134- BỐN CHÂN LÝ CỦA ĐẠO PHẬT
(20:32) Còn
bây giờ mình muốn chết mà nó chết không được, mà mình muốn sống nó cũng sống
không được. Tức là mình không đủ cái khả năng, không đủ cái năng lực, để cho
mình làm chủ được thân tâm của mình.
Do đó, hôm
nay đạo Phật dạy để chúng ta làm chủ. Vậy thì muốn làm chủ thì Thầy nói như thế
nào để biết? Bây giờ đức Phật dạy chúng ta có bốn cái chân lý là bốn cái sự thật.
Chúng ta lắng nghe Thầy nói về bốn sự thật. Nghĩa là do lòng tham, sân, si mà
chúng ta khổ. Chúng ta ham muốn là chúng ta khổ, chúng ta giận hờn là chúng ta
khổ, chúng ta mê mờ không hiểu là chúng ta khổ. Nghe người ta chửi mình "Mày
là chó, trâu. Thằng đó là chó trâu". Mình không hiểu cái mình tức,
mình tưởng mình là chó, trâu thật. Làm sao người ta nghe mình nói mà mình là
chó, trâu được? Tức là mình nghĩ sai. Nếu như là sai, mà tưởng người ta nói
mình là chó, trâu là xấu lắm, tệ lắm. Cho nên mình đem tức, mình chửi lại họ. "Tao
đào mồ mả cha mày, chứ ở đó mà chửi tao là chó, trâu". Có phải không?
Thì đó là chửi lộn nhau. Do đó hai bên xung đột nhau, do cái sự không hiểu biết,
đó là si mê không hiểu biết, vô minh không hiểu, mà làm cho chúng ta khổ. Đó là
si do tham, sân, si. Tham mà không được thì chúng ta phiền não. Chúng ta ước muốn
một cái điều gì mà không đạt được thì chúng ta phiền não, chúng ta buồn rầu.
Còn ước muốn mà làm cái gì được thì chúng ta vui. Chứ sự thật cái ước muốn, cái
lòng ham muốn của chúng ta nó không đáy. Muốn được cái này rồi lại muốn được
cái khác, chứ nó đâu có dừng ở đó. Cho nên cái lòng ham muốn nó không có đáy
đâu. Vì vậy nó làm cho chúng ta khổ hoài.
Do đó hôm
nay chúng ta biết được cái nguyên nhân đau khổ của chúng ta là do tham, sân, si
mà đau khổ. Thì ở trước mặt Thầy, mọi người có ai mà không có tham, sân, si
không? Người nào cũng có tham, sân, si hết. Do đó là cái sự thật của con người
mà.
(22:40) Rồi
bây giờ ở trước mặt Thầy ai cũng có trạng thái thanh thản, an lạc, vô sự. Nghĩa
là bây giờ chúng ta không có thể sống trong trạng thái thanh thản, an lạc, vô sự
được. Nhưng mà chúng ta nhận ra được. Bây giờ chúng ta ngồi lại im lặng, đầu óc
chúng ta không suy nghĩ một cái gì hết, thì đó là thanh thản. Có phải không?
Không nghĩ cái gì, thì nó thanh thản chứ sao. Bây giờ thân của chúng ta ngồi
đây nó không mỏi, không đau, không nhức chỗ nào hết, là nó an lạc chứ gì, có
đúng không? Rồi chúng ta ngồi im lặng như thế này, không có ai làm công việc gì
hết, thì nó là vô sự. Có đúng không? Bây giờ ngồi trước mặt Thầy đây, thanh thản,
an lạc, vô sự ai cũng có. Đó là một cái sự thật, đó là chân lý. Nếu mà một người
có, mà một người không, thì nó không phải là chân lý. Mà người nào cũng có thì
nó là chân lý. Vậy bây giờ mà bảo vệ, hộ trì cái chân lý này, để cho tâm hồn
chúng ta thanh thản, an lạc, vô sự mãi mãi, không có khổ đau, không có giận hờn
phiền não, không có sân hận, không có đau bệnh, thì chúng ta làm sao giữ cho được?
Bây giờ chúng ta sống chỉ từng ba mươi giây. Ngồi vậy thanh thản, an lạc, vô sự,
quý vị ráng lắm là ba mươi giây. Còn người nào khá hơn nữa là một phút. Có phải
không? Còn năm phút, mười phút có được không? Nó cứ lăng xăng ở trong cái đầu
này hoài, mà ngồi đây một hơi thì nó mỏi. Làm sao cho nó bình an được?
Vậy mà cái
người mà theo đạo Phật thì người ta có cái phương pháp, người ta giữ được cái
trạng thái đó từ ngày này sang ngày khác, qua ngày nọ. Như Thầy ngồi nói chuyện
với mấy con xong rồi, Thầy ngồi yên lặng, thì Thầy vẫn thanh thản, an lạc, vô sự.
Nghĩa là kéo dài hoài cái trạng thái đó, mà hễ mà có ai đụng nó đều thiện ác thì
bất động. Nó không giao động, nó không giận hờn phiền não, nó không tham, sân,
si trên những cái điều đó. Mà hễ ai mà muốn hỏi điều gì đúng lý, thì nó sẽ giải
thích. Cũng như mấy con bây giờ muốn biết được Phật pháp, Thầy giải thích cho mấy
con. Khi Thầy giải thích xong rồi, Thầy ngồi lại một mình, Thầy vẫn im lặng, nó
vẫn thanh thản, an lạc, vô sự. Mấy con làm sao được? Mấy con bây giờ nghe Thầy
nói rồi, nó ngồi lại nó thanh thản được một lát, nó nhảy ra nó nghe lời Thầy ở
trong đó, có phải không? Nó đâu có quên. Còn Thầy thì nó không nhảy ra nữa.
Mình tu như thế nào, mình tập như thế nào, mình học như thế nào, để mà nó không
có nhảy ra? Còn mấy con thì không được. Nó nhảy vô rồi, thì nát nó nhảy ra, chứ
nó không chịu nằm đó, mà nó nhảy ra nhiều lần. Nó nhớ cái đó rồi một lúc nữa nó
quên, rồi lát nữa nó nó lại nhớ nữa, nó lặp đi lặp lại hoài. Cho nên, tâm mấy
con nó thanh thản, an lạc, vô sự, nó không được kéo dài. Muốn được vậy có
phương pháp mấy con.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét