130-DÙNG Ý THỨC, THÂN HÀNH
NIỆM HỘ TRÌ CHÂN LÝ GIẢI THOÁT
(39:22) Phật
tử 3: Bạch Thầy, lúc bấy giờ thì cái biết nó để ở đâu, bạch Thầy?
Trưởng
lão: Cái biết là
mình tác ý đó, chứ đâu có để đâu. Con nhớ con tác ý nè, thấy không: "Tâm
thanh thản, an lạc, vô sự", phải không? Cái biết, cái biết biểu
biết thanh thản, an lạc, vô sự, con nhắc nó mà, con dùng cái ý thức con nhắc
cái biết, biểu nó biết thanh thản, an lạc, vô sự.
Nhưng mà vì
cái niệm, cái niệm tham, sân, si của con, cái tâm tham, sân, si nó khởi ra cái
niệm: cái Niệm nhớ, Niệm thương, Niệm tức, Niệm giận, niệm đủ thứ niệm, Niệm
lo, Niệm lắng… Nó khởi cái niệm này nè, thì hễ nó khởi niệm thì con nói: "Các
pháp đều vô thường. Các pháp không phải là ta, không phải của ta. Hãy đi! Ở đây
không có niệm gì hết! "
Hoặc là các
con nói ngay, bởi vì Thầy không có dạy cho mấy con, chưa có ở cái lớp dạy. Chứ
nếu nó mà khởi cái lòng, cái niệm nhớ gia đình, nhớ con, nhớ cái, nhớ vợ mình,
thì đây là ái kiết sử. "Ở đây không có ái kiết sử, mà chỉ có thanh
thản, an lạc, vô sự".
Còn khi mà
có người khác chửi mình, mà bây giờ ngồi lại, mình nhớ lời người ta chửi, mình
thấy tức giận, thì ngay đó mình nói: "Đây là nhân quả, người ta chửi
mình là mình trả cái quả, có gì mà phải giận", phải không mấy con?
Thì khi đó
mình tác ý vậy là cái niệm đó nó sẽ được hoá giải liền, thì nó trở về trạng
thái thanh thản. Nhưng mấy con chưa học nhân quả, chưa học ái kiết sử, thì Thầy
dạy cho mấy con đây là các pháp vô thường, vì nó hồi nãy nó
đâu có niệm, bây giờ nó có niệm là vô thường, nó cũng đúng chứ sao.
(40:47) Cho
nên một ngày nào Thầy sẽ dạy mấy con trong cái lớp Chánh Kiến, làm cho mấy con
hiểu tất cả các pháp. Cho nên những cái niệm nào nó lọt trong đầu mấy con là mấy
con biết nó ở pháp nào rồi, mấy con hiểu không? Nó ở pháp nào, mấy con hiểu nó
thì mấy con tác ý cái, thì nó đi mất và nó trở lại cái trạng thái thanh thản,
an lạc, vô sự của nó. Con hiểu không?
Thì cái biết,
nó biết cái trạng thái thanh thản, an lạc, vô sự nhưng mà nó đâu có thể yên.
Cái thân con bị đau, bị nhức, bị bệnh, bị mỏi, bị mệt… thì nó cũng hiện ra những
cái tướng cảm thọ đó. Con cũng phá luôn, cũng phá luôn bằng cách cánh tay con đưa
ra, đưa vô như thế này, thì nó đi, phải không?
Con thấy
không? Chứ nó đâu phải có cái niệm vọng tưởng không đâu, mà nó còn nhiều niệm.
Cho nên Thầy dạy mấy con thì con nói cái biết ở đâu, cái biết của ý thức con
thì ở đây chứ đâu. Trong phương pháp tác ý, con thấy không: "An tịnh
thân hành, tôi biết tôi đưa tay ra" thì cái biết đang đưa tay
ra, "An tịnh thân hành, tôi biết tôi đưa tay vô" thì
cái biết đưa tay vô, phải không? Cái biết nó theo cái tay vô nó đưa vô, chứ cái
biết nó đi chỗ khác được sao? Mà nếu đi chỗ khác, tức là con đưa tay ra vô mà
con đâu có biết cái hành động tay con, có đúng không?
Phật tử 4: Bạch Thầy đây là Chánh Niệm Tỉnh
Giác ạ?
Trưởng
lão: À! Thật sự ra
nó không phải Chánh Niệm Tỉnh Giác mà nó là phương pháp Định Niệm Hơi Thở được thiện
xảo qua cái phương pháp đẩy lui bệnh bằng thân hành ngoại, nó không phải Chánh
Niệm Tỉnh Giác mà nó là Thân Hành Niệm.
(42:09) Phật
tử 4: Bạch Thầy nếu mà cái pháp tu này mà thuần thục, thành thạo, nhu nhuyễn
rồi thì đó là nó đạt tầng thiền nào thưa bạch Thầy ạ?
Trưởng
Lão: Con muốn nói nó
đạt cái gì?
Phật tử 4: Nó đạt tầng Thánh nào thưa Thầy?
Trưởng
Lão: Nó sẽ hoàn
toàn nó sẽ sung mãn Tứ Niệm Xứ, nó đầy đủ Tứ Thần Túc tức là nó chứng đạt chân
lý. Ngay cái pháp này nó đưa con vào chứng đạt chơn lý, tức là chứng đạo.
Phật tử 4: Bạch Thầy, mỗi một pháp này thôi ạ?
Trưởng
lão: Mỗi một pháp
này thôi, không cần tu pháp nào nữa hết. Bởi vậy Thầy hướng dẫn cho mấy con
giác ngộ được cái chơn lý, để rồi hộ trì và bảo vệ cái chơn lý để mà chứng đạt.
Chứng đạt chơn lý tức là chứng đạo có phải không mấy con? Chứng đạo thì tâm
thanh thản, an lạc, vô sự. Làm sao có phiền não, có tham, sân, si trong này được,
đâu có được.
Phật tử 4: Bạch Thầy con xin hỏi Thầy một tí nữa
ạ? Bạch Thầy ở trong Thiền tông con có đọc thì họ bảo là còn cái biết này mà
còn chưa phá cái biết này thì bây giờ chưa phải là giải thoát.
Trưởng
lão: Đức Phật nói
tri kiến giải thoát tức là nói ý thức của chúng ta làm chủ để giải thoát cho
nên Đức Phật nói: "Ngăn ác diệt ác sanh thiện tăng trưởng thiện", mà
nếu dẹp ý thức của con thì con bị tưởng thức thì con lạc vào tà đạo bởi vì cái
biết, biết trong mộng chiêm bao con.
Bây giờ, thí
dụ như bây giờ cái ý thức con hiện giờ, con biết cái ý thức của con gọi là tri
kiến. Con học Phật pháp làm cho con thâm sâu được, con dùng phương pháp thì cái
tri kiến đó gọi là tri kiến giải thoát, làm cho cái đời sống bình thường của
con giải thoát.
Còn nếu mà
con ức chế không có cho niệm nào khởi, thì con lọt vào tưởng, giống như một người
ngủ. Ý thức không làm việc thì chiêm bao sẽ thực hiện, còn kiểu Thiền Tông. Cho
nên cái biết của con là biết chiêm bao, con hiểu không? Đó là Thiền Tông đã
sai.
Còn Thầy biết
là biết của ý thức, Thầy biết như mọi người bình thường. Nhưng mà cái tri kiến
hiểu biết của Thầy nó làm cho ác pháp không có tác động vào nó, cho nên Thầy giải
thoát. Con hiểu không? Mà Thầy lại dùng pháp Thân Hành Niệm: cái tay của Thầy,
Thầy đẩy lui bệnh ra. Con biết không, cái tay của Thầy, Thầy đẩy lui bệnh, cho
nên thân Thầy không bệnh đau.
Còn mấy ông
Thiền tông lọt vô tưởng, cho nên khi mà ông xả ra bình thường thì thân ông đau,
ông phải đi bác sĩ. Ông tu ông "kiến tánh thành Phật" chứ
sự thật ra ông bị bệnh, ông cũng chạy bác sĩ. Ông đâu có biết cái pháp mà đẩy
lui bệnh, cho nên ông đâu có làm chủ bệnh. Mà không làm chủ bệnh thì tức là ông
không làm chủ được sự sống chết.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét