499-PHẬT TỬ PHƯƠNG XA HỎI
CÁCH NGỒI THIỀN
Phật tử 2: Dạ thưa Thầy, xin Thầy hoan hỷ cho,
có một cô cũng ở xa, cô cũng chuẩn bị về bên đó, cô cũng có một câu hỏi nhờ Thầy
chỉ dạy, giải thích dùm.
Trưởng
lão: Con ơi,
con hỏi đi, con ngồi đó đi con, con hỏi đi.
Phật tử 4: Thưa Sư Ông, con chỉ muốn biết là
ngồi thiền như thế nào?
(55:48) Trưởng
lão: Bây giờ cái đầu tiên thì con phải tu tập cách thức. Muốn ngồi thiền
thì mình phải tu tập cái tâm mình trước, sau đó mình mới ngồi nó mới vững vàng.
Còn bây giờ cái tâm mình còn vọng tưởng ra vô, như thế này mà mình ngồi một lúc
sau thì chân con bị tê, bị đau nhức, con không ngồi lâu được đâu, con hiểu
không?
Khi tâm mình
nhiếp tâm được và nó an trú được rồi, thì con có thể ngồi từ một giờ đến hai giờ
rất dễ dàng mà không bị tê, không bị đau vì cái thân nó an trú. Cho nên đầu
tiên thì con tập nhiếp tâm. Bởi vì, muốn tu tập thiền, muốn ngồi thiền, thì tức
là con muốn tu tập thiền rồi. Mà muốn tu tập thiền thì không phải vô đó mà mình
ngồi mình ức chế tâm mình.
Mình ngồi
trên một cái ghế bình thường cho Thầy, đừng có động đến cái tâm để cho cái thân
mình nó thoải mái, nó dễ chịu, thoải mái dễ chịu, con chỉ nhắc như thế
này: “Hít vô tôi biết tôi hít vô, thở ra tôi biết tôi thở ra” rồi
con hít vô, thở ra. Rồi con tác ý: “Hít vô tôi biết tôi hít vô, thở ra
tôi biết tôi thở ra”, rồi con hít vô, thở ra.
Cứ như vậy
con tập từ bắt đầu một phút trôi qua con thấy hoàn toàn vừa tác ý vừa hít thở
mà nó không có một niệm nào trong đầu của con, gọi là nhiếp tâm trong một phút.
Khi một phút được rồi, con nhiếp tâm trong hai phút, con cũng tác ý từng câu, rồi
hít vô thở ra như vậy trong hai phút. Được hai phút rồi lần lượt năm phút, năm
phút rồi lần lượt tăng lên mười phút cho đến ba mươi phút, tức là ba mươi phút
mà con vừa tác ý, vừa hít thở hoàn toàn liên tục suốt ba mươi phút mà không có
một niệm nào trong đầu con khởi ra. Lúc bây giờ con đã thành công được cái giai
đoạn nhiếp tâm đầu tiên.
(57:15) Kế
đó con tiếp tục an trú tâm, an trú tâm thì cách thức con sẽ tác ý: “An
tịnh thân hành tôi biết hít vô, an tịnh thân hành tôi biết tôi thở ra”. Hồi
nãy con tác ý “hít vô tôi biết tôi hít vô, thở ta tôi biết tôi thở ra” đó
là cách thức nhiếp tâm.
Bây giờ cái
câu này thì cái câu mà tác ý để cho an trú tâm con, thì con sẽ tác ý cái câu an
trú tâm, chứ không phải nhiếp tâm. Cho nên: "An tịnh tâm hành tôi
biết hít vô, an tịnh tâm hành tôi biết tôi thở ra" rồi con hít vô
thở ra, con đếm 1, 2, 3, 4, 5, năm hơi thở ra. Cứ mỗi lần hít vô thở ra đếm “một”,
hít vô thở ra đếm “hai”, con hiểu không?
Mà đếm tới
năm cái như vậy rồi con lại tác ý cái câu trước đó trở lại: "An tịnh
thân hành tôi biết hít vô, an tịnh thân hành tôi biết tôi thở ra" rồi
con hít vô, thở ra năm hơi thở như vậy, rồi con tác ý nữa.
Bỗng dưng
con tác ý tới một cái lần thứ ba thứ tư nào đó, thì con cảm thấy như thân và
tâm mình nó có sự an ổn, thì con không tác ý nữa. Con sẽ ngồi đó, con chỉ biết
hít thở một cách nhẹ nhàng và như vậy là thân con đã an trú, con hiểu không? Mà
an trú từ trong cái an trú đó thì con thấy khoảng năm phút rồi lần lượt con
tăng dần lên, ngày ngày con siêng năng con tập ngày nào cũng an trú trong năm
phút thôi.
Sau một tuần
lễ thì con tăng lên thêm năm phút nữa, con sẽ tăng lên dễ dàng. Và sau một tuần
lễ mười phút này thì con sẽ tăng lên mười lăm phút, con cứ đi lần năm phút, năm
phút và hai mươi phút, rồi đến ba mươi phút an trú. Được ba mươi phút an trú rồi,
thì con không còn tu cái pháp này nữa.
(59:02) Bắt
đầu bây giờ con mới ngồi thiền: Con ngồi kiết già hoặc bán già. Đầu tiên con tập
bán già, con ngồi bán già là chân trên chân dưới, con ngồi bán già để con an
trú, an trú trong ba mươi phút hoàn toàn, con cũng tác ý “An tịnh tâm
hành tôi biết hít vô, an tịnh tâm hành…” rồi con hít vô, thở ra, con
ngồi bán già ba mươi phút không tê, không đau nhức gì hết.
Được rồi thì
bắt đầu con tập trong vòng một tháng, con nhớ một tháng con ngồi bán già. Sau
ngồi bán già mà con an trú được trong ba mươi phút như vậy, thời nào con cũng
tu ba mươi phút được như vậy rồi thì bắt đầu bây giờ con khởi sự con ngồi kiết
già.
Cái chân con
mà ngồi bán già, thì nó đã dịu rồi, bây giờ con ngồi kéo lên kiết già không
đau. Đó là cái tập mình ngồi thiền mà. Bắt đầu kiết già rồi, thì con cũng tác ý
câu đó, sau đó rồi con mới hít vô, thở ra an trú thì con ngồi suốt ba mươi
phút, không bao giờ có đau tê gì trong chân con. Và đồng thời thì lúc bây giờ
được ngồi ba mươi phút rồi, thì sau khi an trú được kiết già được ba mươi phút,
không cần phải tăng lên nữa mà con phải đến gặp Thầy, Thầy sẽ dạy cho con cách
thức để mà tu Tứ Chánh Cần ngăn ác - diệt ác pháp - sanh thiện - tăng trưởng
thiện để xả cái tâm của mình, tham - sân - si cho sạch.
Khi tham -
sân - si sạch hoàn toàn trong một giờ đồng hồ mà không có một niệm nào xen vô,
trong khi đó không cần phải nhiếp tâm để an trú trong hơi thở mà tâm con vẫn
không có niệm. Thì lúc bây giờ Thầy mới chuyển cho con qua Tứ Niệm Xứ để tu tập
pháp Tứ Niệm Xứ để kéo dài bảy ngày đêm không ngủ, không có hôn trầm, thùy
miên, không có ngủ nghỉ gì hết. Con sẽ hoàn toàn ở trong trạng thái Bất Động,
tâm Thanh Thản - An Lạc - Vô Sự của Tứ Niệm Xứ. Cuối cùng đầy đủ Tứ Thần Túc,
lúc bây giờ Thầy dạy cách thức nhập Tứ Thánh Định và thực hiện Tam Minh, là coi
như con chứng đạo.
(01:01:06) Con
thấy đơn giản chứ đâu có gì đâu. Con thấy nhiếp tâm, an trú, rồi tập ngồi bán
già, rồi kiết già, có phải không, rồi xả ra hết, ngồi tu Tứ Chánh Cần, ngăn ác
- diệt ác pháp - sanh thiện - tăng trưởng thiện và tới Tứ Niệm Xứ để giữ tâm bất
động - thanh thản - an lạc - vô sự và cuối cùng thì nhập Tứ Chánh Định bằng Tứ
Thần Túc. Con thấy không?
Phật tử 4: Con cảm ơn thầy, ngày nào cũng tập
như vậy phải không ạ?
Trưởng
lão: Rồi rồi,
ngày nào cũng tập như vậy con.
Phật tử 4: Không cần thời gian nào hả Thầy?
Trưởng
lão: Lúc nào,
bây giờ nếu mà con có thời khóa thì con sẽ theo cái thời khóa, buổi sáng lúc giờ
nào, buổi chiều giờ nào, còn nếu mà chưa có thời khoá thì lúc nào rảnh con tu tập
cũng được. Nghĩa là mình có công việc nhà đó, nhiều khi có khách mình tiếp
khách, giờ đó chưa tu được thì giờ khác rảnh thì mình tu, đừng có phí giờ. Lúc
nào con tu cũng được hết.
Ráng, cố gắng
về tập, có gì gọi điện thoại qua hỏi Thầy, rồi Thầy sẽ dạy tiếp. Con hỏi điện
thoại cô Út đây nè, rồi có gì cô Út gọi Thầy rồi Thầy liên lạc với con.
Phật tử 2: Mô Phật, con xin kính cảm ơn Thầy.
Trưởng
lão: Rồi rồi được
thôi, xá Thầy thôi, được rồi, xá thôi.
Phật tử 2: Dạ, xin phép Thầy cho chúng con đảnh
lễ lần nữa.
Trưởng
lão: Xá Thầy
thôi con, xá Thầy thôi….
Phật tử 2: Con xin phép thầy.
Trưởng
lão: Chào mấy
con, xá Thầy thôi con
Phật tử 5: Dạ, mô Phật, má con tám mươi bốn tuổi
rồi má con tu còn kịp không Thầy?
(01:02:49) Trưởng
lão: Kịp. Thầy sẽ dạy cho cách thức giữ tâm, mai mốt con đưa mẹ con
lên gặp trực tiếp Thầy, Thầy sẽ dạy cách thức để mà tu tập để cho kịp thời, để
khi đó chấm dứt tái sanh chứ bà còn tái sanh khổ lắm.
Phật tử 5: Em con học để tu…
Trưởng
lão: Em con còn
khỏe chứ chưa sao đâu.
Phật tử 5: Dạ, xin học để tu để kiếm con đường
giải thoát.
Trưởng
lão: Thầy dạy
cho một pháp tu thôi, thì sẽ chứng đạo liền tức khắc chứ ở đó.
Phật tử 5: Thì má con cũng áp dụng như hồi nãy
giống như em con vậy phải không Thầy?
Trưởng
lão: Không, cái
đó là em con tập vậy đó, chứ mẹ con dạy khác à con.
Phật tử 5: Dạy khác hả Thầy?
Trưởng
lão: Thầy dạy
khác, tuổi trẻ phải tu khác mà tuổi già phải tu khác, tuổi già phải tu trực tiếp
thẳng vô.
Phật tử 2: Để Chủ nhật hay bữa khác.
Trưởng
lão: Bữa khác,
Thầy trực tiếp Thầy dạy cách thức ngồi ở trên ghế như thế nào, rồi Thầy sẽ dạy.
Rồi cách thức nhiếp tâm như thế nào. Thầy sẽ dạy mẹ con con. Tội nghiệp, những
người già mà, những người sắp sửa đi đó mấy con. Thôi, Thầy ra. Thầy sẽ dạy các
cụ, để các cụ …
Phật tử 6: Thưa Thầy, con tu được không thầy?
Trưởng
lão: Được hết,
người nào gặp được chánh pháp của Phật là có duyên tu được hết mấy con, nhưng
mà phải ráng nỗ lực.
Phật tử 6: Con ham học…
Trưởng
lão: Được mà.
Thầy độ hết, không bỏ người nào hết. Thôi Thầy ra.
Phật tử 2: Bây giờ ai muốn quy y với Thầy thì
ghi tên.
HẾT BĂNG