129-SỐNG ĐẠO ĐỨC, LÀM CHỦ
THÂN TÂM
(22:57) Người
ta chửi mình, mình không chửi lại họ, đó là đạo đức chứ gì? Các con thấy chưa?
Mà không chửi lại họ mà tâm mình an vui, biết thương yêu những người đó, cho
nên lòng thương yêu của mình, mình mình thương người.
Mà muốn được
vậy thì mấy con đừng giết hại chúng sanh, đừng ăn thịt chúng sanh, mấy con. Bởi
vì loài chúng sanh: cá, tôm, heo, dê, gà, vịt… con vật nào nó cũng muốn sống.
Khi bắt nó làm thịt, mấy con, nó dãy dụa, nó kêu la, nó hét, chứ nó đâu phải là
nó nằm yên.
Các con biết
có nhiều con vật khi mà chúng ta nuôi, như con bò, con trâu… con vật trước khi
đem vô lò sát sinh, nó nước mắt nó chảy dài. Có một lần ở quê Thầy có một con
trâu bị người ta đem đến cái lò để mà giết nó. Nó quỳ xuống. Con trâu mà nó quỳ
xuống mấy con. Nó lạy người ta, nó xin để tha cho nó sống, mà người ta đâu có
tha, mấy con, người ta cho vô lò người ta giết nó.
(23:53) Các
con ở quê các con bắt con cóc, con nhái mấy con thấy không? Mỗi lần mấy con cầm
dao thì nó chắp tay lên, mấy con có thấy thương không? Nó lạy mấy con, nó xin để
cho nó sống. Các con thấy con cóc, con nhái, con ếch không, thật sự con vật nó
cầu xin chúng ta tha thứ để cho nó sống. Nhưng chúng ta lúc bấy giờ vô minh mê
mờ, chỉ biết ăn cho ngon, chỉ biết làm thành thực phẩm… chúng ta đâu biết sự
đau đớn của loài chúng sanh?
Vì huân sự đau
đớn trong thân chúng ta, cho nên chúng ta phải trả nghiệp đau đớn, bệnh tật.
Cho nên khi một người mà muốn đẩy lui được bệnh, thì luôn luôn phải người ta phải
giữ gìn tám giới, gọi là Bát Quan Trai. Sau này Thầy có dịp Thầy cho mấy con tập
sách Bát Quan Trai, rồi những tập sách dạy Đạo Đức Làm Người, tập sách Đạo Đức
Hiếu Sinh, đạo đức Vệ Sinh Môi Trường Sống, thì các con sẽ nương vào đó mà học
đạo đức, nhiều lắm mấy con.
(25:00) (Hai
mươi bốn tập đạo đức) hai mươi bốn tập đạo đức, mỗi tập dầy ba bốn trăm trang.
Thầy viết rất nhiều vì (mấy con khổ quá) mấy con khổ quá: hở một chút là mấy
con giận hờn, đau khổ, phiền não; hở một chút là mấy con đau khổ, hở một chút
là bệnh đau đến với mấy con; hở một chút là mấy con sanh tử, trước giờ chết mấy
con dằn vặt cơ thể của mấy con rồi mấy con mới chết.
Trước cảnh
đau khổ của mấy con Thầy cố gắng soạn thảo viết sách Đạo Đức dạy mấy con sống
được bình an, đến giờ lâm chung đến giờ chết mấy con ra đi được tự tại, không
còn đau khổ nữa.
Cho nên hôm
nay Thầy về miền Bắc, Thầy mong rằng những trường lớp được mở mang học tám lớp
Đạo Đức Làm Người, để Thầy đứng lớp dạy mấy con.
Các con nhìn
Thầy, một ông già tám mươi tuổi rồi. Thầy tám mươi tuổi rồi mấy con, mà Thầy vẫn
còn khoẻ mạnh. Thân gầy ốm vì Thầy ngày ăn một bữa cơm. Không ăn nhiều, ăn một
bát cơm mà thôi. Thế mà Thầy vẫn khoẻ mạnh như thường, không đau ốm bệnh tật gì
cả mấy con. Đi từ miền Nam đến miền Bắc, ngồi từ trên xe suốt ngày này qua ngày
khác, đến đâu Thầy dạy bảo về đạo đức, nhắc nhở mấy con sống đúng đạo đức, thế
mà Thầy vẫn khoẻ mạnh, không mệt nhọc, không bệnh tật.
(26:34) Cho
nên vì thương mấy con mà Thầy không ra đi, chứ cực nhọc lắm, mang thân này là
mang thân bệnh, mấy con. Như các con biết bữa nay không bệnh thì ngày mai bệnh,
hở một chút là đau nhức chỗ này, đau nhức chỗ kia. Ăn thì cơm gạo, thực phẩm
toàn là đồ bất tịnh.
Các con có
biết nó bất tịnh không? Một trái xoài mà được ăn ngon, một cọng rau mà được
tươi tốt, nó ăn cái gì mấy con biết không? Nó ăn phân, nó ăn chất bất tịnh mấy
con, có phải không? Vì vậy mà chúng ta ăn vòng qua một chút, thấy cây cải ngon
chứ sự thật ra từ trong đống phân mà thành.
Cho nên đối
với người tu sĩ Đạo Phật, người ta thấy suốt sự bất tịnh. Người ta thấy ngay cả
cái thân con người bất tịnh mấy con, cho nên người ta không chấp nó. Người ta
thấy ngay cái thân vô thường, cho nên người ta biết thân này không phải là ta,
không phải của ta, cho nên chúng ta sai bảo nó không nghe đâu.
(27:37) Nó
đau, nó bệnh, nó khổ, nó đủ điều, các con có thấy các con làm chủ được thân
không? Nó muốn đau là nó đau, mấy con bảo nó không hết đâu. Nó muốn chết, mấy
con biểu nó đừng chết, nó không nghe đâu.
Cho nên mấy
con đang ở trong, không có sai bảo được cái thân, mấy con đang ở trong sự bị động,
các con thấy chưa? Cho nên ở đây, hôm nay Thầy về đây là cũng có cái nhân
duyên, Thầy Trọng thỉnh Thầy về, chứ Thầy làm sao biết chỗ này mà về thăm các
con? Thầy muốn thăm tất cả mọi người nhưng phải có người hướng dẫn.
Cho nên đây
cũng là cái duyên Thầy về thăm và Thầy nguyện phát tâm cúng dường. Thật sự Thầy
không nhận của cúng dường của ai hết. Ai cúng dường là Thầy nhận với tâm thành
của họ, và Thầy giao lại họ. Họ gây được cái cơ sở thọ Bát Quan Trai. Họ gây được
cơ sở để có trường lớp để Thầy về dạy học mấy con mà thôi. Thầy buông xuống hết
rồi, Thầy không còn chùa to, Phật lớn. Sống ba y một bát với một cái túi mang mấy
bộ đồ đủ rồi mấy con.
Đời Thầy, Thầy
buông xả hết cho nên Thầy mới được làm chủ thân tâm mình. Cỡ Thầy ở chùa to, Phật
lớn, không chừng hôm nay Thầy cũng như quý thầy, bệnh đau thì phải đi bác sĩ,
nhà thương, ăn uống ngày ba bốn bữa, chạy theo dục lạc ăn ngon, ăn cơm muối ăn
không vô. Còn Thầy ăn cái gì cũng được, miễn ăn sống mà thôi.
(29:10) Đối
với Thầy đã buông xả hết, Thầy không cần ăn ngon, ăn chỉ để sống. Các con có biết
không, Thầy ra ngoài biển, ở trên một cái hòn. Thầy sống chín tháng ở trên đó,
ăn toàn là rau xà lách xoong. Ăn rau mà sống, chín tháng ăn rau. Cơ thể của Thầy
như thế này ăn rau sống bình thường mấy con. Các con ăn một bữa là xót ruột chịu
không nổi.
Riêng Thầy,
Thầy không phải con bò nhưng Thầy ăn rau sống. Tại vì Thầy tập mấy con, cơ thể
sẽ thích nghi được mọi sự sống, trong rau cải rất đầy đủ. Mấy con nghe sữa bò
là bổ chứ gì, có phải không? Ai cũng khi thấy người già bệnh đau, mua hộp sữa
đem biếu cho người bệnh hoặc là người già, đó là mình nghĩ rằng sữa là bổ.
Nhưng sữa từ đâu mà có mấy con biết không?
Con bò nó ăn
cỏ mà nó có sữa bổ cho nên Thầy ăn rau vẫn bổ mà mấy con. Có phải không? Mấy
con thấy, con bò có ăn cơm không? Nhưng mà nó ăn cỏ, mà nó cũng bổ mà nó mập,
nó cày ruộng, nó mập, nó lớn. Cho nên có nhiều người nói ăn rau cải rồi sẽ ốm,
sự thật có ốm không? Không có ốm. Nhìn con bò, con trâu có ốm không?
Các con thấy,
nhưng cái người tu người ta không có tham ăn. Con bò nó ăn nó ráng no bụng, còn
Thầy ăn một bữa ăn đủ sống ngày hôm đó thôi, không cần ăn nhiều. Vì ăn nhiều sẽ
mập, mập thì nặng nề, mập thì dễ bệnh đau mấy con, các con thấy.
Cho nên hôm
nay Thầy nói để mấy con thấy rằng có duyên để biết rằng Phật giáo không dạy
chúng ta cầu siêu, cầu an. Linh hồn đâu mà cầu siêu mấy con? Các con nghe nói lạ
lùng không?
Từ lâu tới
giờ nghĩ rằng trong con người có một linh hồn. Người chết linh hồn đi tái sanh,
có phải không? Hoặc là cầu siêu cho linh hồn này về cõi Cực Lạc chứ gì? Ai cũng
vậy, cho nên khi cha mẹ, ông bà chúng ta chết thì chúng ta đem đến chùa, rước
Thầy đến tụng niệm, cầu siêu. Có phải đúng vậy không?
(31:10) Nhưng
mấy con làm như vậy là mê tín rồi mấy con. Đức Phật xác định Thân Ngũ Uẩn này,
năm uẩn này, khi chết rã không còn có một gì hết, chỉ còn hành động thiện ác của
mấy con còn thôi.
Ví dụ như
cái ngày đầu tiên mấy con biết chửi người, là cái hành động đó còn, tới bây giờ
các con già nó vẫn còn. Hành động mở lời nói, làm một việc từ thiện, đem một đồng
bạc cho một người bất hạnh nghèo khổ vẫn còn mấy con. Hành động đó là hành động
thiện. Còn hành động mấy con đánh người, bạt tai một đứa bé, đó là hành động nó
còn mãi mấy con, không mất. Hành động đó tiếp tục tái sanh, cho nên vì vậy mọi
người sanh ra trong đau khổ.
Các con có
thấy một đứa bé không? Khi sanh ra nó có biết đi, biết đứng không? Hay là nó nằm
một chỗ nó bò, nó trườn. Có phải không mấy con? Ba bốn năm trời người mẹ quá cực
khổ nuôi con để tập cho nó biết đi, biết đứng. Như chúng ta giờ biết đi, biết đứng
là công lao của cha mẹ chúng ta rất lớn mấy con, có phải không? Mà một đứa bé
mà nằm tại chỗ mà trườn, mà bò cho được, thì các con thấy nỗi khổ của đứa bé
không? Khổ lắm. Ăn thì mẹ phải đút, còn không thì phải cho nó bú, tập cho nó ăn
thì mới cho ăn cơm được.
(32:26) Các
con thấy là một con người từ lúc sinh ra cho đến khi thành người quá vất vả mấy
con. Rồi lớn lên mấy con biết sao, tiếp tục khổ, chứ đâu phải lớn lên hết khổ,
bệnh đau. Mỗi lần chúng ta lớn lên một chút là nhức đầu, hay sốt, hay nóng. Cho
nên, mỗi lần mấy con thấy em bé mọc răng là nó bị sốt, có đúng không? Nó lớn
lên một chút là nó bị sốt. Nó luôn luôn nó đau, nó bệnh chứ nó đâu phải được
bình yên. Mà mỗi lần sốt vậy thì nó khóc, nó la, mẹ phải cực khổ vô cùng.
Chúng ta
nghĩ mình là một đứa bé, rồi mẹ mình cực khổ, các con ai cũng có mẹ, có cha,
thì các con biết. Khổ lắm mấy con. Bởi vì sanh làm người khổ, cho nên chúng ta
quyết định theo Đạo Phật, chấm dứt tái sanh luân hồi, không làm người nữa. Có
con đường đi mà, chứ đâu phải không. Làm chủ bệnh tật là chúng ta đã ra ngoài
quy luật của nhân quả, để làm chủ sự sống của mình.
Hôm nay Thầy
nói để mấy con hiểu, để rồi cố gắng ngày nào mà ở đây, Thầy Trọng lo lắng được
nơi dạy đạo đức, Thầy sẽ về dạy mấy con. Còn bây giờ thì mấy con có hỏi gì Thầy
không? Không có hỏi thì thôi Thầy sẽ đi về miền Nam. Trên đường còn gặp nhiều
Phật tử để giới thiệu cho con đường của Đạo Phật, là con đường của đạo đức nhân
bản - nhân quả, sống không làm khổ mình, khổ người. Và mấy con được Thầy dạy học,
dạy cho mấy con học, dạy cho mấy con tập.
(34:00) Thầy
dạy từng lời nói, bởi vì phải dạy cho mấy con có Chánh Ngữ. Mấy con hay nói đại
lắm, khi mà nói đại ra rồi người ta giận, người ta tức, thì mấy con thấy hối hận
nhưng mà trễ rồi mấy con. Cho nên, Thầy sẽ dạy mấy con từng ngôn ngữ, từng hành
động oai nghi, tế hạnh của Đạo Phật.
Phải dạy tất
cả, mấy con mới trở thành người có đạo đức. Không khéo thì mấy con vô tình, chứ
mấy con muốn sống đạo đức lắm. Nhưng vô tình cứ mở miệng ra, hành động thì có
giận có hờn, có buồn phiền làm cho người khác (khổ). Thậm chí như cha mẹ mình,
vô tình mình cũng làm, mình nói lời nói, ông bà rất buồn khổ mấy con. Chớ không
phải là không. Có nhiều khi cha mẹ khóc, nghĩ con nó bất hiếu, có phải không mấy
con? Cho nên Thầy sẽ dạy đạo đức, mấy con sẽ trở thành những đứa con hiếu,
không phải mình là đứa con bất hiếu. Lời nói mấy con ôn tồn, nhã nhặn đối với mọi
người, chứ không phải riêng cha mẹ mình đâu. Con muốn nói gì con?
Phật tử 2: Dạ bạch Thầy, không mấy khi Thầy về
tới đây nay chúng con bạch Thầy. Chúng con muốn Thầy dạy cho con pháp tu tập để
nương theo đó mà tu hành giải thoát. Con xin Thầy chỉ dạy cho con.
(35:18) Trưởng
lão: Rồi. Thầy sẽ chỉ dạy cho mấy con sẽ ngắn, mấy con lưu ý kỹ, tập luyện
ngay liền. Bây giờ Thầy chỉ dạy cho mấy con cách thức tu tập ngay liền, có giải
thoát liền. Các con nhớ, bây giờ mấy con ngồi, hồi nãy Thầy có nói tâm thanh thản,
an lạc, vô sự chứ gì. Mấy con có nhớ cái lời Thầy dạy đầu tiên không? Đó là một
cái trạng thái giải thoát.
Bây giờ mấy
con ngồi đây, mấy con nhắc, mấy con ngồi yên lặng mấy con nhắc "tâm thanh
thản, an lạc, vô sự". Tất cả mọi người đều ngồi lại, rồi mình ngồi
xếp bằng, ngồi trên ghế như Thầy cũng được, nhắc: "tâm thanh thản,
an lạc, vô sự", rồi mấy con ngồi yên lặng, lắng nghe sự thanh thản
đó.
Thì sự thanh
thản đó mấy con không được bao lâu đâu, nó sẽ có một niệm nó khởi trong đầu của
mấy con, nó suy tư một cái niệm gì đó thì cái niệm đó khởi ra. Như hồi nãy Thầy
nói: "Các pháp là vô thường. Cái niệm này không phải là ta, không
phải bản ngã của ta. Hãy đi đi, ở đây phải thanh thản, an lạc, vô sự", các
con nhắc vậy thì cái niệm nó lặng xuống thì nó không đến nữa rồi các con ngồi
thanh thản, an lạc, vô sự.
Các con
không tập tu trong pháp nào hết để cứ nhìn quan sát thân con nè, tâm con nè. Phải
không? Các cảm thọ trên thân con, các pháp bên ngoài có những biến động, coi có
tác động vào không? Đây là Thầy dạy mấy con tu tập pháp Tứ Niệm Xứ, bốn chỗ
thân, thọ, tâm, pháp của đạo Phật đó.
(36:40) Các
con ngồi đây, các con nói thanh thản, an lạc, vô sự thì có một cái niệm gì khởi
đến các con nói: "Các pháp đều vô thường, không phải là ta, không
phải của ta, hãy đi!" Thì cái niệm đó sẽ lặn mất đi, nó không khởi
nữa, rồi các con thấy thanh thản, an lạc, vô sự. Nó kéo dài được một chút, rồi
nó có một niệm khác, chứ nó không phải là nó đứng chỗ đó đâu. Rồi mấy con lại
tác ý một lần nữa.
Cứ các con
tu ba mươi phút như vậy, ba mươi phút thôi, thì cái niệm đó nó sẽ lần lượt mấy
con tu thì nó thưa dần và nó sẽ không còn phóng dật. Đó là về cái phần tâm của
mấy con có những niệm.
Bây giờ về
phần thân của mấy con nó có những cảm thọ. Ngồi đây nghe nó mỏi cái chân. Nó cảm
thọ mỏi chân thì nó đâu còn an lạc nữa, các con nói: " Thọ là vô
thường, cái mỏi chân này phải đi!" nhưng nó đâu có nghe lời mấy
con nó đi đâu, phải không? Thì các con sẽ đưa tay ra: "An tịnh
thân hành, tôi biết tôi đưa tay ra", như hồi nãy Thầy dạy,
mà "an tịnh thân hành, tôi biết tôi đưa tay vô", mấy
con nhớ câu nói Thầy phải không? "An tịnh thân hành, tôi biết tôi
đưa tay ra", phải không, "an tịnh thân hành, tôi biết
tôi đưa tay vô", có phải không?
Thì mấy con
tiếp tục "An tịnh thân hành, tôi biết tôi đưa tay ra. An tịnh thân
hành, tôi biết tôi đưa tay vô" giống như mấy con tụng kinh, mà
đây mấy con bảo "cái thân phải an đi". Mục đích là mấy
con tác ý bảo nó, cái thân này phải an ổn đi. Thì mấy con nương vào cánh tay,
đưa ra, đưa vô một chút xíu, rồi mấy con thấy cái chân mỏi xong nó hết, thì tức
là nó đã đi rồi. Có phải không?
(38:11) Nghĩa
là mấy con có bệnh, có đau nhức gì làm chướng ngại cho mấy con không được thanh
thản an lạc. Cái trạng thái tâm của mấy con không được thanh thản, an lạc thì về
cảm thọ của thân con, thì con đưa ra, đưa vô theo cánh tay thì con sẽ đẩy lui
nó. Con hiểu chưa?
Rồi bắt đầu,
bây giờ đó. Bây giờ các con ngồi đây mà yên lặng như vậy, nó đâu có để cho mấy
con yên lặng đâu, nó buồn ngủ. Mà nó ngồi đây cái nó gục xuống vầy, nó bị hôn
trầm mấy con. Hay hoặc nó ngồi đây nó lặng mất, nó ngủ quẹo cổ vậy nó ngủ. Các
con, bởi vì các con ngồi im lặng, nó không có gì hết thì nó ngủ đó. Mà khi nó
ngủ vậy thì mấy con đứng dậy đi, mấy con đứng dậy đi vòng vòng, các con nhắc: "Tôi
đi kinh hành, tôi biết tôi đi kinh hành", các con cứ nhắc vậy đi,
các con cứ đi vòng vòng, đi hơi cái nó tỉnh, nó không có buồn ngủ nữa, nó không
có gục nữa.
Thấy nó tỉnh
thiệt tỉnh rồi mấy con lại ngồi nữa, mấy con nhắc "thanh thản, an
lạc, vô sự", có được không? Cái gì mấy con gặp nó cái gì nó làm
chướng, mất cái thanh thản an lạc vô sự, thì mấy con dùng pháp mấy con phá hết,
để đem lại cái bình an cho cái trạng thái thanh thản an lạc vô sự.
Đó là phương
pháp hộ trì bảo vệ chơn lý của mấy con, để mấy con sống được trong cái trạng
thái chơn lý đó.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét