133-ĐẠO ĐỨC KHÔNG LÀM KHỔ
MÌNH, KHỔ NGƯỜI
(00:00) Trưởng
lão: Con cứ tu duy suy nghĩ. Con cứ nói hết, con cứ tu duy suy nghĩ cứ nói
hết ra để mất công nó mang nhân quả trong người. Con thấy muôn mặt, mặt nào nó
không giống mặt nào hết à. Có đúng không? Đó là cái tướng của con người, rồi
cái tính của con người nó cũng theo quy luật của nhân quả mà nó khác nhau. Cái
cây cỏ thảo mộc nó là nhân quả thảo mộc, thì nó cũng khác nhau. Mình phải học,
mình hiểu, để rồi tới chừng mình chuyển đổi nó, làm cho nó bình an. Tức là đem
đến sự bình an cho con. Đó là mình học, mình hiểu chứ mình không học làm sao
mình hiểu, phải không? Nói nhân quả thì ai cũng nói chung chung thì được.
Phật tử: Thưa Thầy! Học Chánh Kiến tức là học
nhân quả vẫn là quan trọng nhất ạ?
Trưởng
lão: Quan trọng nhất.
Học nhân quả, rồi nhân quả con người, đường đi nhân quả, rồi đạo đức nhân quả.
Nó nhiều cái bài học nhân quả. Nhân quả vũ trụ, nhân quả thời tiết, nhân quả
thiên nhiên. Nó đủ nhân quả chứ.
Phật tử: Bạch Thầy! Muốn có Chánh Kiến đúng
thì lại phải hiểu nhân quả đúng, phải không ạ?
Trưởng
lão: Đúng rồi con! Học
bao nhiêu nhân quả chưa đủ, còn học nữa. Học các pháp vô thường thay đổi liên tục,
đó là học các pháp. Học thân vô thường, rồi học các pháp bất tịnh, thân bất tịnh.
Học nhiều chứ con học ít thì con làm sao con hóa giải được.
Phật tử: Thưa Thầy! Cái Chánh Kiến mà thuần
rồi thì chứng đạo phải không ạ?
Trưởng
lão: Chứ sao! Xả hết
rồi thì tâm thanh thản, an lạc, vô sự, thì chứng đạo rồi.
Phật tử: Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật.
Nam Mô Bổn Sư Trưởng lão Thích Thông Lạc Phật.
Bạch Trưởng
lão! Hôm nay các Phật tử Thanh Hóa chúng con xin đảnh lễ Trưởng lão và xin đức
Trưởng Lão khai thị cho chúng con biết được chân lý của nhân loại, để chúng con
hướng về nhân lý.
Bạch Thầy! Từ
lâu đến nay chúng con đều do ba nghiệp tham, sân, si. Do tâm tà kiến đã nhuốm
trong tâm của chúng con từ vô lượng kiếp đến nay. Hôm nay chúng con có duyên
lành được đức Trưởng Lão về đây. Chúng con kính mong đức Trưởng Lão chỉ cho
chúng con thấy được con đường Chánh Kiến, để chúng con sống với đạo đức không
làm khổ mình, khổ người và khổ tất cả chúng sinh.
Hôm nay tại
gia đình anh Thân ở thành phố Thanh Hóa này, cùng với tất cả Phật tử gần xa.
Chúng con về đây cũng xin thỉnh đức Trưởng Lão từ bi hoan hỷ chỉ dạy cho chúng
con. Để cho chúng con biết cách tu tập, để sống không làm khổ mình, khổ người,
để chúng con khỏi uổng phí kiếp làm người trong thế gian này.
Nam Mô Bổn
Sư Thích Thông Lạc Như Lai.
(04:18) Trưởng
lão: Con ngồi xuống
đi con. Hôm nay Thầy dạy tu tập để sống đạo đức không làm khổ mình, khổ người.
Cái chương
trình của Phật giáo, cái chương trình giáo dục đào tạo để dạy đạo đức sống
không làm khổ mình, khổ người, nó là tám cái lớp học, chứ không phải là một lớp,
và ba cấp: cấp Giới, cấp Định và cấp Tuệ. Bây giờ muốn dạy thì nó phải có trường
lớp. Nó có cái cơ sở để mình đến học như lớp học của Bộ giáo dục đào tạo quốc gia.
Mà đạo Phật nó cụ thể rõ ràng. Nó là cái chương trình giáo dục đào tạo, chứ
không phải muốn tu làm sao thì tu, muốn tu như thế nào cũng được.
Cho nên từ hồi
nào tới giờ người ta đến chùa là đến đó để cúng bái, tụng niệm, cầu siêu, cầu
an, chứ thật sự ra không có tu gì hết. Ngồi thiền rất là không có sáng suốt. Tưởng
ra, rồi ức chế ý thức của chúng ta, làm cho nó tê liệt nó không hiểu. Nó không
làm thanh tịnh mà nó dùng những cái phương pháp để ức chế cái tâm của người ta.
Ví dụ như sổ
tức là người ta đếm hơi thở, người ta hít vô thở ra, người ta đếm hơi thở để
cho đừng có vọng tưởng, cho đừng có niệm khởi. Đó cũng là phương pháp ức chế. Rồi
niệm cái câu Nam Mô A Di Đà Phật cũng là cái phương pháp ức chế. Đây là ức chế
cái tâm tham, sân, si của người ta. Cho nên người ta không hết tham, sân, si cuối
cùng người ta không được giải thoát. Đó là cái tu sai, tu sai rất nhiều.
Bởi vì vậy
mà người ta tu riết, người ta không có đạt được thì người ta dựa vào cái tụng
kinh, tụng niệm, rồi đọc Thần chú. Để cho cái tưởng của chúng ta nó hoạt động,
cho nên nó thực hiện qua những cái Thần thông. Do đó mà chúng ta thấy những cái
linh hiển vi diệu đó chúng ta tin tưởng, chứ thật sự ra những điều đó là ở
trong thân chúng ta nó có phận sự để nó làm những cái linh hiển đó. Như là mình
biết chuyện quá khứ, vị lai. Mình biết những sự xảy ra đó, đều do cái phận sự ở
trong cái thân của con người, nó không phải cái linh hồn của chúng ta đâu, mà
nó là cái phận sự. Nó là thuộc một cái nhóm tế bào, gọi là nhóm tế bào của tưởng
uẩn. Nó hoạt động, nó làm ra cái thế giới siêu hình, nó như là linh hồn nhập
vào chúng ta, như là linh hồn của người chết nhập vào chúng ta.
(06:51) Cho
nên mỗi lần một người mà lên đồng nhập cốt thì họ phải lúc lắc, họ phải thắp
hương, họ phải ợ ngáp rồi họ mới lên. Họ thay đổi ý thức của họ, không có còn ý
thức hoạt động thì nó có cái tưởng thức thay thế ý thức của chúng ta mà nó hoạt
động như 1 cái người ngủ, nó mới chiêm bao. Còn cái người thức thì không bao giờ
chiêm bao. Cái ý của chiêm bao là bao giờ cái ý thức của chúng ta nó cũng phải
dừng lại.
Do đó cái
người mà tu tập để ý thức của mình dừng lại thì chúng ta bị lọt vào trong tưởng
gọi là định tưởng. Cho nên hầu hết trong các chùa hiện giờ mà gọi là tu Niệm Phật
hoặc là tu thiền thì đều là lọt vào định tưởng hết. Mục đích như vậy cho nên họ
không có đạo đức. Họ bày vẽ cái này, cái khác để Phật tử cúng dường mình bằng
cách này, cách khác, xây cất chùa, xây tháp hoặc đúc chuông, tạc tượng cho lớn.
Họ nói làm như vậy để được công đức lớn, nhưng thật sự ra thì tốn hao tiền bạc
rất nhiều, mà biến cảnh chùa thành cái cảnh tham quan. Rồi cái cảnh mê tín, để
đến đó chúng ta cúng bái, bỏ tiền vào cúng bái, làm cho công sức của Phật tử tốn
hao rất nhiều, mà chẳng lợi ích gì hết, chỉ đi vào con đường mê tín mà thôi.
Trái lại Phật
giáo thì có cái lớp học hẳn hoi, tám cái lớp học của người ta. Nhưng mà tại sao
quý thầy không dựng lại tám cái lớp học đạo đức đó? Bởi vì, đạo đức không làm
khổ mình, khổ người, nó đem lại lợi ích cho mình, cho người. Nó biến cõi thế
gian này thành Cực Lạc Thiên Đàng. Chúng ta sống trong cõi này không có ai làm
khổ nhau. Do đó nó là hạnh phúc, nó là Thiên Đàng Cực Lạc. Chứ không phải có
cõi Thiên Đàng Cực Lạc ở đâu, vô hình ở chỗ nào? Không bao giờ có. Bởi vì ở
trên hành tinh này là cái không gian vô tận. Bao nhiêu cái hành tinh, chứ không
phải riêng cái hành tinh sống của chúng ta là cái trái đất này không đâu.
Do đó hôm
nay chúng ta được đủ duyên, mà chúng ta ở trên cái hành tinh này. Mà sinh ra
làm người là chúng ta có đủ cái duyên phước rất lớn. Vì có đức Phật Thích Ca,
con người cũng bằng xương bằng thịt, người Ấn Độ. Rồi Người thấy bốn nỗi khổ của
con người là sinh, già, bệnh, chết. Người mới bỏ hết cả cung vàng điện ngọc, bỏ
luôn cả vợ con, rồi đi vào rừng núi mà tu hành sáu năm khổ hạnh gần như chết.
Người hy sinh cả thân mạng của Người để đi tìm cái chân lý, cái sự thật để giải
thoát cho chúng ta. Thì cuối cùng tất cả các pháp mà trong cái thời đó các tôn
giáo dạy Ngài, Ngài tu mà không thấy có tìm được sự giải thoát, cuối cùng Ngài
ném bỏ hết. Rồi Ngài tự suy tư tìm ra cái đường lối để tu tập giải thoát, cho đến
khi Ngài làm chủ được bốn sự đau khổ sinh, già, bệnh, chết. Ngài thấy đây là
con đường có thể con người làm được. Cho nên khi Ngài tu chứng xong thì Ngài mới
tuyên bố cho mọi người được biết.
"Trên
trời dưới trời
Con người
là duy nhất
Làm chủ
được sinh, già, bệnh, chết".
Bởi vì Ngài
là con người. Cho nên Ngài nói tất cả con người, ai là con người cũng có thể
làm chủ sinh, già, bệnh, chết là như vậy.
(10:08) Như
vậy pháp của Phật không phải là khó. Cho nên Ngài đưa ra bốn chân lý Khổ, Tập,
Diệt, Đạo. Đạo Đế tức là cái chương trình giáo dục đào tạo đạo đức sống không
làm khổ mình, khổ người mà mọi người trên hành tinh này đều sống không làm khổ
mình, khổ người là hạnh phúc, là giải thoát rồi.
Muốn được
như vậy thì phải học. Học lớp thứ nhất là Chánh Kiến. Lớp thứ hai là Chánh Tư
Duy. Nếu không học, thì chúng ta làm sao biết được. Cũng như bây giờ chúng ta từ
khi sinh ra lớn lên nếu mà cha mẹ không cho đi học, thì chúng ta làm sao biết đọc
chữ? Nếu cha mẹ không dạy chúng ta thì chúng ta như t con vật chỉ biết ứ á
thôi, chứ làm sao mà chúng ta nói được. Cho nên, từ cái chỗ mà không biết được,
được cha mẹ nuôi dưỡng dạy cho mình nói, mình phải nói được tiếng. Rồi mình đi
học, mình mới đọc được chữ. Rõ ràng là phải có cái sự giáo dục đào tạo, dạy bảo,
chứ không thể nào mà chúng ta tự hiểu, tự biết được. Nếu chúng ta sinh ra không
được giáo dục đào tạo, thì chúng ta cũng như một loài động vật chỉ biết la, biết
hét mà thôi, chứ không nói được tiếng người. Con người chúng ta nhờ lần lượt
chúng ta phát được từ âm này đến âm khác, từ đó mới viết được thành chữ rồi từ
đó chúng ta học để trở thành cái chương trình giáo dục đào tạo con người.
Nhưng về bên
đó thì đạo đức chúng ta không có, cho nên cái bản chất chúng ta vẫn còn hung
hăng dữ tợn, tranh giành, cắn xé, ăn thịt lẫn nhau, phải không? Bởi vì bây giờ
mình thấy mình hiện giờ đang ăn thịt chúng sinh, tức là mình ăn thịt lẫn nhau.
Mình ăn thịt chứ thật sự ra con người nó không phải vậy. Con người chúng ta ăn
rau cỏ, ăn hoa quả chúng ta vẫn sống, mà đâu cần gì phải ăn thịt. Chẳng hạn như
chúng ta nhìn thấy quý thầy, ăn ngày một bữa, mà ăn thực phẩm thực vật cây cỏ,
không ăn thịt, nhưng người ta vẫn khỏe mạnh như thường, người ta đâu có đau ốm
gì đâu. Còn mình thì lại ăn thịt, ăn cá, giết hại chúng sinh, làm đau khổ những
loài động vật. Nó muốn sống chứ nó có muốn chết bao giờ đâu. Thế rồi chúng ta nỡ
tâm cắt cổ nó, ăn thịt nó, nên chúng ta tạo thành những điều ác, làm đau khổ
chúng sinh.
(12:31) Cho
nên hôm nay đạo Phật dạy chúng ta sống không làm khổ mình, không làm khổ người,
không làm khổ tất cả chúng sinh. Chúng ta sống với tinh Thần đạo đức. Như vậy
thì phải học nhưng Thầy bây giờ thì không thể nào bởi vì nó không có lớp học.
Mình phải học từ lớp một , lớp hai, lớp ba, lớp bốn v.v, đạo Phật là như vậy.
Nó đào luyện cho chúng ta thành con người có đạo đức, sống có đạo đức. Chúng ta
không bao giờ dùng cái ngôn ngữ thô ác chửi mắng nói nặng nhẹ người khác. Mà
dùng cái Chánh Ngữ chúng ta nói lời ôn tồn nhã nhặn đối xử với nhau. Làm sao có
giận hờn phiền não? Nhưng chúng ta không học, chúng ta biết làm sao nói được lời
nói như vậy. Nhiều khi chúng ta có nói được những lời ôn tồn, nhã nhặn nhưng
nhiều khi chúng ta không dằn được tâm chúng ta nói lời thô lỗ chửi mắng mạ lỵ
người khác.
Cho nên hôm
nay Thầy đến đây. Nếu mà ở đây có một cái cơ sở như cái trường học, thì chắc chắn
là sẽ mở cái lớp học ở đây cho quý Phật tử. Dù già dù trẻ, lớn bé bao nhiêu người,
mọi người đều học đạo đức được hết. Chứ không phải nói người già, tôi già tôi gần
chết tôi không học. Bởi vì người già càng phải học. Học như thế nào cho làm chủ
không làm khổ mình?
Ví dụ như
người già học, bây giờ cơ thể người già dễ bệnh đau, mà mình không học đạo đức
làm sao mình đẩy lui được bệnh, buộc lòng mình phải đi nhà thương uống thuốc,
phải đi bác sĩ. Mà đi nhà thương, đi bác sĩ thì phải tốn hao tiền bạc. Thì bây
giờ mình vô nhà thương, thì phải có người theo nuôi. Mình nằm trên giường bệnh
thì con cháu mình đi nuôi phải nằm dưới đất, chứ làm sao nằm trên giường hết được.
Do đó nó cực khổ cả hai người, một người bệnh, một người nuôi. Thì nó càng cực
khổ. Thay vì đi nhà thương mình nằm nhà, thì con cháu mình nó chăm sóc nó cũng
đâu có cực. Nhưng mà mình làm sao mà mình bệnh đến độ mà con cháu nó phải chăm
sóc. Bởi vì mình học đạo đức mình không làm khổ mình. Cho nên cơ thể có bệnh là
mình đẩy lui được bệnh ra, mình có đủ lực. Vì mình làm chủ được bệnh mà.
Bởi vì đức
Phật nói:
"Trên
trời dưới trời
Con người
là duy nhất
Làm chủ
được sinh, già, bệnh, chết".
Mà làm chủ cả
cái chết nữa. Bây giờ mình muốn chết hồi nào thì chết, do quyền của mình. Còn
ai sai mình được? Nhân quả nó cũng không có sai được.
(14:59) Quý
Phật tử thấy bây giờ cái thân bệnh mà đẩy lui không được. Tức là mình có tu
theo Phật, có học đạo đức đó đâu. Mình làm sao làm chủ được cái bệnh? Rồi bây
giờ cái thân này nó bệnh đau nó muốn chết, nó nghẹt cổ, nó thở không được, nó
chặn cổ nó muốn chết, mà không có cách nào làm sao hết được. Do đó, đem đến nhà
thương thì người ta dùng máy móc người ta cho mình thở, hoặc người ta giúp mình
cách thức thở, để mình thở cho được. Cho nên có nhiều bệnh người ta cho hai cái
vòi vào lỗ mũi chúng ta để chúng ta thở bằng khí oxy phụ, để cho mình nằm đó
mình sống. Sống cũng như chết rồi. Mà giờ muốn chết cũng không được. Có nhiều
người bán thân nằm đó, con cái phải đổ cứt, đổ đái, phải bón đút cho ăn, mà nằm
đó không chịu chết. Muốn chết lắm mà không chết được. Như vậy cái thân của
chúng ta quá đau khổ, con cái cũng quá đau khổ. Có phải không?
Thà là khi
như vậy chúng ta muốn chết để làm gì đây? Để cho mọi người cực, thân mình nằm
đó cũng khổ quá. Cho nên mình ra lệnh "Hơi thở tịnh chỉ
ngưng" thì ngay đó hơi thở ngưng mà trạng thái thân chúng ta cũng
rất an lạc, mà chết không có đau nhức chút nào hết. Như vậy là pháp Phật quá
hay chứ gì? Nhưng tại sao chúng ta không học những cái đạo đức, những cái hành
động đó để đem lại sự bình an cho chúng ta khi chúng ta muốn chết? Như các cụ lớn
tuổi rồi, sắp sửa sẽ bị chết nay mai, mà bây giờ chết thì chắc chắn là không
bao giờ muốn, mà muốn sống thì sống không được. Vậy thì phải học đạo đức mới biết
cách thức mà làm chủ sự sống.
(16:43) Nhưng
mà học đạo đức thì phải qua tám lớp. Phỏng chừng như các cụ lớn tuổi rồi thì
các cụ có học kịp không? Sợ không kịp. Cho nên Thầy tóm lược lại để cho quý Phật
tử ở đây. Bây giờ mình chưa có lớp. Thầy cũng chưa xin phép được Nhà nước cho
mình mở những cái lớp học. Tức là mở cái trung tâm an dưỡng từ thiện. Trong đó
các cụ, các bác hoặc là các Phật tử đến để nghỉ ngơi. Gọi là an dưỡng mà, mình
nghỉ ngơi. Được trung tâm đó người ta giúp cho mình ngày 1 bữa cơm, đâu phải cần
ăn nhiều. Như Thầy ăn 1 bữa cơm mà Thầy khỏe mạnh hơn mấy người ăn nhiều.
Do đó người
ta giúp cho mình bữa cơm. Mình nghỉ ngơi, mình không lao động, không làm gì hết.
Người ta dạy mình học như học trò. Nó có làm gì đâu. Mình đến lớp mình học mà.
Người ta dạy mình học tập. Các cụ, các bác đều được ngồi trên bàn, ghi chép, được
nghe, được hiểu. Rồi lần lượt thấm nhuần những cái hành động đó. Rồi người ta dạy
mình cách thức tập luyện, để cho mình đủ cái sức lực mình đẩy lui được bệnh,
mình làm chủ được sự sống chết. Tức là đạo đức sống không làm khổ mình. Không
làm khổ mình cực lắm chứ đâu phải dễ. Không làm khổ người, người ta chửi mình
thì mình nhịn người ta, mình nhẫn người ta, thì mình không nói lại, là không
làm khổ người. Nhưng trong bụng mình vẫn tức chứ đâu phải không tức.
Trái lại một
người học đạo đức, người ta không chửi lại người khác, mà tâm người ta vui vẻ.
Tại sao người ta vui vẻ? Tại vì người ta thấy cái người mắng mình là người đó
đang khổ. Người ta đang khổ, người ta tức giận mình, người ta mới chửi mình.
Đang tức giận là đang khổ. Mình hiểu người ta đang khổ là hiểu như thật. Cho
nên người ta chửi gì, mình thấy mình rất thương yêu họ. Họ đang làm một điều ác
là đang chửi mình, mai mốt họ là người chịu những cái quả đó và họ là người
đang thọ quả khổ mà họ đang căm tức mình.
Do đó như vậy
là mình hiểu đúng nhân quả. Khi mình hiểu đúng nhân quả thì mình tha thứ thương
yêu cái người đó đang đau khổ. Do mình thương yêu tha thứ cho người đang giận dữ
đó, thì tâm mình có giận không? Không. Tại vì mình hiểu như thật. Cho nên tâm
mình không có giận cái người đó, vì vậy mà mình có giải thoát không? Mình không
giận là mình có giải thoát chứ gì? Mà mình không giận là mình không có tạo ra
cái nhân mới, là mình chửi hoặc đánh lại họ. Còn nếu mình giận thì mình phải chửi
họ, rồi mình phải đánh họ. Đó là mình tạo cái nhân mới. Cái nhân quả trùng
trùng khởi ra, làm cho một người đi nằm nhà thương, còn một người có thể bị ở
tù đó. Các con thấy không? Bây giờ mình đánh người ta hoặc mình giận quá có thể
lúc bấy giờ mình giết người ta mà mình không có cần. Cho nên cuối cùng thì một
người đi nằm nhà thương hoặc chết, còn một người thì phải đi ở tù, vì mình đánh
người ta bị thương. Hoặc mình giết người ta chết thì mình phải đi ở tù chứ sao.
Rốt cuộc cả 2 bên đều quá khổ, không có bên nào là an ổn cả.
Mà trái lại
đạo Phật dạy chúng ta trước cảnh mà hai bên xung đột, đã hóa giải một cách tài
tình, đem lại sự bình an cho mình và sự bình an cho người khác. Cho nên nói là
đạo đức sống không làm khổ mình, khổ người mà. Bây giờ không làm khổ mình thì
ngay thân mình bệnh đau thì đẩy lui được bệnh, thì đó là không làm khổ mình. Chứ
bây giờ ngay thân mình đau mà mình không làm cách nào hết, cứ để cho nó đau bệnh,
thì tức là làm khổ mình chứ sao? Chịu đựng trên cái sự đau khổ là làm khổ mình
chứ gì. Nó nhức cái đầu mà cứ để cho nó đau, cứ chịu đau là mình thiếu cái đạo
đức đó rồi. Mình có khả năng sao mình không đẩy lui được bệnh, mà để cho nó
đau. Như vậy là mình học. Phải tu chứ.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét