128-BỐN CHÂN LÝ CỦA ĐẠO PHẬT
(14:58) Đạo
Phật như vậy mới là Đạo Phật, cho nên đạo Phật ra đời dạy chúng ta Bốn Chân Lý
tức là bốn sự thật của con người. Sự thật thứ nhất của con người là sự đau khổ,
(do lòng) do lòng tham, sân, si của chúng ta mà chúng ta đau khổ.
Nhìn trước mặt
Thầy, mọi người hiện giờ ngồi trước mặt Thầy có người nào là không tham, không
sân, không si không? Người nào cũng ham muốn, người nào cũng tức giận, người
nào cũng ham ngủ, ham ăn đó là không phải si sao? Đó là người nào cũng có tham,
sân, si, mà do tham, sân, si chúng ta mới khổ.
Chân lý sự thật
thứ hai mà đức Phật đã dạy đó là lòng ham muốn của con người. Ngồi trước mặt Thầy
đây có người nào không ham muốn không? Thấy vật đó đẹp có muốn không? Thấy cái
nhà đó tốt có muốn không? Thấy cái xe kia đẹp có muốn không? Vật dụng trong nhà
chúng ta đều có sự ham muốn. Cho nên, chúng ta mới sắm, từ cái ly này, từ cái
bàn này, nếu không ham muốn làm sao chúng ta có? Do ham muốn, như vậy mọi người
đang có ham muốn. Mà mọi người có ham muốn đó là một sự thật. Đó là một sự thật.
(16:17) Còn
một sự thật mà con người chỉ chưa bao giờ đến với đạo Phật mà vẫn có, đó là trạng
thái thanh thản, an lạc, vô sự. Quý vị ngồi trước mặt Thầy, chưa từng tu theo
Phật pháp một ngày, một giờ nào cả, nhưng hiện giờ các vị cũng thấy được cái trạng
thái đó. Ngồi lại, tâm mình thong thả nó không niệm, không khởi, không nghĩ ngợi
một điều gì trong đầu hết, đó là thanh thản. Còn khi chúng ta nghĩ ngợi thì nó
không thanh thản.
Thân chúng
ta ngồi bình an như thế này thì nó an lạc. Nó có nhức, có mỏi, có đau, có đớn
trong đó không? Không. Như vậy là nó an lạc. Và hiện giờ ngồi trước mặt Thầy,
có ai làm gì không? Đó là vô sự. Cho nên lắng nghe, lắng nghe sự trạng thái thật
sự của mỗi người trong tâm mình thanh thản, an lạc, vô sự. Trong đó có giận hờn,
có phiền não, có ham muốn không? Không. Nó không có tham, sân, si trong đó, cho
nên nó là một trạng thái giải thoát, một trạng thái đạo đức vô lậu không còn
đau khổ nữa.
Nhưng, trạng
thái đó sống được với quý vị bao lâu, quý Phật tử bao lâu? Một giây, một phút…
Rồi một phút đó có một niệm khởi ra, suy tư nghĩ tưởng cái này, cái kia làm cho
tâm chúng ta động, ngồi lâu thì mỏi chân mỏi tay, nó tê, đó là thân không an lạc.
Vậy thì làm
sao mà chúng ta sống được (trong trạng thái đó) trong trạng thái đó một ngày,
hai ngày, năm ngày, mười ngày, một tháng, hai tháng, ba tháng… luôn luôn sống
trong trạng thái thanh thản, an lạc, vô sự? Đạo Phật dạy chúng ta sống được
trong trạng thái đó gọi là chứng đạo.
Người đó tu
chứng đạo, hay là chứng đạt chân lý, chứng đạt một sự thật, một sự mà mọi người
nào ngồi trước mặt, người nào cũng có. Có ai không có không? Ai cũng có hết. Đó
là một sự thật. Nhưng một sự thật đó tại sao chúng ta không tập luyện, không tu
tập để chúng ta có một sự thật đó?
Một sự thật
giải thoát hoàn toàn: không tham, sân, si, không giận hờn, phiền não. Sự thật
đó còn có đủ bốn Thần túc, bốn sức lực như Thần, để chúng ta làm chủ được sự sống
chết của chúng ta. Đẩy lui được bệnh tật, muốn sống hồi nào sống, muốn chết hồi
nào chết, tất cả cơ thể chúng ta đều được chỉ huy bằng lệnh của chúng ta.
Ví dụ, thân
Thầy đau cái đầu, Thầy bảo:"Thọ là vô thường”. Tại sao nói thọ
là vô thường? Bây giờ có ai nhức đầu không? Không có ai nhức đầu, nhưng mà ngày
mai, ngày mốt sẽ bị nhức đầu, sẽ bị đau đầu. Rồi đau đầu thì nó phải hết, bởi
vì nó vô thường mà, nó đâu có phải đau hoài sao?
(19:08) Cho
nên Thầy bảo: "Thọ là vô thường, cái đầu đau này không được đau nữa.
Đi!" Thầy chỉ ra lệnh như vậy, thì nó sẽ đi mất, các con thấy đuổi
bệnh dễ dàng không có uống thuốc đắng, không có chích bị đau phải không? Đâu có
đi nằm nhà thương đâu mà cái đầu hết đau. Các con, các quý Phật tử thấy thảnh
thơi không, sung sướng không? Sung sướng.
Nhưng quý vị
tu chưa đến nơi, đến chốn, chưa có được như Thầy thì hét nó, nó không đi đâu.
Bây giờ quý vị có đau bệnh gì, có mỏi tay, nhức chân, la bảo đừng mỏi tay nhức
chân, có hết không? Không hết, nó không nghe lời đâu, có phải không?
Nhưng người
tu theo Phật giáo đuổi, nó đi. Ví dụ như bây giờ Thầy đau cái vai, Thầy bảo:
"Thọ là vô thường. Cái vai này không có đau nữa, bình an như thường!" Thầy
chỉ ra lệnh như vậy, rồi Thầy tiếp tục để cái vai Thầy hết đau. Bởi vì Thầy tu
chưa có xong, như mấy con bây giờ chưa có tu xong, chưa có biết cách tu, nhưng
hôm nay Thầy dạy mấy con sẽ đuổi được bệnh.
Các con sẽ
tiếp tục: "An tịnh thân hành, tôi biết tôi đưa tay ra," các
con chú ý cái hành động đưa ra chứ gì. "An tịnh thân hành, tôi biết
tôi đưa tay vô", quý vị đưa tay vô chứ gì. Có phải không? Thì
mình bảo nó đưa ra thì cái tay, nó đưa ra, mà bảo đưa vô thì cái tay đưa vô,
nhưng chỉ cần chú ý đưa tay ra, đưa tay vô như thế này.
(20:36) Rồi
tay bên đây: "An tịnh thân hành, tôi biết tôi đưa tay ra", các
vị đưa ra. "An tịnh thân hành, tôi biết tôi đưa tay vô", các
vị đưa vô. Và cứ tác ý, chú ý cái hành động đưa tay ra vô, thì một lúc sau, cái
vai này quý vị sẽ thấy nó hết đau mất.
Sao lại hay
quá vậy? Có uống thuốc chỗ nào không? Có đem thuốc mà sắc thành một cái ly thuốc,
một chén thuốc gì uống đắng không? Không. Không cần uống thuốc gì hết mà cái
vai hết đau. Tại sao vậy? Tại vì cơ thể chúng ta có một cái sức đề kháng, nhưng
tâm chúng ta cứ chú ý vào cái đau đớn trên cái vai, thì cái vai đó nó cứ đau
hoài.
Còn bây giờ
cái tâm mình nó trụ trong cánh tay đưa ra đưa vô, là nó chú ý trong cánh tay
đưa ra vô chứ gì, thì một lúc sau nó quên cái đau đi. Cái tâm mình nó bị biết
đưa ra, vô chứ gì, thì cái ý biết của mình nó mới ở trong cánh tay, thì cái sức
đề kháng của cơ thể nó rất mạnh. Cho nên nó đề kháng, nó chống lại cái mô bệnh
của cái vai, nó làm cho cái vai hết đau.
Chừng đó
chúng ta nghỉ, ra thì chúng ta thấy nó không còn đau nữa. Chúng ta không có còn
đưa tay ra vô nữa, thì nhìn lại cái tay, cái vai không còn đau nữa. Các con thấy
Phật pháp quá hay chứ gì. Nhưng tại sao chúng ta lại phải tốn tiền? Các con biết
bây giờ đi ra mua thuốc, đi bác sĩ đâu ít tiền được. Nếu bệnh ngặt nghèo còn tốn
cả triệu bạc chưa hết, còn phải tốn hơn nữa.
Có thậm chí
có người bệnh đau quá ngặt nghèo phải thay tim, thay gan, thay ruột gì đó, thậm
chí như có người thay thận biết bao nhiêu tiền không mấy con? Từ mười triệu,
hai chục triệu để cứu lấy mạng sống của mình.
Thế mà người
tu theo đạo Phật, bất kỳ bệnh gì người ta cũng vẫn đẩy lui được, chỉ chịu khó tập
mà thôi. Cho nên, Đức Phật nói: "Các con tự thắp đuốc lên mà
đi", tự mình tập mà cứu mình là giải thoát. Đó là đạo đức không
làm khổ mình, mấy con. Cái hành động mà làm như vậy gọi là cái hành động đạo đức
không làm khổ mình, bây giờ thân mình đau mà mình làm cho nó hết đau, tức là đạo
đức.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét