138- CÚNG DƯỜNG ĐÚNG CHÁNH
PHÁP
(1:27:25) Phật
tử: Nam Mô Bổn Sư
Thích Ca Mâu Ni Phật. Nam Mô Bổn Sư Thích Thông Lạc Như Lai Phật.
Kính bạch đức
Trưởng Lão. Hôm nay tất cả các Phật tử chúng con ở tại tỉnh Thanh Hóa, đã đủ
duyên lành gặp được đức Trưởng Lão, thì chúng con xin pháp tâm thọ Tam Quy, Ngũ
Giới. Xin Trưởng lão bố thí cho chúng con được pháp danh.
Và con xin
thay mặt cho tất cả các Phật tử ở Thanh Hóa xin thỉnh đức Trưởng Lão từ bi gia
hộ cho tất cả các Phật tử chúng con, chỉ dẫn cho chúng con được tu tập để giải
thoát khỏi con đường tà kiến của ngoại đạo đã ẩn núp trong thân tâm của chúng
con từ lâu cho đến nay do giáo pháp Đại thừa thâm nhập vào trong tâm của chúng
con. Hiện nay vẫn đang còn nhiều cái tư tưởng sai lạc. Chúng con vẫn còn theo
kinh sách của Đại thừa, mà chúng con hiện nay chưa thoát được cái tư tưởng đó.
Chúng con hôm nay được nghe đức Trưởng Lão đã chỉ dẫn chúng con về đạo lý làm
người, sống không làm khổ mình, khổ người. Nhưng mà thời gian có hạn Thầy phải
đi nhiều nơi, thì hôm nay chúng con cũng xin đảnh lễ Thầy. Và xin để lại cái
danh sách các Phật tử chúng con được thọ Tam Quy Ngũ Giới và xin Thầy cho pháp
danh cho chúng con. Và hai nữa chúng con cũng xin dâng Thầy để Thầy in tống
kinh sách ạ.
Trưởng
lão: Thôi bây giờ Thầy
cũng nói như thế này, Thầy gửi lại cái tiền này cho mấy con. Bởi vì Thầy thuyết
pháp chứ không phải bán pháp. Mà Thầy cho mấy con, mấy con cất đi. Khi nào mà
Thầy in kinh sách, thì chừng đó mấy con sẽ góp với nhau. Thầy sẽ giao ở Thanh
Hóa này. Thầy sẽ xin phép những cuốn sách như vậy, Nhà nước cho phép rồi, Thầy
giao trọng trách cho mấy con sẽ trả tiền cho nhà in, in ra. Coi như cái phần
này là phần danh dự.
Phật tử: Con kính bạch Thầy, đại chúng có
xin Thầy nhận số tiền này để in sách ạ. Bạch Thầy đây là công đức của chúng con
được về mai sau ạ. Tha thiết bạch Thầy nhận cho chúng con ạ.
Trưởng
lão: Thầy cứ đến đâu
Thầy cũng nhận tiền vậy, Thầy không muốn. Thầy muốn đến đây, Thầy cho các con
pháp, mà Thầy có bán pháp đâu. Mà Thầy thấy ở Hà Nội cũng vậy. Người nào đến
cũng cúng dường, Thầy thấy như vậy là không đúng. Nó cũng là thói quen của Đại
thừa mất rồi.
Phật tử: Bạch Thầy! Không phải như thế đâu ạ.
Chúng con không nghĩ như thế đâu ạ.
Bây giờ con
cũng xin bạch Thầy, cái khu vườn của con hiện nay con đang làm đó. Thì cái tư
tưởng của con cũng có một cái mong cầu từ trước khi nhận đất, và sau khi nhận đất
rồi, con cũng mong muốn làm cái nơi an dưỡng cho mọi người tu tập. Thì trong
khi làm, sức của con cũng không có, bản thân của con cũng có một mình, không vợ,
không con. Trước khi nhận đất thì cũng có nhiều người giúp con, cũng có tâm
nguyện để có được cái nơi học được chánh pháp. Và cũng là cái nơi mọi người hướng
về nương tựa, để tu tập. Thì hiện nay con đã nhận khu đất đó cách đây năm năm rồi.
Trong việc này con có tâm nguyện là mong muốn làm sao cho mọi người có cái nơi
tu tập. Các Phật tử chúng con cũng tha thiết mong được các Thầy thừa kế và hướng
dẫn cho chúng con con đường tu tập, để thoát khỏi cái con đường đau khổ. Thì
con cũng xin Thầy từ bi thương lấy tất cả chúng con đang đắm đuối trong biển trần
luân hồi sinh tử, không có người hướng đạo cho chúng con. Thầy về đây hôm nay
con cũng xin bạch Ngài.
Hiện nay là
có một số các Phật tử trước đây đã, cũng đã phát tâm góp tiền cho con (1:31:56
không nghe rõ). Thứ nhất là tập trung vào làm cái khu vườn, cái thứ hai là một
số phật tử góp tiền vào ấn tống kinh. Tức là (1:32:15 không nghe rõ) bởi vì các
phật tử ở đây cũng rất là khó khăn với máy móc cũng không được hiện đại để giao
nhiều nơi. Hôm nay chúng con gặp được Thầy chúng con xin tha thiết xin Thầy từ
bi hướng dẫn cho tất cả chúng con. Ở đây có những người già yếu không thể đi được,
kinh tế cũng khó khăn, đi đường tốn kém, chúng con ước nguyện mong Thầy trong
cái chuyến đi này vì thời gian rất là ngắn vì thế xin Thầy từ bi chỉ cho chúng
con pháp tu ngắn nhất cho chúng con đi theo đó để mà tu học.
(1:33:15) Trưởng
lão: Rồi thôi được rồi, Thầy đã dạy mấy con rồi, còn cái vấn đề mà lập
thành cái khu để mà tu tập nó không phải là cất cái chùa mấy con. Như hồi nãy
Thầy nói là cái khu an dưỡng.
Bây giờ Thầy
cần phải xin phép, ví dụ như bây giờ Thầy xin phép ở trong thành phố Hồ Chí
Minh ở trong miền Nam, có cái giấy phép thành lập khu trung tâm an dưỡng từ thiện
Chơn Lạc.
Do đó, Thầy
sẽ xin về đây con có sẵn đất sẽ xin mở cái chi nhánh của trung tâm. Bởi vì Thầy
có cái giấy phép của trung tâm rồi, xin cái chi nhánh thì người ta sẽ cho. Người
ta cho rồi thì con hay hoặc là phật tử nào cúng dường miếng đất một mẫu, hai mẫu
hay ba mẫu Thầy lấy đó Thầy sẽ cất những cái ngôi nhà cho mấy con có cái chỗ mấy
con về an dưỡng để mà tu học. Đó là cái duyên.
Bây giờ Thầy
lo cho có giấy phép còn không có giấy phép thì không làm chỗ nào được hết. Các
con hiểu chưa? Bây giờ có đất bao nhiêu mấy con cúng dường Thầy cũng không nhận
đâu. Bởi vì nhận mà Thầy không làm gì được Thầy nhận để làm gì? Vì vậy mà mấy
con có tâm nguyện thì mấy con để đó chờ cái duyên thì Thầy nhận.
(1:34:20) Còn
bây giờ về việc in kinh sách như thế này, Thầy nói như thế này để cho mấy con
thấy rằng: Ví dụ như Thầy viết một tập sách như thế này, bây giờ mình phải xin
phép Nhà nước. Bởi vì mình không xin phép Nhà nước thì phổ biến đó là sai. Cho
nên, mình là người dân mình phải sống cho đúng pháp luật của Nhà nước.
Ở đây một số
phật tử họ làm như thế này, Thầy chỉ gửi cho họ và họ làm như thế này. Đây là ở
ngoài Hà Nội họ làm, họ mướn in mà không có xin phép, Thầy không có bằng lòng
chuyện đó đâu.
Đối với Thầy,
là một công dân trong một nước thì phải thi hành pháp luật. Thầy chỉ viết cho mấy
con đọc thôi chứ không được làm như thế này. Vì tha thiết sợ người khác không
có sách cho nên quý phật tử người ta làm cái này chứ Thầy không đồng ý.
Khi nào mà Thầy
đưa cuốn sách này cho nhà xuất bản, ban Tôn giáo người ta duyệt, người ta cho
phép thì mình có giấy phép mình mới đem mình in.
Bây giờ mấy
con ở trong khu Thanh Hoá này mấy con góp được năm triệu, mấy con in năm triệu
thôi. Thay vì mấy con in cuốn sách này hai mươi triệu mà mấy con góp có năm triệu
thôi. Mấy con lam ăn vất vả, cực khổ làm sao mấy con được hai chục triệu? Thầy
sẽ xin phật tử chỗ khác Thầy cho mấy con mười lăm triệu.
Đồng thời cuốn
sách được in này thì để cái tổ Bát Quan Trai mấy con ở đây do mấy con làm ra,
Thầy trợ giúp cho mấy con thì coi như mấy con phật tử ở Thanh Hoá đã in được cuốn
sách này.
Cho nên vì vậy
mà Thầy nói hôm nay Thầy đến đây không phải là Thầy đi thuyết pháp mà mấy con
cúng dường. Thầy đem pháp Thầy trao cho mấy con để mấy con sống được an vui,
đem lại hạnh phúc cho mấy con.
Cho nên, mấy
con đem mà cúng dường như thế này coi như là Thầy bán pháp các con hiểu chưa?
Thầy không bán pháp mà Thầy cho pháp. Mấy con cúng dường ngang như thế này là
trao đổi mua bán, không đúng. Cũng như Thầy trao cho mấy con cuốn sách này thì
mấy con gửi tiền để cúng dường kinh sách thì Thầy bán kinh sách bằng hình thức
khác, không đúng mấy con.
Bây giờ
không có cuốn kinh sách nào khác, mấy con góp nhau một đồng, hai đồng, một
ngàn, hai ngàn rồi mấy con mới gửi Thầy để Thầy in ấn kinh sách thì Thầy nhận
liền. Chứ bây giờ Thầy đem kinh sách cho mấy con, mấy con cúng dường Thầy là Thầy
không nhận. Tại vì như vậy là buôn bán qua một góc độ khác.
Đại thừa
khôn khéo lắm mấy con, bán cái kiểu này nó còn hơn bán ở ngoài chợ. Trao cho mấy
con mỗi người một cuốn sách, không lẽ mấy con lấy cuốn sách mấy con để hai chục,
ba chục, ít ra cũng năm chục, một trăm.
Thầy nói bán
sách cắt cổ bằng hình thức. Thầy không chấp nhận cái điều đó.
Phật tử: Thầy dùng tiền này để lo cho Phật
pháp. Thầy ăn ngày một bữa nên đây là Thầy đang giúp đỡ cho chúng con đấy ạ. Thầy
hoan hỉ nhận đi ạ.
Trưởng
lão: Bởi vậy Thầy
sẽ dạy cho các con từ cúng dường cho đến cung cách, Thầy dạy cho các con tất cả
cái nào đúng, cái nào sai chứ không khéo mấy con làm trật. Thầy có bổn phận phải
dạy cho đúng chánh pháp của Phật mà. Cho nên, đức Phật dạy cúng dường, bố thí
đúng chánh pháp như thế nào?
Cho nên, đức
Phật giảng rõ ràng. Còn đây Thầy thấy hầu hết là mấy con không hiểu cho nên đi
từ Nam ra Bắc hầu hết đều cúng dường theo kiểu Đại Thừa. Mấy con thấy rằng tâm
mấy con tốt thật nhưng cái hành động đó là hành động trao đổi mấy con.
(1:38:06) Mấy
con thấy Thầy nói đúng không mấy con? Cho nên, quý Thầy họ lợi dụng sự trao đổi
đó mà họ làm tiền phật tử một cách rất đau lòng. Thầy nói thật sự tại sao trong
chùa chỗ mà phát kinh ấn tống tại sao lại bán kinh? Mấy con vô thỉnh cuốn kinh
nào họ bán chứ họ cho mấy con không?
Đó là ngay
trong chùa có cái chỗ phòng bán kinh đó, phòng phát hành kinh của họ đó. Cho
nên, ở đây Thầy nói rằng Phật pháp không phải là bán Phật, bán Pháp. Phật pháp
là phải ban cho mọi người.
Vì đạo Phật
là đạo từ bi thương xót mọi người chứ không được đi buôn bán như vậy. Vậy mà
cái hình thức như vậy Thầy không chấp nhận mấy con. Thầy phải nói thẳng, nói thật
để cho mấy con hiểu rằng Thầy là một cái người tu như vậy mà Thầy còn tham tiền,
tham bạc sao mà Thầy đi trao đổi như vậy. Đem hết sức lực của Thầy nói để đem lại
cái nền đạo đức cho mấy con sống, mấy con giải thoát là mấy con dâng lên cúng
dường Thầy chứ Thầy đâu cần gì tiền bạc mấy con.
Thật sự Thầy
không cần, bây giờ mấy con cúng dường Thầy, Thầy giao cho một người cư sĩ họ cất,
họ chi phí, in kinh sách làm gì thì làm Thầy không biết. Thầy không biết trong
này là bao nhiêu Thầy không cần biết đâu. Thầy là người không danh, không lợi,
không nghi ngờ một người nào hết. Người nào làm ác thì tội chịu chứ Thầy không
nghi ngờ. Bởi vì nghi là khổ, đó là đối với Thầy.
Thầy nói cho
mấy con biết một người tu như Thầy nó mới là một người giải thoát thật sự. Mấy
con nhìn lại đi coi có phải Đại Thừa không mà Thầy lại nói một điều mà Thầy sống
như Đại Thừa sao mấy con? Thầy không giống như Đại Thừa đâu.
Thầy thành
thật đem cái chánh pháp của Phật, đem cái đạo đức để mà dạy cho mấy con, mấy
con sống được hạnh phúc đó là Thầy mừng. Thầy đem lại sự an vui cho loài người ở
trên hành tinh này. Thầy là người Việt Nam, Thầy đem lại cho dân tộc Việt Nam.
Dân tộc Việt Nam sống an vui là một thí điểm cho thế giới.
(1:40:09) Cái
này là một sự thật cho mọi người chứ không phải của riêng ai hết. Đó là Thầy
nói như vậy, hôm nay thì Thầy xin nhận, thật sự ra thì mấy con chưa biết. Sau
này mấy con cúng dường khác, không có cúng dường như thế này, hiểu không?
Bây giờ Thầy
xin nhận, con đưa lại cho Minh Tâm cất cái này để sau này in sách hoặc là làm
việc Phật sự gì. Hoặc là ví dụ mấy con xin phép được Thầy nói Minh Tâm bỏ tiền
cất những cái nhà thất trên đất của mấy con để cho phật tử người ta về đây để
mà người ta an dưỡng. Các con hiểu không?
Thôi bây giờ
Thầy xin từ giã mấy con, hẹn mấy con trong một ngày mà Thầy đứng lớp dạy mấy
con. Lúc bây giờ chắc Thầy chín mươi tuổi rồi. Một ông già lụ khụ.
Phật tử: Bạch Thầy! (1:41:11 không nghe
rõ)
(1:42:55) Trưởng
lão: Bây giờ Thầy
nói như thế này, con cứ lập thành cái khu vườn, đừng có cất nhà cửa gì trên đó
hết. Chừng nào có giấy phép Thầy sẽ vẽ cái đồ án, đường xá trên khu đất đó như
thế nào, nhà cửa cất khu nào cho người già, khu nào cho người trẻ, khu nào cho
tăng, khu nào cho ni.
Còn bây giờ
thì thôi đừng có làm gì hết, cứ lo trồng tỉa, sinh hoạt cho có kinh tế trên cái
khu đất đó. Còn phật tử có tâm cúng dường trợ giúp con thì con sẽ mượn họ, con
làm con trả họ. Đừng có nên vay họ để rồi mình mắc nợ con hiểu không?
Cứ trồng trọt,
phật tử có cho con, con mượn con sẽ đem số tiền kiếm được từ đó con trả lại phật
tử. Tiếp tục con làm cái khu vườn đó để khi nào Thầy xin cái giấy phép rồi Thầy
sẽ xin cái chi nhánh ở đây. Đó là cái duyên. Mọi người ở đây đều có cái ý nguyện
Thầy mới về đây được. Còn mấy con không có ý nguyện Thầy không có về đây được.
Các con hiểu chưa?
Cho nên mấy
con tha thiết có cái ý nguyện làm sao có được cái nền đạo đức dạy cho các con
hiện tại, hiện giờ và con cháu của các con còn giữ được cái này sẽ học được. Đời
chúng ta sau này biết bao nhiêu con cháu của chúng ta, cái nền đạo đức có được
là con cháu chúng ta sẽ thọ hưởng được cái nền đạo đức. Con hiểu chưa?
Còn về vấn đề
con đừng có nói đây là chùa, đây là trung tâm an dưỡng, đây là khu an dưỡng, đừng
có nói điều đó. Bởi vì mình chưa có giấy phép mình nói điều đó là mình sai. Làm
cái việc mà không có pháp luật là sai. Cho nên, con làm vườn là cứ làm vườn,
con hiểu không? Sinh hoạt, kinh tế, làm lụng này kia là cất giữ đó nếu có dịp
thì con đóng góp với phần sức của con thôi. Còn các phật tử khi nào mà có trung
tâm an dưỡng rồi thì đóng góp người hai ngàn, năm ngàn, hai triệu, ba triệu để
mà chúng ta cất từng cái nhà trong đó.
(1:45:05) Hiện
tại chúng ta lớn tuổi chúng ta cất khu cho người lớn tuổi. Người trẻ thì xây dựng
khu trẻ. Mười cái nhà, một trăm cái nhà, mỗi nhà là một người ở. Các con hiểu
không? Cũng như một cái phòng thực hiện cái sự tu tập. Cho nên vì vậy mấy con
đóng góp nhau để mà tu tập đạo đức cho con cháu chúng ta sau này chứ không phải
bây giờ. Các con hiểu chưa?
Thầy là người
sẽ xin phép rồi Thầy sẽ chuyển về đây cái chi nhánh để cho mấy con danh chánh
ngôn thuận để cho mấy con được chấp nhận rồi chúng ta sẽ dạy đạo đức. Mấy con
thấy chưa? Đó là như vậy. Đừng có cất chùa chiền, đừng nói đây là trung tâm an
dưỡng gì hết. Coi chừng Nhà nước không cho đó.
Phật tử: Thầy cho chúng con xin pháp
danh ạ
Trưởng
lão: Rồi được rồi,
để về trong đó Thầy sẽ ghi vào trong cái điệp phái rồi Thầy gửi về cho mấy con.
Cho Thầy cái
ly nước lớn quá, uống không hết. Mấy con lấy cho Thầy một ít thôi, nếu đổ thì
phí.
Thôi bây giờ
Thầy về con. Thầy còn đi qua bên kia nữa.
HẾT BĂNG

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét