136- CÁCH THỨC ĐỐI TRỊ CẢM
THỌ
(31:46) Do
đó bây giờ còn một cái trạng thái nữa. Cái phá đầu tiên là xả niệm ở trong tâm
mình. Kế đó là mình xả cái lười biếng, cái hôn trầm, thùy miên phải không? Nhớ
kỹ đó là những cái bệnh của con người, cái bệnh ngu si, cái bệnh đau khổ, nó
làm cho chúng ta đau khổ.
Bây giờ còn
cái nữa. Bây giờ cái thân chúng ta nó không phải ngồi yên đâu. Bữa nay thì nó
đau này, bữa mai thì nó đau khác. Ngồi lâu thì nó tê chân khó ngồi. Quý vị ngồi
xếp bằng vậy, nó tê cả bụng, nó nóng rồi nó đau, nó đau bụng nó mới nóng tất cả.
Ngồi lâu nó tê, nó làm cho mình khó chịu. Nó đau cái thân, là do mình ngồi nó
đau, tê. Trong khi mình ngồi, mà mình bị đau tê, thì mình đứng dậy, mình xả đi.
Thì mình giữ thanh thản mà đi, thì cái đau tê mất liên, đừng có ngồi. Đó là cái
thứ nhất phá cảm thọ. Bây giờ trong thân của chúng ta có cái mà đứng dậy đi, nó
không hết đau. Như bây giờ cái đầu đau này nó không hết thì đứng dậy đi, nó
cũng đau. Còn bây giờ mà mình ngồi, mà nó đau, nó tê nhức ở trong này, thì đứng
xả đi hết liền. Cũng như Thầy ngồi trên cái ghế này, ngồi hoài mỏi chân quá,
thì Thầy đứng dậy Thầy đi thôi, thì nó hết. Có phải không? Đó là cách thức xả
thọ, xả cái cảm thọ của mình. Bây giờ cái đầu đau là cái bệnh, do cái thân có bệnh
đau đầu, cái bụng nó đau, cái tay nó nhức. Bây giờ muốn trị những cái này, thì
Thầy sẽ chỉ cho mấy con, để cho nó đem lại cho cái thân an lạc. Chứ để không
khéo nó đau nhức. Làm sao nó an lạc được? Mình làm sao mình bảo vệ cái chân lý
thanh thản, an lạc, vô sự cho được. Cho nên muốn bảo vệ nó thì chúng ta có
phương pháp. Bây giờ cái đầu đau thì Thầy biết rồi "Thọ là vô thường,
cái đầu đau này không có đau nữa". Thầy ra lệnh bảo nó đừng đau. Mình
làm chủ nó, chứ nó đâu có làm chủ mình. Cho nên mình ra lệnh "Cái
thọ là vô thường, cái đầu đau này phải đi, không được ở trong thân ta nữa".
Mình bảo nó như vậy. Bắt đầu mình tác ý "An tịnh thân hành tôi biết
tôi đưa tay ra", con đưa tay ra, cái đầu đau mặc nó. Bây giờ tao chỉ
biết cánh tay đưa ra, và cái tác ý của tao thôi "An tịnh thân hành
tôi biết tôi đưa tay vô". Bây giờ tiếp tục bàn tay này ra vô. Cứ làm
như vậy hoài. Mình làm chơi chứ có gì đâu, phải không? Cái câu tác ý của mình
cũng như người mẹ mà ru đứa con. Cái đứa con nó khóc mình ru nó ngủ thôi. Còn
cái này mình cũng làm như vậy, thì cái tâm của mình nó chú ý ở trong cánh tay
đưa ra, đưa vô, nó quên đi cái đau trên đầu, mình làm mãi thì cái đầu mình nó mất
đau. Các con biết tại sao nó mất đau không? Tại vì cái cơ thể chúng ta, cái tâm
chúng ta nó không chú ý vào cơn đau. Cho nên cái cơ thể nó có sức đề kháng rất
mạnh, nó phá vỡ cơn đau, cái sức đề kháng nó chống lại cái mô bệnh ở trên cái đầu
của nó. Cái cơ thể chúng ta nó có sức đề kháng, nhưng mà chúng ta cứ ham tập
trung ở trong cái chỗ đau đó, thì cái sức đề kháng nó yếu. Cho nên khi các con
bị cảm, thì người ta cho thuốc, mấy con uống, mấy con ngủ. Ngủ làm cho nó quên
chứ gì? Chừng thức dậy là cảm nó hết. Là uống thuốc nó có sức đề kháng đó. Nó
làm cho chúng ta ngủ đi, để rồi nó chống lại cái cơn bệnh.
(35:26) Trong
thân chúng ta mà không có sức đề kháng, là chúng ta sẽ bị vi trùng nhiễm, rất
khó trị. Người nào mà không có sức đề kháng là người đó dễ chết. Bây giờ thời đại
chúng ta có một loại bệnh mất sức đề kháng, đó là bệnh không có thuốc trị. Có
phải không?
Mà bây giờ
phương pháp của Phật dạy là có sức đề kháng rất mạnh, để chống lại các bệnh.
Cho nên nói đẩy lui bệnh, chứ thật sự ra chúng ta làm cho sức đề kháng trong
thân chúng ta nó rất mạnh, nó khoa học mà. Thầy nói thật đó. Phật giáo dạy
chúng ta đưa cánh tay ra vô như thế này, cái tâm nó cột ở trong này, thì cái cơ
thể nó được rảnh rang, nó đề kháng. Còn cái tâm mình cứ đắm đuối cái đau, cái
cơ thể nó không rảnh rang được, nó cứ chú ý cái đau, nó mất đi cái sức đề
kháng.
Nhiều khi
đau mình nghĩ tưởng bậy bạ, mình còn lại sợ nữa. Mình sợ chết này, mình thấy
đau quá, mình lo, mình nghĩ. Cái đầu đau này không biết cái óc mình nó hư hại
gì đây? Trong đó mình nghĩ tưởng cái bệnh nặng không. Do đó cái sức đề kháng nó
mới yếu đi. Còn ở đây mình không cần nghĩ nó nữa đâu, cứ ôm cái tay đưa ra đưa
vô thôi. Chẳng cần biết cái đầu đau nữa, nhưng cuối cùng cái đầu hết đau. Mà
bây giờ nó hết đau thì thanh thản, an lac, vô sự. Nó trở về chứ gì, có dễ
không? Mà rất khoa học nữa. Tôi như vậy là làm chủ sanh tử luân hồi, sướng
chưa? Chứ bây giờ tôi làm Phật ngồi trên bàn ghế làm chi? Mấy con tu kiến tánh
thành Phật để làm gì? Giờ đây cầu khẩn tụng kinh để về Cực Lạc. Phỏng chừng tâm
tham, sân, si mình còn. Ai dám đỡ mình lên trên đó, ai dám rước mình? Rước lên
trên đó để đánh lộn sao? Mình còn tham, sân, si mà. Mình biết trước, ông Phật
đâu có dám rước mấy con. Vậy mà mỗi lần có người chết thì lo rước thầy cầu siêu
cho vong hồn về Cực Lạc. Trời đất! Ông Phật Di Đà có thật, chắc ông dám rước mấy
cái người này lên ăn ngày một bữa như chư Phật? Chắc ăn không nổi. Thôi bây giờ
mấy con ăn ngày một bữa như Thầy cũng khó rồi, phải không? Huống hồ là tham,
sân, si chưa dẹp làm sao mấy con ước ao được ông bà mình chết lên cõi đó? Lên
cõi đó một bữa, ông bà mình xách gói chạy về thế gian, không chịu được. Ở trên
đó cõi Phật không lẽ ăn ngày ba, bốn bữa sao? Ăn 1 bữa chứ. Mà rồi người ta
không nghe ca hát nữa. Mà ở trên đó có ca hát đâu mà nghe, có phải không? Do
đó, trời ơi! Hồi ở thế gian nghe tivi nghe ca hát, còn lên đây bây giờ kiếm
không được, thì mấy con phải xách gói chạy về cái thế gian này chứ.
Bởi vì cái
tâm tham, sân, si nó còn ham muốn. Những cái vật chất của khoa học, nó sản xuất
ra, nó cám dỗ cái tâm ham muốn của chúng ta càng lớn. Cho nên từ đó mà ác pháp
nó sinh ra. Cho nên chúng ta đấu tranh nhau bằng cách này, cách kia, để chúng
ta đạt được những cái vật chất của khoa học.
Bây giờ các
con thấy máy móc, điện thoại di động ai cũng có, người nào cũng có hết. Ngồi
đây mà nói chuyện đâu đâu. Trời đất ơi! Người ta làm được, người ta có, mình
cũng phải có 1 cái chứ. Hầu hết nó bán, nó lấy tiền quá trời. Mà mình muốn có
tiền phải làm từ mồ hôi nước mắt của mình mới có chứ. Đó là do cái tâm tham muốn.
Còn như Thầy không tham muốn, Thầy không có điện thoại gì hết. Có phải sướng
không? Thầy đâu có tốn tiền. Bây giờ muốn gặp Thầy nói chuyện cứ gặp thôi. Còn
cứ reo reo. Thầy nói, trời ơi! Ba cái điện thoại nó làm cho mình mệt, người nào
cũng réo, hồi hôm réo, tối ngày réo. Ba cái điện thoại này cũng mệt mình nữa.
Đâu có vướng mấy con.
Mà khoa học
ngày càng lên. Cái người tu người ta biết đây là cái nỗi khổ. Là cái nỗi khổ chứ
sung sướng gì đâu? Vì vậy mà chúng ta biết cách sử dụng gọi điện thoại, mà nói
ngắn gọn đủ ý nghĩa, đừng nói lòng vòng như mình kể chuyện cổ tích thì thôi rồi.
Trời đất ơi! Nói vậy, trong cái điện thoại mà như kể chuyện cổ tích thì tiền
hao vô cùng chứ. Đâu phải nói cứ điện thoại mà ít tiền đâu. Cho nên hao tốn tiền
mà không biết, chỉ thỏa mãn cái lòng dục của mình. Mình nói chuyện nghe cho đã,
sự thật ra không có gì hết.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét