy không biết là con người ở
hành tinh nào tới.
Cho nên
chúng ta là con người trên hành tinh này, là ý thức của chúng ta đối xử với
nhau thân thiện, không làm khổ mình, khổ người. Chứ không phải chúng ta là con
người hành tinh ở đâu mà đến đây điên khùng. Những người đó được vào nhà thương
điên nhiều lắm mấy con. Vô trong coi họ nói chuyện có mình họ. Nhiều khi mình đứng
vô cái họ ôm mình, họ khóc sướt mướt, mình thấy cũng thương mà không biết họ
khóc cái gì, mình cũng chẳng biết. Đấy mấy con thấy tu như vậy là mấy con hại.
Cho nên ở đây cần có một sự hiểu biết rất là thực tế bằng cái ý thức của chúng
ta là đừng có diệt nó, diệt nó là chúng ta còn cái gì, chúng ta giống như người
trong giấc mộng chứ gì. Như người mộng du, đi mà có biết gì đâu. Các con hiểu
điều đó không?
Vì vậy mà
chúng ta theo Phật giáo, đạo Phật dạy chúng ta bốn cái sự thật của kiếp người,
chứ không phải chúng ta ngoài cái sự thật đó. Còn nói Cực Lạc là ngoài cái sự
thật của kiếp người rồi, nó đâu có thật, nó đâu có nhằm nhò gì với chúng ta. Bởi
vì cõi đó, nó ở đâu đó, mà mình ở đây, cõi người mà nói chuyện cõi nào. Như vậy
là không có đúng sự thật.
Cho nên hôm
nay ở đây nghe Thầy nói rồi, thật sự có nhiều người mấy con tới chùa, họ bảo
sao về mấy con làm vậy không có chịu. May là có Thầy đến đây, Thầy nói cho biết
đó, chứ nếu không có Thầy. Mấy con cứ nói là Thầy chùa nói đúng lắm đó. Nó có
cõi Cực Lạc đó, mình ráng mà vô cúng dường cho nhiều, mà mục đích tới lúc đó
mình chết họ đưa mình tới chỗ Cực Lạc. Có phải không? Thầy nói trúng tâm mấy
con, ráng mà làm công quả. Mà giờ mình không có tiền mình vô mình quét sân
chùa, giẫy cỏ, nhổ cỏ làm cho sạch sẽ chùa. Nhờ công quả đó mà mình chết được
ông chùa tụng kinh đưa về cõi Cực Lạc, cho nó khỏe hơn chứ ở thế gian này cực.
Nhưng mà cõi
đó không có ai tới, không có người nào tới hết. Ông Thầy, ông tụng kinh vậy,
ông cũng chưa biết ông đó có siêu sinh Tịnh Độ không nữa. Có đúng không mấy
con? Ông cũng chưa biết đâu. Ông biết làm sao mà ông còn ăn thịt chúng sinh?
Ông biết làm sao ông còn tham, sân, si? Ông biết làm sao ông còn ở nhà to cửa lớn.
(56:44) Đức
Phật dạy người tu sĩ cạo bỏ râu tóc, cái đầu này cạo trọc, đắp áo cà sa, cái áo
phải xấu, vải thây ma, vải thô xấu, chứ không được vải bóng tốt như các bây giờ
Thầy mặc đâu. được mặc ý áo đẹp đâu. Ở đây mặc đẹp lắm. Cho nên đó cũng là một
cái sai. Ngày xưa đức Phật nhuộm vải đã bó thây ma, vải thưa đó kết lại làm 1
cái tấm chăn lớn như cái chiếu rồi quấn quanh mình cho kín cái thân mình, chứ
không phải may áo, may quần vậy đâu. Đây là mấy Thầy Đại thừa mặc áo này này. Mấy
con thấy mấy sư mà đi theo Thầy đó, mấy người vấn cái y đó, y đó là còn đẹp đó.
Còn cái ý của đức Phật, ngày xưa lượm vải bỏ xấu lắm. Cho nên đắp áo cà sa là
áo xấu, không có còn trang điểm đẹp nữa đâu.
Sống không
có nhà cửa, ở ngoài gò mã, cội cây, không có nhà cửa riêng của mình đâu, không
có gia đình, không có vợ con, coi như là xả hết, thiểu dục tri túc, đời sống chỉ
còn 1 cái bát để ăn cơm mà thôi. Ăn cơm ở bên Ấn Độ thì ăn bốc. Còn Thầy bên
đây còn cái muỗng. Bởi vì mình ăn bốc không có quen, chứ lẽ ra ăn bốc được là đỡ
khỏi có mang thêm cái muỗng, bớt được chút nào là giải thoát chút nấy. Cho nên
Thầy còn có cái muỗng múc cơm ăn, ăn rồi có cái bát thôi, uống nước trong đó, rồi
rửa cái bát lau sạch, bỏ vào trong cái túi mang đi, giống như người lính có cái
ba lô với cây súng thôi. Các con thấy không? Đời sống của người tu sĩ là như vậy,
chứ không có cất chỗ này, chỗ kia. Lệnh đi là phải đi, chứ không có ở chỗ đó nữa,
cho nên nó không dính. Chứ bây giờ Thầy ở chùa này, nó có cái tình cảm với cái
chùa này, nó dính. Muốn đi, nó không rời được. Còn cái đời sống du Tăng người
ta rày đây mai đó, người ta không có ở một chỗ như vậy là người ta không có bị
tình cảm với cái chỗ ở. Như vậy mới gọi là giải thoát chứ. Do đó mà đời người
ta mới thấy thanh thản, an lạc, vô sự. Và đồng thời người ta không lo lắng chuyện
thế gian.
Thầy nói câu
chuyện như thế này. Một hôm đức Phật đi khất thực, đến chỗ hóa duyên độ chúng
đó đi qua chỗ một ông nông dân đang cày ruộng, thì ông nông dân đó mới nói với
đức Phật rằng: "Thôi ông đi về đi cày ruộng với tôi, chắc có ăn.
Chứ ông đi xin không ai cho ông đâu. Ở cái xóm này tôi biết người ta không bố
thí, người ta không cho ông đâu". Ông Phật làm thinh, không nói
gì hết, ôm bình bát đi xin. Quả đúng cái xóm này người ta chưa bao giờ biết tôn
giáo, biết Phật giáo, nên người ta không cho, không sớt bát gì hết. Khi đức Phật
đi về ngang qua chỗ ông nông dân, ông chạy lên coi có ai cho gì không, nhưng thật
sự mở bình bát ra thì không có hạt cơm, hột cháo gì hết. Ông nói: "Tôi
nói ông không có nghe lời tôi, tôi biết cái xóm này mà. Họ không cho ông đâu.
Ông đừng có đi, vậy mà ông cứ đi. Thấy cái bình bát ông không. Bữa nay ông chết
đói rồi". Thì ông Phật ông nói làm sao mấy con biết không? Ông
nói: "Ta đâu cần ăn thứ này, thứ này bất tịnh, ta đâu có cần. Ta về
ta ngồi thiền, ta vẫn sống, ta đâu có cần ăn". Khi mà ta ngồi thiền cái lỗ
chân lông của ta nó thu nhập những chất bổ ở trong không khí mà nó sống. Đâu cần
phải nhai nuốt nó cực. Còn mấy ông ăn, mấy ông phải nấu nướng, phải nhai nuốt,
nó mới cực. Còn ta có cần nhai nuốt đâu. Tự cái lỗ chân lông ta, khi mà ta ngồi
thiền nó hấp thụ cái chất bổ ở trong không khí. Nếu mà cái cây kia, cái cây
nào, cái vật gì không có không khí nó sống được không? Cái cây cũng không sống
được, như vậy rõ ràng trong không khí nó có chất bổ, nó có cái sự sống trong
đó. Mà ông này, ông chơi, ông ngồi thiền, nó trực tiếp ngay liền, nó thu cái chất
bổ, nó thanh tịnh. Phải không? Còn mấy người lòng vòng đi qua cái bất tịnh để
nuôi cái thân, mấy người còn phải nhai nuốt. Ta đi xin không có nghĩa là ta ưa
những cái này đâu, ta biết nó bất tịnh. Nhưng vì ta thương chúng sinh, người
nào cho ta một nắm cơm là ta nợ người đó. Cho nên ta dạy người đó tu, thì người
đó nghe. Còn nếu ta không nợ, thì ta nói người đó không nghe”. Đó mấy
con thấy không? Cũng như Thầy uống ly nước rồi, Thầy nợ con ly nước, nên Thầy
nói các con nghe. Còn Thầy không nợ thì các con nói: "Cái ông Thầy
ông nói gì vậy. Ăn ngày 1 bữa khổ gần chết. Tôi ăn 3 bữa sướng. Tôi không theo
ông đâu". Tức là Thầy không có nợ con. Con hiểu không? Thầy có nợ
con thì con nói"Như vậy là giải thoát. Chứ ăn ngày có một bữa. Ông đi xin,
ông có làm gì đâu. Còn mình bây giờ phải làm mà ăn ngày 3 bữa hao tốn nhiều thời
gian, tiền bạc". Trời đất ơi! Cuộc đời mà chỉ phục vụ có ăn uống, coi
chừng chết có làm gì đâu". Đó có phải không? Các con ngồi suy nghĩ vậy.
Các con thấy tu hành như vậy, lợi ích quá. Nhờ cái ly nước này mà con nghĩ được
vậy. Mà nếu không có ly nước này, con nghĩ khác đó.
Cho nên các
con biết, có bao nhiêu người, người ta nghĩ khác, mà người ta không được giải
thoát không? Cho nên Phật hóa duyên để độ chúng, xin cơm họ để ăn, để tạo cái
duyên cho người đó có nợ với mình trong bát cơm, để rồi dạy họ mới nghe, chứ
đâu phải dễ. Luật nhân quả cũng như vậy chứ. Có nợ với nhau mới nói được, không
nợ nhau làm sao nói được.
(1:02:02) Cho
nên hôm nay Thầy về đây là tại vì Thầy nợ mấy con từng bát cơm từ kiếp trước chứ
đâu phải không nợ, hôm nay mấy con ngồi đây, ngày xưa mấy con cúng dường Thầy.
Có phải không? Bây giờ mới gặp Thầy, Thầy mới dạy đạo đức cho mấy con để mấy
con được giải thoát đó. Còn không có duyên thì làm sao gặp được. Các con thấy
bây giờ xe cộ chạy biết bao nhiêu người ngoài đường không? Họ có được nghe Thầy
nói không? Tức là họ đâu có sớt bát, đâu có cúng dường Thầy một bát cơm đâu, một
ly nước đâu. Có đúng không mấy con? Cho nên giờ họ cứ chạy ngoài đường chứ họ
đâu có vô đây được. Thầy nói các con suy ngẫm, có đúng không? Có nợ, có duyên
thì mới gặp nhau. Cũng như bây giờ các con có gia đình này. Con cái vợ chồng đều
có duyên nợ với nhau, mới gặp trong một nhà chứ bộ, khi không có người nào chạy
vô nhà mình nói được. Con hiểu không? Mình sinh con ra ít ra mình cũng có duyên
nợ với nó. Nó vay nợ, nó mới làm con mình, chồng mình cũng vậy. Tại sao ông này
không ưng, mà sao ông nọ ưng mình. Đó là duyên nợ với nhau. Cho nên hồi đó tôi
nợ cái ông uống rượu chè. Hồi tôi gặp ông, thì ông không uống rượu chè, mà tới
chừng sống chung với tôi ông sanh cái chứng kỳ lạ là ông uống rượu chè. Ông
đánh chửi tôi hoài. Trời ơi tôi khổ với ông chồng này ghê gớm! Phải không? Đó
là cái nợ của mấy con mà mấy con phải trả. Chứ ai điên gì đi kiếm ông chồng rượu
chè say sưa mấy con. Họ sanh ra vậy để cho mình trả cái nợ chứ có gì đâu. Nhưng
mấy con biết nhân quả rồi, mình vui vẻ mình trả nợ. Rồi mình giữ tám cái giới
luật của Phật, thọ Bát Quan Trai, mình ước nguyện rằng cái nhân quả này sẽ được
chuyển. Lần lượt ông không còn uống rượu nữa. Ông thương vợ, ông thương con lắm.
Mình có khuyên ông đâu, khuyên ông chửi mình đó, chứ đừng có nói.
Cho nên mấy
con cứ lấy Phật pháp mà mấy con chuyển cái nhân quả của mấy con chuyển. Thầy
nói trái cam chua, người ta ghép lại, người ta bỏ phân vô, thì trái cam nó sẽ
ngọt có đúng không? Tức là chuyển nhân quả đó. Lấy nhân quả thảo mộc, mà chúng
ta biết, chúng ta tu tập là chúng ta sẽ chuyển được nhân quả. Mấy con hiểu chỗ
đó chưa? Thầy nói là cả một sự thật, có cái nào mấy con thấy lời nói không thật
không? Thầy nói rất đúng, không có cái gì mà Thầy nói sai. Mấy con suy ngẫm lời
Thầy nói. Thầy không có dạy mấy con mê tín, mơ hồ, trừu tượng, mà Thầy nói có
chứng cứ hẳn hoi. Tại sao Thầy nói nhân quả chuyển được? Bằng chứng là Thầy nói
cho mấy con. Là cây cam mà có trái cam chua chuyển thành trái cam ngọt. Trái
xoài chua, chúng ta chuyển thành trái xoài ngọt, chúng ta làm được. Thì nhân quả
phải chuyển biến chứ đâu phải nhân quả cố định.
(1:04:47) Ví
dụ như nhân quả đến với Thầy là Thầy phải trả cái quả là xe đụng chết, nhưng mà
Thầy hiểu biết rằng Thầy sẽ bị đụng chết, thì Thầy sẽ sống như thế nào mà chuyển
được cái nhân quả, thì xe đâu có đụng Thầy được. Không lẽ Thầy biết là cái xe
đó nó đi tới kia, nó bị xuống đèo nó chết chung nhau. Không có lý nào Thầy biết
mà Thầy nhào lên cái xe đó Thầy ngồi. Tại vì Thầy không biết, Thầy mới lên cái
xe đó Thầy ngồi. Chứ Thầy biết như vậy, rồi thì Thầy đâu có điều gì Thầy trèo
lên đó Thầy ngồi, làm sao Thầy chết. Có phải không? Tức là Thầy chuyển nhân quả.
Mà Thầy muốn được biết như vậy là Thầy phải sống toàn thiện, không còn tham,
sân, si. Thầy mới biết. Chứ bụng mấy con còn tham, sân, si làm sao mấy con biết
được. Bởi vì cái màn vô minh của tham, sân, si nó che đậy là mấy con không thấy
được. Còn Thầy hết tham, sân, si rồi. Cho nên Thầy thấy được, nên nhân quả làm
sao tác động được Thầy. Mặc dù trước kia Thầy tạo cái tội, Thầy bẻ giò ếch, Thầy
làm thịt ếch, Thầy cắt cổ nó, Thầy bẻ giò nó, thì Thầy sẽ bị xe đụng gãy giò.
Nhưng mà Thầy tu, tâm Thầy hết tham, sân, si rồi. Cho nên Thầy biết xe kia đụng
Thầy gãy giò, thì Thầy điên gì nhào lên mà ngồi cái xe đó cho nó đụng cho Thầy
gãy giò. Con hiểu không?
Còn mấy con
không biết vì mấy con còn tham, sân, si, thì mấy con nhào lên xe, mấy con bị trả
nghiệp chứ làm sao? Cho nên bây giờ mấy con sống thiện, mấy con sẽ chuyển. Còn
mấy con chưa trọn vẹn, thì mấy con chưa biết, nhưng nó chuyển. Thay vì gãy giò
mấy con ngồi trên xe lăn, thì trái lại mấy con chỉ bị xây sát nhẹ thôi, chứ
không có đụng xe đâu. Mấy con thấy nhiều người xe đụng mà không chết, chỉ xây
sát da thịt sớm máu chút ít thôi, không có gì. Còn có người bị chết, có người
gãy chân đi nằm nhà thương mấy con. Hẳn nhiên đó là nhân quả, mà sao người đó
được vậy? Thầy nói tai nạn máy bay thôi rớt xuống bao nhiêu người chết mà lại
có người sống. Thì mấy con biết cái người đó họ đã chuyển nhân quả của họ như
thế nào? Họ chuyển bằng cách họ sống thiện. Nếu mà họ sống ác, thì họ cũng tiêu
đời rồi, đâu còn sống mà được như vậy được. Các con hiểu không?
Cho nên tai
nạn giao thông xảy ra như vậy, có người sống mà có người chết, có người gãy chân,
có người gãy tay. Các con hiểu điều đó. Cho nên cái sự thật của nhân quả. Nếu
mà thấu suốt với nhân quả thì không còn lo lắng gì hết. Mà tu đúng là mấy con
chuyển được nhân quả. Vì chuyển nhân quả nên bây giờ mấy con làm chủ sự sống chết
của mấy con. Đó là mấy con chuyển nhân quả của mình, làm chủ được nhân quả rồi.
Tức là mấy con đã đứng ra ngoài vòng quy luật của nhân quả.
(1:07:33) Một
người tu theo đạo Phật thì nói đơn giản là làm chủ sinh, già, bệnh, chết. Làm
chủ sinh, già, bệnh, chết tức là ra khỏi quy luật của nhân quả. Nhân quả không
còn chi phối được. Bây giờ nhân quả làm sao mà sai cái ông đó được. Ông thấy
cái vật đó đẹp, ông đâu có ham muốn thành ra nhân quả làm sao mà chuyển ông được.
Có phải không? Người ta chửi ông, ông không giận thì nhân quả làm sao chuyển
ông được. Ông hết tham, sân, si rồi. Còn mấy con bây giờ còn tham, sân, si. Đụng
tới mấy con là mấy con tức giận liền, thấy cái đó đẹp mấy con ham liền.
Như vậy một
người tu, mục đích người ta làm cho hết tham, sân, si. Mà hết tham, sân, si thì
tâm niệm này nó phải thanh thản, an lạc, vô sự. Nó còn niệm này niệm kia thì tức
là còn tham, sân, si, chứ có cái gì. Mà bây giờ mình cứ ức chế tham, sân, si mà
không biết xả nó, thì mình cũng lọt vào cái thế giới khác rồi, thì mình là yêu
ma rồi. Vậy mà mấy con ham tu, coi chừng mấy con bị lừa đảo những cái pháp sai.
Cuối cùng cuộc đời mấy con không giải thoát, mà mấy con điên khùng.
Trái lại người
tu đúng người ta ngồi chơi như người bình thường. Mấy con thấy Thầy cũng giống
mấy con, có khác mấy con chút nào không? Mà sao Thầy lại làm chủ được, sinh,
già, bệnh, chết. Mà Thầy ăn ngày một bữa, Thầy ít ngủ. Tại sao Thầy làm được?
Còn mấy con ngủ li bì, mà còn ham ngủ, lười biếng nữa chứ.
Không người
nào hơn đúng không? Mấy con thấy Thầy cũng như mấy con. Mà Thầy hơn mấy con chứ
Thầy đâu có thua mấy con. Mà con người ai cũng làm được, chứ đâu phải riêng Thầy.
Nhưng tại các con không biết mà thôi. Mà biết rồi, mà mấy con không tu, để cho
trôi lăn ở trong cái nhân quả như vậy. Rồi tiếp tục tái sinh luân hồi. Quá uổng
mấy con! Một đời người đâu phải dễ. Lỡ mấy con chết rồi, mấy con sinh cào cào,
châu chấu, rồi làm sao mấy con tu. Được thân người này là khó. Mà bây giờ có
thân người này, mà mấy con không ráng tu. Đức Phật nói "Con người
là duy nhất", nghĩa là duy nhất có con người mới tập được. Mấy con thấy
con nhái, con các, con ếch, con gà, con chó, v.v… Nó có tu được không? Nó biết
cái gì mà tu? Nó biết ăn, biết đá lộn, biết giành giật nhau ăn, chứ nó biết cái
gì? Còn con người mình biết, mà mình còn tranh giành, giành giật với nhau, mình
ăn như vậy thì đâu phải là con người. Cho nên đức Phật dạy chúng ta biết thương
yêu, biết san sẻ nhau từng giọt mồ hôi nước mắt cho những người bất hạnh.
Đó là cái điều
tốt, cái điều con người làm, chứ con vật nó dễ gì làm được. Nó thấy con chó kia
gặm miếng bánh mì thì nó chạy lại nó ỷ mạnh, nó giành giật liền, nó ăn. Chứ nó
để cho con chó kia ăn sao? Con chó yếu thì chỉ ngó lơ láo thôi.
Thầy nói đó
là sự thật, chúng ta không phải là loài động vật mà là con người. Mấy con thấy
bây giờ mình có chồng, mà mình đi gian díu với người khác, đó loài động vật chứ
đâu phải con người. Con người là phải biết thương nhau, biết chung thủy với
nhau. Như vậy mới là hạnh phúc gia đình chứ. Tại sao có chồng rồi lại đi kiếm
người khác, có vợ rồi lại đi kiếm người khác? Tại sao vậy? Làm cho gia đình
mình tan nát. Con mình nó cũng bơ vơ, nó rất là đau khổ.
Đó là hạnh
phúc gia đình ở chỗ đó. Đạo Phật dạy chúng ta không có tà dâm. Tức là chung thủy
với nhau. Xây dựng hạnh phúc gia đình của mình, phải một vợ một chồng thương
nhau. Chứ đâu phải trai năm thê bảy thiếp, gái chính chuyên một chồng, ép buộc
người ta là phải có một chồng thôi, chồng chết thì chờ chồng nuôi con, chứ
không được đi tái giá, làm cái gì mà ép buộc người ta dữ vậy. Người phụ nữ người
ta cũng là con người, phải bình đẳng với nhau chứ. Tại sao có những đạo đức gì
kỳ lạ vậy? Các con thấy đạo đức Nho giáo nó vậy đó, nó bắt buộc cái kiểu đó.
Ông vua thì biết bao nhiêu vợ, còn phụ nữ thì không cho người ta lấy chồng
khác. Nó có công bằng không? Thầy không chấp nhận điều đó.
(1:11:11) Đối
với Thầy, đúng góc độ đạo Phật thì bình đẳng như nhau, nhưng chúng ta có chồng,
có vợ là phải chung thủy, không có được chửi lộn nhau, không có được phá hoại hạnh
phúc gia đình người khác. Đạo đức của đạo Phật ra đời để đem lại hạnh phúc cho
mấy con nhiều nhất. Mấy con sẽ an vui trong cái gia đình và trật tự xã hội.
Không có ai giật của ai, giết người bằng cách này, cách khác.
Đó là hôm
nay Thầy dạy Thầy nói về phương pháp tu tập. Hồi nãy Thầy dạy mấy con nghe rồi
chứ gì. Ráng mà tu tập "Tâm thanh thản, an lạc, vô sự".
Đó là chân lý giải thoát của con người. Các con hiểu chưa? Cách thức đuổi bệnh,
cách dùng cánh tay đuổi bệnh. Các con đẩy lui bệnh đi được, đẩy xe chạy được
thì phải bệnh được chứ. Cũng cánh tay mấy con chứ gì. Các con thấy tuyệt vời.
Phải không? Phải ráng mà lo tu tập, không có pháp nào hơn pháp Phật. Sống không
làm khổ mình, khổ người, đẩy lui bệnh, làm chủ sự sống chết đó là đạo đức chứ
gì? Đạo đức không làm khổ mình. Nó khổ là đuổi nó đi, "Ở đây tao
không để cho mày khổ, tao có đạo đức mà". Mình không làm khổ ai hết,
biết thương yêu tha thứ những lỗi lầm của những người khác thì như vậy là hạnh
phúc rồi. Cực Lạc ở đây chứ không có đâu xa, Thiên Đàng ở chỗ này đừng có cầu ở
chỗ khác.
Các con thấy,
ông Phật đâu phải ông tu ông thành Phật. Ông ngồi trên đó ông làm ông tượng ở
trên đó. Ông đâu có muốn làm cái chuyện đó, làm cái chuyện đó, ngồi đó mệt, ông
sống như bao nhiêu người khác. Các con thấy cái tâm thanh thản. Khi các con chết
cái tâm thanh thản, an lạc nó khắp cùng vũ trụ này. Nó có ngồi, có đi, có đứng
đâu đâu, có sướng không. Nó thanh thản mà nó đâu có tham sân, si. Cho nên nó
không tái sinh, nên nó ở đây chứ ở đâu. Nó đâu có mất đi đâu. Như Phật Thích Ca
đã hai ngàn năm trăm năm nay, ông tịch rồi, nhưng mấy con vào thanh thản, mấy
con nói tôi muốn gặp Phật Thích Ca này, thì ngay đó mấy con thấy Phật Thích Ca
liền. Mấy con vào coi ông ốm hay là ông mập là biết. Chứ đâu phải cái hình tượng
mà mập ú vậy mấy con. Trời đất ơi! Ông Phật ông ăn ngày có 1 bữa, mà ông mập
quá trời. Các con cứ đến chùa coi cái mặt ông Phật nó mật ú, nó mặt như ông nhà
giàu, có nhiều ông Phật như đứa trẻ búp bê vậy đó. Ông Phật mà tròn vo. Ông Phật
gì mà lạ hoắc. Ông Phật ông ra lệnh tất cả đệ tử phải cạo đầu tóc hết, thế mà
ông Phật trong chùa thì tóc quăn queo. Trời đất ơi! Có giống cái giới luật của ổng
không. Ít ra ông là Phật, ông phải làm gương cho chúng tôi, ông phải cạo đầu chứ.
Sao ông bắt tụi tôi cạo đầu, mà ông để tóc ông trang điểm cho đẹp, có đúng
không mấy con?
(1:13:46) Thầy
nói thật. Ông Phật mà kiểu Đại thừa Thầy hỏi Thầy chất vấn ông, là ông Thầy phải
làm gương, ông phải cạo bỏ râu tóc đàng hoàng, chứ ông để tóc cái kiểu này, mà
ông bảo tụi tôi cạo đầu, thì tôi không chịu đâu. Vậy đạo Phật cạo đầu chứ đạo
Phật mà để tóc sao? Có phải không mấy con? Mấy con phải lý luận chứ. Thầy của
mình trò phải giống Thầy, Thầy phải giống trò, chứ tại sao Thầy khác mà trò
khác. Đâu có được. Dạy đạo đức mình phải có cái đức hạnh, mình mới dạy đạo đức.
Mình không có đức hạnh, mình dạy đạo đức người ta không có được không?
Thầy ăn ngày
ba bữa, mà Thầy dạy mấy con ăn ngày 1 bữa, mấy con chống liền đó chứ. Có đúng
không? Bởi vì cái gì mình cũng phải làm gương. Cho nên mấy con thấy cái hình Phật
không đúng mấy con.
Có một bài
kinh như thế này "Trong mùa an cư kiết hạ. Tất cả chư Tăng đều ở
trong một khu rừng. Trong lúc đó thì cư sĩ người ta làm cơm trưa, người ta mang
đến, người ta sớt bát” chứ các Tăng và Phật không đi khất thực như
bình thường. Bởi vì kiết hạ an cư mà. Người ta đâu có đi ra ngoài được, cái luật
của người ta như vậy. Cho nên cư sĩ nấu cơm rồi đem sớt bát. Hôm đó có một vị
cư sĩ đem cơm đến sớt bát, thì khi đi trên con đường, đi ngang qua chỗ Phật ngồi
dưới gốc cây đó, vì đức Phật ngồi tu dưới gốc cây mà. Thì đức Phật lấy cái y
chùm cái đầu mình, chắc là bị muỗi, vì ở trong rừng mà. Theo Thầy nghĩ chắc là
trời lạnh hoặc như thế nào đó, chắc chắn là ở bên Ấn Độ thì trời lạnh hơn,
nhưng mà chắc là bị muỗi, cho nên bịt cái y như vậy, để cho muỗi đừng cắn, để
ngồi thiền. Thì nghe đi sạt sạt, thì đức Phật mới giở cái y ra. Ông ta dòm thấy
cái đầu trọc và nhìn ông thấy gương mặt của đức Phật, ông ta mới nói: "Đây
là GôTaMa", mới đi lấy cơm sớt bát cho đức Phật. Đó! Là cái bài
kinh đó xác định là đức Phật cạo đầu, chứ đâu có để tóc như mấy ông thờ. Đây thờ
ông Bà La Môn nào chứ đâu có phải ông Phật. Các con hiểu không?
Qua cái bài
kinh này đức Phật xác định đức Phật cạo bỏ râu tóc, chứ đâu có để tóc mà lồm xồm
như thế này. Vậy mà bây giờ ở trong chùa họ thờ cái ông gì đây, cái ông Bà La
Môn nào đó chứ sao để tóc dữ tợn vậy. Có đúng không mấy con? Nếu không đọc cái
bài kinh này, làm sao xác định được. Và đồng thời Thầy tu rồi Thầy thấy được
hình ảnh Phật, tượng Phật, nhưng mà Thầy nói ai tin. Bởi vì chùa nào cũng thờ
có tóc hết. Thầy nói ông Phật cạo tóc thì cứ tin. Nhưng nhờ cái ông Phật này
thì thấy ông Phật cạo tóc, thì bây giờ mình thờ, mình đem ông Phật cạo tóc xuống
thì nó mới đúng. Chứ để như vậy là trật.
(1:16:18) Mà
ông Phật ông ốm, ông ăn này có một bữa, làm sao ông mập được. Còn ông này bắt
buộc ông phải nhịn ăn mới được, ông Phật thờ trên chùa bắt nhịn ăn một tháng
thì nó mới ốm lại được, nó mới giống ông Phật thật.
Bởi vì đức
Phật là một bậc vĩ nhân, một ân nhân của con người. Ngài đưa ra bốn cái chân
lý, dựng lại tám cái lớp học đạo đức, ba cái cấp học đạo đức. Là một ân nhân
cho loài người, giúp cho con người sống không còn đau khổ nữa, được giải thoát.
Thế mà chúng ta không biết hình ảnh của đức Phật là người như thế nào? Bây giờ ở
trong chùa thờ chỗ này, thì cái mặt như thế này. Chỗ khác lại thờ cái mặt như
thế khác. Trời đất ơi! Ông Phật nhiều mặt quá vậy. Cho nên bây giờ nó sai rồi,
mình đáng trách. Tại sao cái người đương thời của Phật mà không biết, không ghi
lại hình ảnh của một vị vĩ nhân, một ân nhân của nhân loại để cho con cháu
chúng ta ngày nay biết được?
Cũng như bây
giờ Thầy ngồi đây Thầy nói ngày mai Thầy dựng lại cái nền đạo đức của Phật
giáo. Phỏng chừng những quý vị này không chụp hình Thầy, không quay phim thu
băng, không vẽ hình Thầy, thì ngày mai các con cháu chắt, mấy con trách, mấy
con đương thời. Tại sao không ghi lại các cái hình ảnh của một người đã dựng lại
cái nền đạo đức nhân bản, nhân quả, sống không làm khổ mình, khổ người. Bây giờ
tụi con biết sống được hạnh phúc như thế này mà bây giờ không biết cái hình ảnh
của các vị đó như thế nào? Có phải không? Bây giờ mặt Thầy như thế này, mà tới
chừng đó vẽ cái mặt Thầy một đống, cứ tưởng tượng ra Thầy mà vẽ, ai vẽ cũng được.
(1:17:59) Thành
ra mấy con khi nhìn hình đức Phật nó lệnh lạc lắm. Lẽ ra cái hình đó nó được
ghi vào cái thời đức Phật còn sống cho đến hôm nay trải qua bao thế hệ con người,
bao nhiêu thế kỷ, mà từ thế kỷ này đến thế kỷ khác, không biết ông Phật ra làm
sao? Mà cứ theo đạo Phật, nghe ông Phật thì ai cũng thích, nhưng mà không biết
ông Phật ông ra làm sao. Cũng như nghe ông cha của mình, mà chưa từng biết mặt
ông cha. Cũng như Thầy bây giờ không có ra đây, mấy con đọc kinh sách Thầy, mà
thấy hình, không biết có phải vậy không nữa. Có phải không? Bây giờ Thầy ra
đây, Thầy ngồi đây, trước mặt Thầy nói chuyện với mấy con là mấy con thấy thật.
Có ai mà không thấy, mà Thầy đi ở xứ nào bây giờ ở trong đầu mấy con cũng có
hình ảnh Thầy trong đó thật, nhưng mấy con diễn tả ra, người ta sẽ không tin mấy
con đâu. Cái hình Thầy mập, chứ đâu có ốm như vậy. Mấy con đã thấy cái hình Thầy
hồi còn trẻ nó khác, phải không? Bởi vì vô thường mà, cái luật vô thường mà.
Còn bây giờ Thầy ốm, Thầy khác. Thầy già rồi, tám mươi tuổi rồi. Còn hồi đó Thầy
mới có bốn mươi tuổi. Lấy hình bốn mươi tuổi ra so với hình tám mươi tuổi, làm
sao giống được. Các con hiểu chưa?
Thôi bây giờ
Thầy nói vậy, mấy con ráng nhớ giữ cái pháp mà Thầy dạy, mà tu tập. Có dịp Thầy
về Thầy dạy mấy con đạo đức tiếp. Đi vào cái chương trình giáo dục thì mấy con
sẽ giải thoát hoàn toàn. Còn bây giờ các con giải thoát, nhưng mà giải thoát phần
nào tốt phần nấy. Mấy con không tu thì thôi, đã tu là có giải thoát liền. Giữ
tâm thanh thản là giải thoát chứ gì? một giây, một phút thêm nữa thì hai phút,
ba phút, năm phút, mười phút, nhưng mà hơn nữa thì phải chờ Thầy, chứ hơn nữa
thì chưa được. Thầy chắc chắn là mấy con tu hơn nữa không được đâu. Từ một giờ,
hai giờ, ba giờ thì mấy con chưa làm được, chờ đợi Thầy sẽ đến, mấy con sẽ Tăng
được thêm nữa, rồi Tăng tới mười hai giờ đồng hồ (Nhất Dạ Hiền) thì mấy con sẽ
đủ Tứ Thần Túc, làm chủ được sự sống chết của mình.
Phương pháp
đơn giản vậy, nhưng các cụ già nhớ tập: "Tâm thanh thản, an lạc,
vô sự". Lúc mà cơ thể sắp chết rồi, các vị đừng có nhớ thương, đừng
có lo cho ai hay nhớ gì cả, phải bỏ xuống hết, thương nhớ bỏ xuống hết. Các
pháp là vô thường, bỏ xuống như lời Thầy dạy, để tâm thanh thản, an lạc, vô sự.
Khi ra đi nó không tái sinh nữa. Các cụ không tái sinh, chứ tái sinh khổ lắm. Một
đứa bé nằm ở trong bụng mẹ chật chội. Khi sinh ra thì đau đớn, rồi ba, bốn năm
nằm ở trên đó, bò trườn lăn, rất là khổ. Ăn thì có mẹ đút, bú thì có mẹ cho bú.
Còn không tắm rửa thì nằm ở trên cái chất dơ bẩn. Khổ lắm mấy con, đừng để cho
tái sinh nữa. Nhớ lời Thầy dạy: "Tâm thanh thản, an lạc, vô sự" là
không tái sinh. Mà không tái sinh thì sống cùng chư Phật. Bởi vì mình thanh thản,
thì mình sẽ tương ưng với Phật. Mình sẽ về với Phật chứ sao? Mấy con nhớ chưa?
Mấy cụ lớn tuổi nhớ lời Thầy dặn. Thầy chỉ giúp đỡ cho mấy cụ bằng cách chỉ cho
mấy cụ sống để không tái sinh nữa. Đó là Thầy đem lại sự bình an cho mấy cụ, chứ
không khéo các cụ lại tiếp tục đi tái sinh, mà con cháu không ai mà cứu được mấy
cụ đâu. Khổ lắm mấy con. Nhớ lời Thầy dạy chưa?
Còn mấy người
trẻ, đừng có nói, vô thường nó cũng tới đó, ráng mà tu tập. Những lời Thầy dạy
là những lời vàng ngọc đó, đem lại hạnh phúc cho mấy con đó, cố gắng mà tu tập.
Mà rảnh rỗi hồi nào tập hồi nấy. Tập được một phút tốt một phút, hai phút tốt
hai phút. Bởi vì một phút vẫn giải thoát được một phút, mà hai phút vẫn giải
thoát được hai phút. Cụ thể, rõ ràng. Khi thanh thản, an lạc, vô sự, thì có gì
buồn rầu đâu, mà không giải thoát. Có phải không mấy con? Nhớ kỹ, giữ gìn dùm
Thầy, rồi sẽ gặp Thầy.
Thôi đến đây
Thầy xin chấm dứt, Thầy sẽ đi vào trong kia nữa.
(1:21:44) Phật
tử: Bạch Thầy! Chúng
con là Phật tử Thanh Hóa, nhưng mà chúng con vẫn đi Đại thừa nhiều, mà bây giờ
tìm được cái pháp của Ngài. Chúng con cũng rất vui sướng, để được học hỏi. Bởi
vì chúng con cũng đi chùa chiền cũng nhiều, đi cũng rất nhiều nơi mà chưa ai dạy
bảo được như Thầy. Kể cả các Hòa thượng, Thượng tọa ở trong chùa cũng vậy. Bây
giờ chúng con gặp được Thầy thì chúng con cũng được mở mang trí tuệ.
Con bạch Thầy
là có người biết chữ và có người không biết chữ. Mà chúng con vẫn nghe những lời
Thầy dạy, Thầy giáo huấn để chúng con học theo. Thì hôm nay các cụ đây cũng muốn
hỏi Thầy nhiều, mà không có thời gian. Các cụ muốn hỏi: "Sau này các cụ
đi thì Thầy có độ được các cụ không ạ?” Các cụ đang hỏi ạ.
Trưởng
lão: Thầy chỉ dạy
các cụ đó là Thầy độ các cụ đi đó chứ, đi trong thanh thản, an lạc, vô sự. Tức
là các cụ đi trong cái trạng thái đó, là gặp Phật, gặp Thầy chứ gì? Thầy đang ở
trong thanh thản, còn đi chỗ nào được?
Phật tử: Con hỏi là các sư ở chùa ai cũng giữ
chức vụ là Hòa thượng, Thượng tọa rồi mà còn đang ăn mặn mà dạy chúng con tu
hành thì có được không ạ?
Trưởng
lão: Không được.
Phật tử: Chúng con là người tại gia mà ăn
chay trường hai mươi năm nay. Và chúng con cũng trường kỳ là bảy ngày không ăn,
không uống, không ngủ. Và chúng con hiện nay cũng thọ Bát Quan Trai theo của
Ngài, là cũng được một tháng hai ngày ạ. Chúng con cũng thực hành như Thầy dạy ạ.
Thì trong
này chùa chiền, mà Đại thừa cũng nhiều nên nói thì chưa ai tin mấy ạ. Cũng có
người phản đối lại. Chúng con tha thiết khẩn cầu Thầy đã về đây, đã nói cho
chúng con được nghe chương trình học theo cái giáo pháp của Ngài. Bạch Thầy! Ở
trong này cũng đang đi cái chùa chiền nhiều, vừa rồi cụ này và chú này cũng thọ
Bát Quan Trai, nhưng lại thực hiện không đúng trong sách của Thầy, về nhà con
nó lại nói này nói nọ. Cho nên đã đi chùa thọ Bát Quan Trai mà lại còn ráng ăn
nhẹ một bát cháo, trưa ăn cơm rồi tối ăn nhẹ một bát cháo. Như thế chúng con thấy
là chưa đúng ạ.
Thầy thấy
con mấy hôm nay cũng mỏi mệt lắm rồi, con cũng đi ra Hà Nội chờ Thầy năm, sáu
ngày nay rồi. Thầy về đây chúng con cũng đã tích trần nhiều lắm. Mà chúng con
cũng tha thiết khẩn cầu được đi con đường chân chính. Thanh Hoá chưa đủ duyên ạ,
như hôm qua Thầy về ở trên kia giảng cho chúng con nghe cũng không dám giảng
cho chúng con nghe con đường đúng và sai. Nhưng mà công an huyện, công an xã họ
đến, không có vấn đề gì xảy ra. Như hôm qua con cũng không ở trên nhà nhưng con
cũng cố gắng con xuống đây tối hôm qua để con nghe Thầy nói. Bởi vì, thân con
không cửa, không nhà, không tiền, không bạc nhưng vướng nợ trần có hai đứa con
mà chồng thì cũng mỗi người mỗi nơi.
(1:26:09) Con
ăn trường chay hơn hai mươi năm trời mà con con cũng tha thiết khẩn cầu con đi
con đường chân chính mà con mộ đạo cực kỳ. Nhưng con cũng chưa đến chùa để con
dâng tiền cho, con chưa đến chùa để mà con xin một cái vấn đề gì. Mà con gặp được
cái pháp của Thầy thì con cũng chưa học hỏi được bao nhiêu cả, con cũng rất
thích nghe cái pháp này và (1:26:48 không nghe rõ). Con bạch Thầy có nhiều câu
muốn hỏi lắm ạ.
Đệ tử của
Trưởng lão: Thì hôm
nay thời gian cũng ngắn, anh Trọng có gì muốn trình bày cứ nói ạ.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét