Thứ Năm, 11 tháng 5, 2023

135- PHƯƠNG PHÁP TẬP LUYỆN GIỮ GÌN TÂM BẤT ĐỘNG

 

135- PHƯƠNG PHÁP TẬP LUYỆN GIỮ GÌN TÂM BẤT ĐỘNG

(25:16) Bây giờ Thầy dạy phương pháp cho mấy con. Nếu mà học tám cái lớp, ba cái cấp. Nếu mà mấy con học mà không có người dạy. Ở đây bây giờ đâu có cơ sở để mà dạy, phải làm sao?

Cho nên bây giờ Thầy tóm lược cái phương pháp ngắn gọn, để giúp các cụ già lớn tuổi rồi, không có thể nào còn cái thời gian dài. Cho nên ở đây nghe lời Thầy cố mà tập luyện. Tập luyện thì nó không phải là mình rảnh hồi nào tập hồi đó. Một phút tập một phút, hai phút tập hai phút, ba mươi phút tập ba mươi phút, không cần phải giờ giấc như học trò. Sau này có trường lớp rồi, thì chúng ta có giờ giấc như học trò. Còn bây giờ chưa có thì chúng ta rảnh giờ nào chúng ta tập giờ đó.

Bây giờ nhìn Thầy đây, Thầy ngồi, Thầy nhắc, mấy con tác ý ra, tác ý to tiếng ra: "Tâm thanh thản, an lạc, vô sự". Thầy bảo nó rồi, Thầy ngồi yên vậy, Thầy lắng nghe sự thanh thản, an lạc, vô sự. Coi nó được bao lâu? Nó được khoảng ba mươi giây, một phút thì nó khởi ra một cái niệm Thầy lại nói "Các pháp là vô thường, cái niệm này dừng lại đi đi. Ở đây không chấp nhận mày, mà tâm phải thanh thản, an lạc, vô sự". Thì bắt đầu Thầy ngồi lại nó thanh thản, an lạc, vô sự, cái niệm đó nó dừng lại, có phải không? Mình bảo nó dừng mà, nó là vô thường mà, hồi nãy nó không có mà tại sao giờ nó nhảy vô, thì nó là vô thường. Mình nói trúng nó, chứ đâu có nói sai, có phải không?

(26:41) Bất kỳ cái niệm gì, niệm sân, niệm phiền não, niệm lo lắng, niệm sợ hãi, niệm tính ra tiền ra bạc gì, có niệm gì cũng bảo nó "Dừng hết". Mấy con hiểu không? Bây giờ nó khởi niệm bảo "Các pháp vô thường, cái niệm dừng lại. Tâm thanh thản, an lạc, vô sự", rồi bắt đầu ngồi thanh thản, an lạc, vô sự.

Về cái phần tâm của mấy con đó là Thầy dạy, để mấy con giữ gìn được cái trạng thái thanh thản, an lạc, vô sự. Đó gọi là hộ trì và bảo hộ cái chân lý. Tức là cái trạng thái thanh thản, an lạc, vô sự, bằng cái phương pháp xả tâm. Các con thấy đây là cái phương pháp xả đó. Xả mà nó đúng, bởi vì nó vô thường thật. Cho nên cái niệm nào trong đầu chúng ta đều là vô thường hết. Cho nên nói: “Các pháp vô thường ở đây không chấp nhận, đi đi, tâm thanh, an lạc, vô sự", cho cái tâm mình thanh thản, an lạc, vô sự trở lại rồi bắt đầu mình ngồi thanh thản, đó là về phần tâm. Các con nhớ người lớn tuổi mình ngồi chơi, mà mình có tập trung trong pháp nào đâu? Đâu có Niệm Phật, thì nó đâu có bị ức chế. Đâu có hít thở, mà nó bị ức chế. Mình ngồi chơi như người bình thường, có gì đâu. Nhưng mà có niệm thì tác ý liền, đánh liền ngay tức khắc, dập đầu nó liền, chứ không để cho nó nghĩ ngợi cái này, cái kia, nó kéo dài mình.

Bây giờ Thầy nói thêm một phần nữa. Mình ngồi mình yên lặng như thế này, nó đâu có để yên mình, nó không niệm. Chứ bây giờ nó không khởi niệm nữa, thì nó ngủ gục đó có phải không? Mình ngồi yên là nó ngủ gục, nó gục xuống rồi nó bảo "Mày đến rồi, mày là hôn trầm thùy miên chứ gì". Không khéo nó ngồi vậy nó nghẹo cổ qua nó ngủ thì nó thùy miên. Còn nó gục vậy là nó hôn trầm. Qúy vị ngồi yên cái buồn ngủ, coi chừng nó nhào vô, nó ôm cổ đó, chứ nó không có tha đâu. Ngồi làm công việc đó, thì nó không buồn ngủ, chứ mà ngồi mà thức, mà ngồi tỉnh, thì nó vô, nó chụp cổ à. Nó kéo cái đầu nó quẹo xuống, chứ nó không có để ngồi yên đâu. Cho nên "Được rồi! Tao sẽ đánh mày, tao không có tha mày đâu, ngủ gục xuống cái biết rồi, tao không dại gì tao ngồi cho mày lôi lên lôi xuống đâu, tao đứng dậy tao đi kinh hành".

Đi kinh hành thì quý vị nhắc như thế nào? "Đi kinh hành tôi biết tôi đi kinh hành". Quý vị cứ bước đi, rồi cảm nhận bước chân mình thôi. Đi mình biết mình bước đi thôi. Mà nó có biết bước đi hay không, thì mình cứ nhắc "Đi kinh hành tôi biết tôi đi kinh hành. Tâm thanh thản, an lạc, vô sự". Các con nhớ không? Mình đi mà mình nhắc "Tâm thanh thản, an lạc, vô sự". Để rồi mình vẫn đi, mà mình vẫn thanh thản, an lạc, vô sự. Mới đầu thì mình nhắc bước đi, để cho nó biết bước đi, để cho nó tỉnh lại đã. Rồi sau thấy nó tỉnh. Chứ không khéo nó đi, nó cũng buồn ngủ nữa. Nó lủi qua, nó lủi lại, nó giống như người say rượu vậy đó. Nó không ít đâu chứ cái hôn trầm thùy miên, cái buồn ngủ nó nặng lắm. Thầy nói Thầy dạy, đệ tử của Thầy sợ buồn ngủ lắm. Khi buồn ngủ rồi đứng dậy đi, nó lủi qua lủi lại, nó lủi tới lủi lui, nó té qua nó té lại. Khi như vậy chỉ còn cách đi kinh hành trên cái bờ hồ. Cái tâm nó sợ rớt xuống hồ, nó mới tỉnh. Chứ mình đi trên cái đường lớn vậy, nó ngủ, nó không sợ. Cái tâm nó khôn lắm. Cho nên đi trên cái cầu tre hoặc đi trên cái bờ hồ nhỏ vậy, nó sợ té, cho nên nó tỉnh mau. Chứ còn đi đường mà bự vậy, nó vừa đi, nó vừa ngủ. Đó là cái tâm lý. Thật mà! Mình muốn phá nó mình phải đi. Nó có nhiều pháp đi để phá nó. Nếu nó nặng quá thì chúng ta đi. Vừa đi vừa tác ý từng bước chân. Thầy nhắc như thế này. Buồn ngủ quá rồi thì mình phải đứng dậy, hai cái chân để như vậy, mình bảo: "Chân trái bước, dỡ gót lên, dỡ chân lên, đưa chân tới, hạ chân xuống". Đó là một bước. Mình ra lệnh như vậy, mình la lớn, để cho nó lồng cái ngực lên mà nó tức cái phổi. Không cho nó ngủ gục. Tới chân mặt bước, coi chừng chú ý chân mặt "Dỡ chân lên, dỡ gót lên, đưa chân tới, hạ chân xuống, hạ gót xuống". Đi chừng đây tới kia nó hết buồn ngủ. Vì mình vừa đi vừa tác ý lớn, cho nó động phổi. Tác ý lớn, ra lệnh dữ tợn, nó không có ngủ. Đó là cách thức Thầy dạy cho phá hôn trầm, phá buồn ngủ, nó không dễ đâu. Mà khi nó tỉnh rồi ngồi lại mới tỉnh. Nó im lặng, cái trạng thái nó an lạc vô cùng. Mình phá được hôn trầm rồi, mình tỉnh lắm. Nó tỉnh rồi, lại nhắc "Tâm thanh thản, an lạc, vô sự". Trạng thái thanh thản, an lạc, vô sự. Bây giờ nó kéo dài ra, mà nó không có niệm nữa. Nó còn cái hôn trầm, nó còn niệm nhiều lắm, nó còn si. Còn mình phá hết hôn trầm rồi, thì cái niệm lăn xăn nó lại hết. Mình không có ức chế, mình ngồi thanh thản chơi vậy chứ không có ức chế nó.

(31:30) Nhớ kỹ cái điều Thầy. Từ chỗ phá được cái si đó, thì cái niệm nó không còn, nó xen vô nữa, tự nó hết. Còn người ta không biết, người ta cứ dùng cái phương pháp, người ta ức chế tâm đều là sai. Mình cứ để tự nó, nó lui ra nó hết luôn.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

500-BAN KINH SÁCH TU VIỆN CHƠN NHƯ.

  500-BAN KINH SÁCH TU VIỆN CHƠN NHƯ. Kinh sách của Tu viện Chơn Như chỉ kính biếu không bán . Phật tử cần kinh sách của Tu viện Chơn Như ...