Thứ Năm, 18 tháng 5, 2023

500-BAN KINH SÁCH TU VIỆN CHƠN NHƯ.

 

500-BAN KINH SÁCH TU VIỆN CHƠN NHƯ.

Kinh sách của Tu viện Chơn Như chỉ kính biếu không bán . Phật tử cần kinh sách của Tu viện Chơn Như liên hệ :

Tu viện Chơn Như (Cổng số 2) Số 4 đường Chùa Am, khu phố Gia Lâm, phường Gia Lộc, thị xã Trảng Bàng, tỉnh Tây Ninh, Việt Nam.

Email: chonnhu2@gmail.com

Ban kinh sách Tu viện Chơn Như:

Điện thoại: 0276.3892.911

(07h-10h, 14h-17h hàng ngày),

DTDĐ : 0965.795.589.

***

01-ĐƯỜNG VỀ XỨ PHẬT

https://thanhson22.blogspot.com/

02-TÌM HIỂU SỰ THẬT.

https://thanhhuy23.blogspot.com/

03-TÌM HIỂU CHÁNH PHÁP

https://tuanboya-z.blogspot.com/

04-ĐẠO ĐỨC GIẢI THOÁT

https://tricang23.blogspot.com/

05-TU TẬP GIẢI THOÁT

https://vietboy23.blogspot.com/

06- NGƯỜI CƯ SĨ VÌ CHÁNH PHẬT PHÁP https://tuanboysport.blogspot.com/

07-SỐNG MƯỜI ĐIỀU LÀNH

https://tricangsport.blogspot.com/

08-NGƯỜI DỰNG LẠI CHÁNH PHẬT PHÁP

https://huyhoang22.blogspot.com/

09-NHỮNG BỨC TÂM THƯ

https://thanhhai22.blogspot.com/

10-GIÁO ÁN ÐƯỜNG LỐI TU TẬP ÐẠO PHẬT

https://thanhthien22.blogspot.com/

11-KẾT TẬP PHÁP BẢO CỦA ĐỨC TRƯỞNG LÃO THÍCH THÔNG LẠC:

PHẦN 1: SỐ THỨ TỰ TỪ 01- ĐẾN SỐ 515

https://tricang19.blogspot.com/

PHẦN 2: SỐ THỨ TỰ TỪ 01- ĐẾN SỐ 510.

https://tuongthuc.blogspot.com/

PHẦN 3: SỐ THỨ TỰ TỪ 01- ĐẾN SỐ 500.

https://phapbaovn.blogspot.com/

PHẦN 4: SỐ THỨ TỰ TỪ 01- ĐẾN SỐ 500.

https://tambatdongvn.blogspot.com/

12-LỚP NGŨ GIỚI NÂNG CAO

https://ythucluc.blogspot.com/

13-TÌM HIỂU THẾ GIỚI TƯỞNG

https://tuongam.blogspot.com/


499-PHẬT TỬ PHƯƠNG XA HỎI CÁCH NGỒI THIỀN

 

499-PHẬT TỬ PHƯƠNG XA HỎI CÁCH NGỒI THIỀN

Phật tử 2: Dạ thưa Thầy, xin Thầy hoan hỷ cho, có một cô cũng ở xa, cô cũng chuẩn bị về bên đó, cô cũng có một câu hỏi nhờ Thầy chỉ dạy, giải thích dùm.

Trưởng lão: Con ơi, con hỏi đi, con ngồi đó đi con, con hỏi đi.

Phật tử 4: Thưa Sư Ông, con chỉ muốn biết là ngồi thiền như thế nào?

(55:48) Trưởng lão: Bây giờ cái đầu tiên thì con phải tu tập cách thức. Muốn ngồi thiền thì mình phải tu tập cái tâm mình trước, sau đó mình mới ngồi nó mới vững vàng. Còn bây giờ cái tâm mình còn vọng tưởng ra vô, như thế này mà mình ngồi một lúc sau thì chân con bị tê, bị đau nhức, con không ngồi lâu được đâu, con hiểu không?

Khi tâm mình nhiếp tâm được và nó an trú được rồi, thì con có thể ngồi từ một giờ đến hai giờ rất dễ dàng mà không bị tê, không bị đau vì cái thân nó an trú. Cho nên đầu tiên thì con tập nhiếp tâm. Bởi vì, muốn tu tập thiền, muốn ngồi thiền, thì tức là con muốn tu tập thiền rồi. Mà muốn tu tập thiền thì không phải vô đó mà mình ngồi mình ức chế tâm mình.

Mình ngồi trên một cái ghế bình thường cho Thầy, đừng có động đến cái tâm để cho cái thân mình nó thoải mái, nó dễ chịu, thoải mái dễ chịu, con chỉ nhắc như thế này: “Hít vô tôi biết tôi hít vô, thở ra tôi biết tôi thở ra” rồi con hít vô, thở ra. Rồi con tác ý: “Hít vô tôi biết tôi hít vô, thở ra tôi biết tôi thở ra”, rồi con hít vô, thở ra.

Cứ như vậy con tập từ bắt đầu một phút trôi qua con thấy hoàn toàn vừa tác ý vừa hít thở mà nó không có một niệm nào trong đầu của con, gọi là nhiếp tâm trong một phút. Khi một phút được rồi, con nhiếp tâm trong hai phút, con cũng tác ý từng câu, rồi hít vô thở ra như vậy trong hai phút. Được hai phút rồi lần lượt năm phút, năm phút rồi lần lượt tăng lên mười phút cho đến ba mươi phút, tức là ba mươi phút mà con vừa tác ý, vừa hít thở hoàn toàn liên tục suốt ba mươi phút mà không có một niệm nào trong đầu con khởi ra. Lúc bây giờ con đã thành công được cái giai đoạn nhiếp tâm đầu tiên.

(57:15) Kế đó con tiếp tục an trú tâm, an trú tâm thì cách thức con sẽ tác ý: “An tịnh thân hành tôi biết hít vô, an tịnh thân hành tôi biết tôi thở ra”. Hồi nãy con tác ý “hít vô tôi biết tôi hít vô, thở ta tôi biết tôi thở ra” đó là cách thức nhiếp tâm.

Bây giờ cái câu này thì cái câu mà tác ý để cho an trú tâm con, thì con sẽ tác ý cái câu an trú tâm, chứ không phải nhiếp tâm. Cho nên: "An tịnh tâm hành tôi biết hít vô, an tịnh tâm hành tôi biết tôi thở ra" rồi con hít vô thở ra, con đếm 1, 2, 3, 4, 5, năm hơi thở ra. Cứ mỗi lần hít vô thở ra đếm “một”, hít vô thở ra đếm “hai”, con hiểu không?

Mà đếm tới năm cái như vậy rồi con lại tác ý cái câu trước đó trở lại: "An tịnh thân hành tôi biết hít vô, an tịnh thân hành tôi biết tôi thở ra" rồi con hít vô, thở ra năm hơi thở như vậy, rồi con tác ý nữa.

Bỗng dưng con tác ý tới một cái lần thứ ba thứ tư nào đó, thì con cảm thấy như thân và tâm mình nó có sự an ổn, thì con không tác ý nữa. Con sẽ ngồi đó, con chỉ biết hít thở một cách nhẹ nhàng và như vậy là thân con đã an trú, con hiểu không? Mà an trú từ trong cái an trú đó thì con thấy khoảng năm phút rồi lần lượt con tăng dần lên, ngày ngày con siêng năng con tập ngày nào cũng an trú trong năm phút thôi.

Sau một tuần lễ thì con tăng lên thêm năm phút nữa, con sẽ tăng lên dễ dàng. Và sau một tuần lễ mười phút này thì con sẽ tăng lên mười lăm phút, con cứ đi lần năm phút, năm phút và hai mươi phút, rồi đến ba mươi phút an trú. Được ba mươi phút an trú rồi, thì con không còn tu cái pháp này nữa.

(59:02) Bắt đầu bây giờ con mới ngồi thiền: Con ngồi kiết già hoặc bán già. Đầu tiên con tập bán già, con ngồi bán già là chân trên chân dưới, con ngồi bán già để con an trú, an trú trong ba mươi phút hoàn toàn, con cũng tác ý “An tịnh tâm hành tôi biết hít vô, an tịnh tâm hành…​” rồi con hít vô, thở ra, con ngồi bán già ba mươi phút không tê, không đau nhức gì hết.

Được rồi thì bắt đầu con tập trong vòng một tháng, con nhớ một tháng con ngồi bán già. Sau ngồi bán già mà con an trú được trong ba mươi phút như vậy, thời nào con cũng tu ba mươi phút được như vậy rồi thì bắt đầu bây giờ con khởi sự con ngồi kiết già.

Cái chân con mà ngồi bán già, thì nó đã dịu rồi, bây giờ con ngồi kéo lên kiết già không đau. Đó là cái tập mình ngồi thiền mà. Bắt đầu kiết già rồi, thì con cũng tác ý câu đó, sau đó rồi con mới hít vô, thở ra an trú thì con ngồi suốt ba mươi phút, không bao giờ có đau tê gì trong chân con. Và đồng thời thì lúc bây giờ được ngồi ba mươi phút rồi, thì sau khi an trú được kiết già được ba mươi phút, không cần phải tăng lên nữa mà con phải đến gặp Thầy, Thầy sẽ dạy cho con cách thức để mà tu Tứ Chánh Cần ngăn ác - diệt ác pháp - sanh thiện - tăng trưởng thiện để xả cái tâm của mình, tham - sân - si cho sạch.

Khi tham - sân - si sạch hoàn toàn trong một giờ đồng hồ mà không có một niệm nào xen vô, trong khi đó không cần phải nhiếp tâm để an trú trong hơi thở mà tâm con vẫn không có niệm. Thì lúc bây giờ Thầy mới chuyển cho con qua Tứ Niệm Xứ để tu tập pháp Tứ Niệm Xứ để kéo dài bảy ngày đêm không ngủ, không có hôn trầm, thùy miên, không có ngủ nghỉ gì hết. Con sẽ hoàn toàn ở trong trạng thái Bất Động, tâm Thanh Thản - An Lạc - Vô Sự của Tứ Niệm Xứ. Cuối cùng đầy đủ Tứ Thần Túc, lúc bây giờ Thầy dạy cách thức nhập Tứ Thánh Định và thực hiện Tam Minh, là coi như con chứng đạo.

(01:01:06) Con thấy đơn giản chứ đâu có gì đâu. Con thấy nhiếp tâm, an trú, rồi tập ngồi bán già, rồi kiết già, có phải không, rồi xả ra hết, ngồi tu Tứ Chánh Cần, ngăn ác - diệt ác pháp - sanh thiện - tăng trưởng thiện và tới Tứ Niệm Xứ để giữ tâm bất động - thanh thản - an lạc - vô sự và cuối cùng thì nhập Tứ Chánh Định bằng Tứ Thần Túc. Con thấy không?

Phật tử 4: Con cảm ơn thầy, ngày nào cũng tập như vậy phải không ạ?

Trưởng lão: Rồi rồi, ngày nào cũng tập như vậy con.

Phật tử 4: Không cần thời gian nào hả Thầy?

Trưởng lão: Lúc nào, bây giờ nếu mà con có thời khóa thì con sẽ theo cái thời khóa, buổi sáng lúc giờ nào, buổi chiều giờ nào, còn nếu mà chưa có thời khoá thì lúc nào rảnh con tu tập cũng được. Nghĩa là mình có công việc nhà đó, nhiều khi có khách mình tiếp khách, giờ đó chưa tu được thì giờ khác rảnh thì mình tu, đừng có phí giờ. Lúc nào con tu cũng được hết.

Ráng, cố gắng về tập, có gì gọi điện thoại qua hỏi Thầy, rồi Thầy sẽ dạy tiếp. Con hỏi điện thoại cô Út đây nè, rồi có gì cô Út gọi Thầy rồi Thầy liên lạc với con.

Phật tử 2: Mô Phật, con xin kính cảm ơn Thầy.

Trưởng lão: Rồi rồi được thôi, xá Thầy thôi, được rồi, xá thôi.

Phật tử 2: Dạ, xin phép Thầy cho chúng con đảnh lễ lần nữa.

Trưởng lão: Xá Thầy thôi con, xá Thầy thôi…​.

Phật tử 2: Con xin phép thầy.

Trưởng lão: Chào mấy con, xá Thầy thôi con

Phật tử 5: Dạ, mô Phật, má con tám mươi bốn tuổi rồi má con tu còn kịp không Thầy?

(01:02:49) Trưởng lão: Kịp. Thầy sẽ dạy cho cách thức giữ tâm, mai mốt con đưa mẹ con lên gặp trực tiếp Thầy, Thầy sẽ dạy cách thức để mà tu tập để cho kịp thời, để khi đó chấm dứt tái sanh chứ bà còn tái sanh khổ lắm.

Phật tử 5: Em con học để tu…​

Trưởng lão: Em con còn khỏe chứ chưa sao đâu.

Phật tử 5: Dạ, xin học để tu để kiếm con đường giải thoát.

Trưởng lão: Thầy dạy cho một pháp tu thôi, thì sẽ chứng đạo liền tức khắc chứ ở đó.

Phật tử 5: Thì má con cũng áp dụng như hồi nãy giống như em con vậy phải không Thầy?

Trưởng lão: Không, cái đó là em con tập vậy đó, chứ mẹ con dạy khác à con.

Phật tử 5: Dạy khác hả Thầy?

Trưởng lão: Thầy dạy khác, tuổi trẻ phải tu khác mà tuổi già phải tu khác, tuổi già phải tu trực tiếp thẳng vô.

Phật tử 2: Để Chủ nhật hay bữa khác.

Trưởng lão: Bữa khác, Thầy trực tiếp Thầy dạy cách thức ngồi ở trên ghế như thế nào, rồi Thầy sẽ dạy. Rồi cách thức nhiếp tâm như thế nào. Thầy sẽ dạy mẹ con con. Tội nghiệp, những người già mà, những người sắp sửa đi đó mấy con. Thôi, Thầy ra. Thầy sẽ dạy các cụ, để các cụ …​

Phật tử 6: Thưa Thầy, con tu được không thầy?

Trưởng lão: Được hết, người nào gặp được chánh pháp của Phật là có duyên tu được hết mấy con, nhưng mà phải ráng nỗ lực.

Phật tử 6: Con ham học…​

Trưởng lão: Được mà. Thầy độ hết, không bỏ người nào hết. Thôi Thầy ra.

Phật tử 2: Bây giờ ai muốn quy y với Thầy thì ghi tên.

HẾT BĂNG


498-PHẬT TỬ HOÀ HẢO HỎI CÁCH THỨC TU TẬP

 

498-PHẬT TỬ HOÀ HẢO HỎI CÁCH THỨC TU TẬP

(47:23) Phật tử 2: Con xin phép thầy, hôm nay có huynh Phong ở đây nên xin ngưỡng nhờ Thầy về cách tu tập cho bên đạo Hòa Hảo qua thưa Thầy. Dạ thưa Thầy từ bi.

Trưởng lão: Ở đây Thầy khuyên mấy con quyết tâm tu để được giải thoát để làm chủ sự sống chết, để muốn chết hồi nào thì chết, sống hồi nào sống và nó có cái đường lối, cái chương trình học tu nó rõ ràng, nhưng mà muốn vào đây tu mà đạt được như vậy là phải bỏ hết ở ngoài đời hết, nghĩa là con thấy xuất gia, ly gia cắt ái hết. Ở đây suốt cả thời gian. Khi mà đến đây xuất gia xong rồi trở thành tu sĩ ở đây rồi, suốt thời gian ở đây không đi ra đi vô, không đi tới đi lui. Ở đây, rồi người ta dạy cho mình học từng cái học này tu tập tới những cái khác, để tới cuối cùng mình làm chủ hoàn toàn, không lâu, năm sáu tháng, một năm, hai năm, cao lắm bảy năm. Đâu phải tu lâu đâu mấy con.

Người ta dạy mình có đường lối, có cách thức rõ ràng, nhưng mà đừng có đi tới, đi lui. Hễ mấy con vô đây ít hôm buồn buồn chạy về gia đình thăm cái rồi, Thầy nói vô đây cũng như là ao tát nước cạn rồi, bây giờ cho nước vô rồi thì bắt đầu, bắt đầu tát lại, tát lại biết chừng nào cạn, con hiểu không? Cho nên ở đây mà quyết tâm tu là một vô đây chết hay là chứng đạo, có vậy thôi.

Chứ còn mà đi tới, đi lui chắc là làm phiền Thầy lắm. Phải ráng nỗ lực con, nỗ lực khi mà làm đệ tử của Thầy rồi, một là chết, hai chứng đạo. Chỉ có chứng đạo mới đền đáp ơn Thầy, ơn Phật, mới đem lại, dựng lại chánh pháp của Phật. Bởi vì, một mình Thầy chưa đủ tiếng nói đâu, mà nhiều người mà tu chứng làm chủ như vậy, cả thế giới rung chuyển.

Thật sự ra mà Thầy chỉ mong như vậy thôi, cho nên hôm nay Thầy đã chấn chỉnh cái Tăng đoàn, cái Ni đoàn của Tu viện Chơn Như để gom góp lại cho những người nào thật tu, thật chứng mà không đi tới đi lui hẳn hòi, Thầy mới đưa họ vào cái khu chuyên tu để đào tạo họ trở thành bậc A La Hán, mà con quyết tâm tu, thì phải cố gắng.

Cô Út: Thưa thầy, có mấy sư muốn gặp Thầy ở phòng khách.

Trưởng lão: Rồi, chút nữa Thầy ra. Thầy gặp chút rồi Thầy về, rồi rồi con.

(49:43) Con nhớ không, ráng nếu mà quyết tâm tu dù ở tôn giáo nào thì Thầy không có phân chia tôn giáo nào hết, chỉ có người đó đến đây quyết tâm tu giải thoát mà.

Đạo Phật là một cái nền đạo đức của loài người, là một sự giải thoát cho loài người, nếu mà chúng ta nói đạo Phật coi nó nhỏ trong một cái tôn giáo, nhưng mà nói nó của con người thì mới đúng nghĩa của nó. Cho nên tôn giáo nào vào đạo Phật tu mà quyết tu để được giải thoát thì cứ vào đây tu thì có giải thoát. Tôn giáo nào cũng được, không phân biệt, không chê tôn giáo này vậy vậy ở đây.

Bởi vì cái tư tưởng mà chúng ta bị dính mắc vào cái tôn giáo này tôn giáo kia rồi chúng ta cho mình rằng tôn giáo này, rồi mặc cảm với nhau. Chứ sự thật con người với con người có gì đâu mà mặc cảm. Chúng ta chưa biết thì chúng ta đến cái tôn giáo là tìm cái đường thiện của nó chứ, con hiểu không? Cho nên đừng có nghĩ gì hết, mà vào đây là quyết tâm tu. Con giới thiệu, con khuyên. Nếu mà vào đây theo Thầy một là chết, hai là chứng đạo, mình có liều chết, mình mới chứng đạo được chứ.

Ở đây như cội Bồ Đề, đức Phật trước khi muốn chứng đạo đức Phật đã nguyện: “Thà nát xương chứ không rời khỏi cội Bồ Đề nếu không chứng đạo”. Các con thấy lời nói đó không, mà các con quyết tu là bỏ hết cuộc đời của mình rồi, không còn nghĩ đến người thân, cha mẹ.

Bây giờ Thầy đặt vấn đề cha mẹ mình bệnh đau đi, họ muốn con về, con làm gì được bệnh đau, con có chịu đau cho mẹ con, cho ba con được không, hay là lấy con mắt nhìn. Mình chỉ là hình thức, hình thức gọi là hiếu có mặt đó thôi, chứ mình làm gì được cho sự đau khổ của ông ta, phải không, mấy con thấy không?

Bây giờ mình nỗ lực mình tu sau này mình mới đem những kinh nghiệm đó mình mới độ cha, độ mẹ của mình, mình đền đáp công ơn. Không phải là cái giá trị rất cao sao, mà thực tế hơn, con hiểu không?

Cho nên bây giờ lỡ mình tu rồi cha mẹ mình mất đi, bởi vì nhân quả mà, con đủ khả năng để tìm cha mẹ mình sanh đâu, đủ khả năng tìm cha mẹ mình sanh đâu để mình đến đó mình độ những đứa bé đó để tu hành. Bởi vì cái tình cảm cha con vẫn còn, cho nên con đến đó đứa bé sẽ mến con liền tức khắc. Ông Thầy này lạ chứ, nó chạy theo nắm chân ông liền. Bởi vì tình cảm cha con nó còn, con hiểu chỗ này không?

Cho nên vì vậy Thầy nói con nỗ lực tu, thì sau này con sẽ độ được cha mẹ khi cha mẹ mình mất, mà còn sống thì mình lại hướng dẫn cho ông bà tu tập. Con làm được như vậy thì cha mẹ sẽ tin hơn, không có gì hơn nhân quả đó, cố gắng con. Thôi mấy con ngồi dậy đi con.

Ráng tu mấy con! Chứ còn Thầy thì dạy chứ Thầy không tu dùm cho mấy con được, mấy con tự thắp đuốc lên mà đi thôi.

Phật tử 2: Kính bạch Thầy, hôm nay chúng con về đây, trước đây cô Năm Bận có tới đây, cô phát tâm cúng dường một trăm ký gạo để cho cô Út cho mấy người nghèo thưa Thầy. Rồi trong đây có số tiền của tất cả huynh đệ chung góp cúng dường Thầy, cúng dường Tam Bảo, mong Thầy hoan hỷ.

(53:15) Trưởng lão: Rồi, Thầy hoan hỷ, nhưng mà con gửi cô Út cô lo cho mấy Chúng ở đây con, ăn uống hằng ngày, Thầy bây giờ chỉ thích viết sách, Thầy không có lo được công chuyện này. Con gửi cô Út giùm cho Thầy.

Phật tử 3: Nam mô A Di Đà Phật, kính bạch Thầy, con có một chị ở quê thân thuộc mà con thăm bà, con nói chuyện với bà vấn đề Thầy con giải đáp, bà cũng ngưỡng mộ Thầy lắm cho nên bà nhờ con đem số tiền đến đây cúng dường cho Thầy, xin Thầy từ bi hoan hỷ nhận cho bà.

Trưởng lão: Rồi, rồi Thầy hoan hỷ, gieo một cái duyên để mong cho có ngày nào…​

Phật tử 3: Dạ, con cũng mong như vậy đó. Dạ con ước được ngày mai và trong sau này gặp được Chánh pháp của Phật, xin thầy từ bi…​

Trưởng lão: Ừ, được con.

Mấy con xá Thầy thôi.

Phật tử 3: Con bạch Thầy, dạ thầy đây là cô Năm Hảo là đệ tử của Hoà thượng và đây cô này cũng tu bên Cao Đài, bây giờ gặp con đó, thành ra con đưa lên đây để gặp Thầy.

Trưởng lão: Được rồi, mai mốt có duyên ráng tập tu con, Thầy sẽ dạy pháp tu, tu cho được.

Phật tử 3: Dạ, mô Phật. Đây là phần con xin cúng dường.

Trưởng lão: Rồi con cúng dường, Thầy cảm ơn con, Thầy sẽ gửi con, đồng thời con sẽ đưa cho cô Út lo cho Chúng và Tam Bảo. Mấy con lớn tuổi rồi, mấy con để dành mà sống. Thầy ở đây rất là an ổn mấy con, không có lo lắm.

Phật tử 2: Thưa Thầy, hôm nay có những vị mới tới Thầy, muốn được quy y nương tựa Thầy

Trưởng lão: Rồi, mấy con sẽ ghi tên, tuổi và địa chỉ. Thầy sẽ làm cái điệp phái, Thầy cho pháp danh, mấy con sẽ trở thành đệ tử của Thầy, và đồng thời cái duyên đó thì Thầy sẽ hướng dẫn cho mấy con sau này là đệ tử của Thầy thì mấy con sẽ dịp mấy con đến với Thầy và đồng thời Thầy dạy mấy con cách thức tu. Bây giờ mấy con ghi cái tên, tuổi và cái địa chỉ nơi mấy con ở đó, để rồi Thầy sẽ cho một cái điệp phái. Sau khi có cái điệp phái đó mấy con về để ở trong nhà để hàng ngày các con thấy đi ra, đi vô là cái nhắc nhở cho mấy con.

Phật tử 2: Con cảm ơn Thầy.

Trưởng lão: Thôi rồi, bây giờ Thầy sẽ chào mấy con. Thầy sẽ đi ra ngoài kia tiếp quý thầy chút xíu, quý sư chút rồi Thầy sẽ đi trở về. Thôi, chào mấy con hết mấy con.


497-PHẬT KHÁC A-LA-HÁN THẾ NÀO?

 

497-PHẬT KHÁC A-LA-HÁN THẾ NÀO?

(43:23) Phật tử 2: Thưa Thầy cho con hỏi câu hỏi cuối cùng đó là: Khi con đọc đoạn kinh Đại Thừa có nói rằng những vị A La Hán, thì trí tuệ không có bằng Phật, mặc dù tu theo giáo pháp của Phật, con cảm thấy cái đó nó làm sao Thầy?

Trưởng lão: Cái đó để Thầy trả lời. Phật vô lậu, có Tứ Thần Túc thì ông A La Hán cũng có Tứ Thần Túc, cũng vô lậu giống y như Phật, Phật sao thì ông ta y như vậy. Nhưng ông Phật là cái người đầu tiên, cho nên ông đưa cái giáo pháp chân lý ra, và các vị sau này tu chứng quả A La Hán là đệ tử thì gọi là A La Hán chứ không thể gọi Phật. Còn ông Phật gọi Phật là đúng, là vị Giáo chủ duy nhất của Phật giáo, chứ không có người thứ hai. Mà nếu cái ông A La Hán nào mà nói tôi đưa ra một cái chân lý mới hơn Phật thì ông A La Hán này là ngoại đạo chứ không phải là Phật nữa, các con hiểu chưa?

Cho nên thứ nhất chúng ta có đức Phật Thích Ca là người, con người trên hành tinh chúng ta đưa ra Bốn Chân Lý, cái nền đạo đức của đạo Phật rất cụ thể, rõ ràng và tám cái lớp Bát Chánh Đạo là cái chân lý thứ tư, là cái chương trình giáo dục tám lớp rõ ràng và ba cấp tu học của đạo Phật cụ thể: Giới - Định - Tuệ.

Đó họ đưa ra chương trình giáo dục đào tạo chứ đâu phải tự tu tự chứng, đâu có để mình tu một pháp, mà trong con đường đó đức Phật dạy cho chúng ta ba mươi bảy pháp để tu tập gọi là Ba Mươi Bảy Phẩm Trợ Đạo, trợ cho cái Đạo Đế, trợ cho tám cái lớp học này. Tức là học tám lớp học này bằng những cái phương pháp đó, chứ không phải tám mươi bốn ngàn pháp môn đâu.

Tám mươi bốn ngàn pháp môn tức là gồm hết trong thế gian này tất cả những tôn giáo, những mê tín của người ta gom lại cũng chưa đủ được tám mươi bốn ngàn pháp môn. Cái lời này nói dối, quá dối. Các con cứ tính đúng tám mươi bốn ngàn pháp môn đâu có phải ít, làm sao có, các ông nói cho nhiều cho hay nhưng thật ra trong kinh sách kê đi.

(45:25) Còn đức Phật dạy Ba Mươi Bảy Phẩm Trợ Đạo, pháp nào, pháp nào 37 pháp rõ ràng cụ thể và tám cái lớp học người ta rõ ràng, có phải không? Và ba cấp, Giới phải học những pháp gì, pháp gì. Trong ba mươi bảy phẩm trợ đạo, ba mươi bảy pháp tu này, lớp Giới phải tu mấy pháp và lớp Định tu mấy pháp, lớp Tuệ tu mấy pháp. Nó rõ ràng chớ, mà chỉ có ba mươi bảy pháp thôi. Đó, thì mấy con thấy trong sự tu học của đạo Phật nó rõ ràng, nó cụ thể, chứ đâu phải nó mờ mờ ảo ảo.

Bây giờ đưa pháp Niệm Phật vô Bát Chánh Đạo, có chỗ nào mà gọi có Bát Chánh Đạo trong đó không? Không có. Mà đưa pháp Niệm Phật để gọi vào cái chỗ Giới - Định - Tuệ thì định chỗ nào? Định thì phải có Tứ Thần Túc, chứ chưa có Tứ Thần Túc mà ông nói nhiếp tâm để vọng tưởng không có, “nhất nhật tâm bất loạn” để gọi là định, định của ông là định khùng, định điên gì đây? Ai mà chấp nhận cái định lạ vậy.

Ý thức, con người là phải có ý thức, phải suy tư chứ đâu phải là vô suy tư, vô phân biệt. Phân biệt thiện ác để có người sống tốt chứ; đã là vô phân biệt rồi trở thành người ngơ ngơ ngẩn ngẩn, tu riết rồi điên à! Có phải không mấy con? Như vậy rõ ràng rằng người ta nói ra mới đầu mình nghe thì nó hay, nhưng sự thật khi mình sống thật với nó mình biết cái khổ của mình, biến con người mình trở thành cây đá ngơ ngơ, ngẩn ngẩn.

Cho nên trả lời con hỏi: Trên đời này chỉ có đức Phật, không có ông A La Hán nào mà như đức Phật được, nhưng mà cái tu và cái lực tu đều giống Phật, Phật không có khác ông A La Hán nào. Nhưng đức Phật chỉ là người duy nhất đầu tiên đưa ra Bát Chánh Đạo, không còn có người thứ hai đưa ra Bát Chánh Đạo, đưa ra cái pháp tu. Cho nên những người sau này tu có chứng đều là đệ tử của Phật hết, không có người nào gọi là Giáo chủ được hết, mà không có người nào mà mang danh Phật được hết. Phật chỉ dành cho duy nhứt có ông Phật Thích Ca mà thôi. Thôi Thầy trả lời câu hỏi đó rồi.


496-SỰ THẬT VỀ NGÀI MỤC KIỀN LIÊN

 

496-SỰ THẬT VỀ NGÀI MỤC KIỀN LIÊN

(39:02) Phật tử 2: Mô Phật, thưa Thầy con còn câu hỏi nữa là bữa con có đọc cái cuốn Thập Đại Đệ Tử của đức Phật, thưa Thầy trong đó có nói ngài Mục Kiền Liên là trong một kiếp nào đó có nói Ngài làm cái nghề chài lưới cho nên là Ngài phải trả cái nghiệp đó bị cái nhóm lõa thể nó đánh ngài đến chết, thưa Thầy chuyện đó có thiệt không?

Trưởng lão: Không thật. Một người tu chứng rồi là người ta chuyển hết cái nghiệp của người ta, bởi vì thiện phải chuyển ác chứ gì mà ông này ông tu chứng, ông Mục Kiền Liên này ông tu chứng rồi, dù ông có làm ác bao nhiêu đời mà trong đời nay chứng là tâm vô lậu rồi thì còn hữu lậu chỗ nào đâu mà tác động được ông. Cho nên Kinh này nói sai, không đúng với nhân quả, nói trật. Tưởng là cái ông này chưa chứng, đã là ông chứng quả A La Hán, A La Hán có nghĩa là vô lậu, mà vô lậu là có Tứ Thần Túc, là cái lực vô cùng, làm sao mà có cái chuyện nhân quả còn hành hạ vào cái thân ông.

Thay vì bây giờ người tu chứng quả A La Hán thân này bệnh đau họ la tiếng bệnh nó đi ngay tức khắc, bởi vì Dục Như Ý Túc mà, muốn không đau là nó không đau, cho nên vì vậy mà làm sao có cái chuyện đằng kia rình mà ông không biết. Trời ơi, mấy ông rình tui biết liền, tui đâu có dại tui đi đường đó, tui đâu có ngu. Cho nên kinh này nói sai, kinh Thập Đại Đệ Tử này nói sai. Mấy ông tu chưa chứng viết tầm bậy, tầm bạ. Sự thật ra, bởi vì nhà văn hay tưởng tượng lắm, không rõ chứ khéo léo lắm, làm cho cái người sau mình đọc mê mờ hết, mình không biết.

Thật sự có Thầy vạch ra, mai mốt Thầy chết rồi không ai vạch ra, nó phủ lên một lớp nữa bưng bít các con hết biết. Không, đâu có cái người vạch ra, con biết hai ngàn năm trăm năm, hơn hai ngàn năm trăm năm cách đây, mà từ xưa đến giờ các Tổ không vạch ra cho chúng ta mà cứ phủ lên. Cứ kiến giải, phủ lên, phủ lên, cho đến bây giờ cả tạng kinh Đại thừa như vậy, mấy con thấy bao nhiêu cái sai trong đó, mà giờ nói ra mà sửa lại rất là khó chứ không phải dễ, nó đã ăn sâu vào cái tư tưởng người ta, cho nên bây giờ trong chùa cúng bái, cầu siêu, cầu an. Bảo: "Đừng" chắc chắn nó khó quá, nhà mình có người mất, mà bảo đừng rước thầy chùa tụng kinh là cả một cái sốt sang, nó khó chịu làm sao, có phải không?

Chỉ có ông Thầy chùa đến gõ mọ, tụng kinh là mình thấy nó an ổn, mặc dù siêu hay không siêu không biết miễn có ông gõ mõ là được. Đó là cái tư tưởng ăn sâu những cái phong tục, tập quán mà nó đã ăn sâu rồi thì khó rất khó bỏ, khó bỏ lắm chứ không phải dễ, mà mình bỏ được, chòm xóm họ lên án mình: “Cái thằng đó nó bất hiếu, cha nó chết nó không rước Thầy chùa đến tụng kinh”, có phải không mấy con? Chịu sao nổi tiếng đời. Mình sống đúng là sống trong một cái tập thể chứ đâu sống riêng mình mình đâu, mà mình làm sai một chút là họ lên án mình liền. Không, Thầy nói mấy con nghe cho rõ, rồi sau này muốn làm sao làm tự nguyện mấy con, chứ Thầy không ép, cứ là tự nguyện mấy con.

Còn Thầy, riêng Thầy, Thầy dạy cách tẩm liệm như thế nào và ma chay như thế nào. Chết rồi thì không sống lại được đâu. Sáng nay chết, ruột thịt anh em xúm nhau lại, tẩm liệm cha mẹ mình, xong rồi chuẩn bị khiêng, một lát đi chôn. Rồi đem về làm bàn thờ, rồi mình nhớ công ơn người mình thờ để hằng ngày mình đến đó, mình chắp tay nhớ ơn cha mẹ ráng cố gắng thực hiện sự tu tập của mình để hồi hướng để ước mong cho cha mẹ mình sanh nơi đâu đó gặp được Chánh pháp của Phật, cái lòng hiếu của mình, và cái tâm mà ước nguyện của mình như vậy là cha mẹ mình sanh ở đâu đó lớn lên, ông bà sẽ được gặp kinh sách Phật. Nó chiêu cảm, nó chiêu cảm cái nhân quả mà, cùng một chùm nhân quả nó chiêu cảm.

Còn mình làm sai coi như là phí bỏ, không có lợi ích. Đức Phật nói làm bố thí cúng dường, hoặc làm một cái điều gì sai giống như mình đem hạt giống tốt mà bỏ trên gò mối, nó lên được không mấy con? Cằn cứng như gò mối mà làm sao lên!? Phí uổng. Đó là Đức Phật đã xác định. Hôm nay con có hỏi gì nữa không?


495-SƠ LƯỢC TỊNH CHỈ HƠI THỞ NHẬP TỨ THIỀN

 

495-SƠ LƯỢC TỊNH CHỈ HƠI THỞ NHẬP TỨ THIỀN

(32:36) Trưởng lão: Còn ông Phật Thích Ca ông nhập Tứ Thiền, xuất Tứ Thiền. Mà Tứ Thiền là một phương pháp tịnh chỉ hơi thở, làm cho thân chúng ta không còn thở, chỉ có thiền này thôi mà ông không biết nói ra cái thiền của ông làm sao tịnh chỉ hơi thở ông nói đi.

Nhưng phải khi mà muốn nhập Tứ Thiền thì phải có Tứ Thần Túc, Định Như Ý Túc mà, muốn nhập định nào phải vào định ấy, chứ đâu phải muốn vô định ngồi thiền hết vọng tưởng là vô định sao. Người ta thiền thì phải có một cái lực để điều khiển vào, điều khiển ra. Như Vũ Khắc Minh, Vũ Khắc Trường để lại nhục thân là do vào cái thiền tưởng mà không biết đường ra cho nên chết mà để lại nhục thân, các con thấy nguy hiểm chứ đâu phải không nguy hiểm.

Còn con đường đạo Phật dạy chúng ta ở trên Tứ Niệm Xứ là Tâm Bất Động - Thanh Thản - An Lạc - Vô Sự là tâm vô lậu, thì vô lậu phải có cái lực vô lậu của nó chứ, mà lực vô lậu là Tứ Thần Túc, Dục Như Ý Túc này, Tuệ Như Ý Túc này, các con thấy quá rõ ràng mà.

Cho nên, vì vậy khi mà có Tứ Thần Túc rồi, thì nhập Sơ Thiền, Nhị Thiền, Tam Thiền, Tứ Thiền, chứ không phải nghe nói “ly dục, lý ác pháp nhập Sơ Thiền”. Giới luật chưa xong mà ly dục là ly cái gì, ăn ngày ba bữa mà đòi ly dục, trời đất ơi ly ở chỗ nào, mà ly dục ở trên Tứ Niệm Xứ, ly dục ly ác pháp ở trên Tứ Niệm Xứ thì tâm nó mới bất động, chứ chưa phải vào Thiền Định. Thiền định phải có những chi thiền, như ly dục ly ác pháp nhập Sơ Thiền, thì phải có năm chi thiền: Tầm, Tứ, Hỷ, Lạc, Nhất tâm, người ta có rõ ràng chứ.

Còn bây ở trên Tứ Niệm Xứ làm sao có những chi thiền này? Nó chỉ là một cái Tâm Bất Động như mấy con bình thường vậy thôi, chứ đâu có hỷ lạc. Còn mấy con ngồi thiền mà tâm nó không vọng tưởng, nghe nói hỷ lạc, mấy con tưởng đó là định à, xúc tưởng hỷ lạc do cái tưởng mấy con xuất hiện ra cái cảm giác hỷ lạc đó, chứ đâu phải Thiền Định gì. Đó mấy con thấy, cái sai từ cái sai này đến cái sai khác do cái người tu không kinh nghiệm, không rõ được chánh pháp của Phật, tu sai đường cho nên nói trong tưởng của mình nói ra.

(34:35) Trong khi tu ý thức, nó không còn hoạt động, nó không còn khởi niệm thì nó sanh ra trạng thái này, nó sanh ra trạng thái kia tưởng đó là Định tướng, chứ không ngờ nó là Tưởng định, các pháp tưởng nó xuất hiện. Bởi vì ý thức không hoạt động thì cái tưởng uẩn phải hoạt động, mà nó hoạt động thì giống như đồng cốt vậy thôi, chứ đâu có gì. Đồng cốt ý thức nó, bây giờ khi mà nó nhập đồng rồi nó lên nó nói một hơi rồi xả ra, tới chừng nó xả ra nó không biết gì hết.

Bởi vì ý thức nó không biết, nhưng mà nó ở trong cái tưởng nó đang lên đồng, nó nói cô này cậu kia nhập nó, chứ thật ra có cô cậu nào, hoàn toàn là có cái tưởng nó hoạt động, nó giao cảm nó nói ra thôi.

Bởi vì, từ trường, mọi cái từ trường nó xảy ra trong mọi người đều mang theo cái hiểu biết của mình, cái biết của gia đình mình rất rõ, mà cái từ trường tưởng của nó giao cảm trong từ của mọi người nó biết rất rõ. Người này hỏi nó cái gì mà nó lên đồng rồi là nó nói không sai, mà nó lên trật thì nó nói trật lất, nó không lên nó cũng giả đò ợ ợ ngáp ngáp, nó nói bậy một hơi là trật, nó nói theo cái tâm lý, nó dò theo nó nói, đó là nó không lên.

Còn nó lên thì hoàn toàn là ý thức ngưng, ý thức ngưng. Còn một người giữa ý thức và tưởng thức làm việc, như các nhà ngoại cảm, ý thức họ đang hoạt động, họ đang nói chuyện mình như thế này thì bắt đầu làm một cái chuyện gì đó không thể ý thức hiểu được mà nó hiểu được, tức là người đó có tưởng hoạt động, tưởng thức của họ hoạt động.

(36:20) Đó như cô Bích Hằng là tưởng thức hoạt động, cô này nó giữa hoạt động, cái ý thức nó muốn biết cái đó thì cái tưởng nó hoạt động nó biết. Bây giờ ý thức nó muốn biết ở khu đất này có cái hài cốt chôn bao sâu, thì bắt đầu cái tưởng nó hoạt động liền, nó biết, nó báo đào xuống đây hai thước có cái bộ hài cốt nó biết, nó chỉ ngay lấy liền. Đó gọi là nhà ngoại cảm.

Họ ngoại cảm bằng cái tưởng chứ không ngoại cảm bằng ý thức được. Ý thức thì nó bị ngăn che của năm cái màn ngũ triền cái, chúng ta nghe Phật dạy ngũ triền cái năm cái màn ngăn che mà, tham, sân, si, mạn, nghi. Ở đây người nào hết tham, sân, si mạn nghi? Không ai hết. Cho nên chúng ta luôn luôn bị ngăn che, do đó nhìn xuống lòng đất đâu thấy bộ xương được, còn cái cô này thấy được hoàn toàn cô cũng còn tham, sân, si có hết đâu. Nếu ý thức thì cô không thấy nhưng tưởng thức giao cảm xuống thấy, các con hiểu chưa?

Đâu có gì mà qua mắt Thầy được, phải không, dấu Thầy đâu có được, các con hiểu chưa? Bởi vì họ làm sao Thầy biết hết, cho nên mấy cái ông Lạt Ma bên kia gọi là tôi chết đất nước xứ này tôi sinh ra tui cũng nhớ tui là ông Lạt Ma thứ mấy ở bên Tây Tạng, mấy ông xạo tu ba cái tưởng, cái tỉnh giác tưởng, mấy ông chết đi mấy ông nhớ lại đó là may, nếu không cho mấy ông đi học, không cho mấy ông không tiếp tục tu thì mấy ông cũng phàm phu thôi, tại vì ông còn tham, sân, si ông mới sanh ra chứ, ông không còn tham, sân, si ông sanh được à? Có tương ưng với ai đâu mà sinh ra con người có phải không? Mấy ông đừng giỏi, chính mấy ông tu cho uổng cái công, mà tham, sân, si còn một đống mới đi sinh ra ở bên nước này, nước kia.

Ở nước kia, không nước nào có người ta là có tham, sân, si chứ, có phải không? Tây, Mỹ, Tàu nó cũng tham, sân, si chứ bộ nó hết tham, sân, si sao. Chỉ có ông Phật mới hết tham, sân, si thôi mấy con.

(38:11) Thầy nói như vậy, mấy con thấy đừng có gạt Thầy được đâu, không có gạt được đâu. Mấy ông tu có thần thông bay lên trời, Thầy nói đều ảo tưởng, đừng có giả, gạt người ta chứ bay bay cái gì, gặp Thầy mà bay, phải không mấy con? Thầy nói thẳng nói thật mình không sợ ai hết. Ở đây bây giờ sinh tử mình làm chủ rồi, mấy ông có ghét kêu tụi mấy người du côn, du đãng vô đây đánh Thầy, đập Thầy mặc tình vui vẻ trả nghiệp chứ gì. Mấy người có giỏi đánh đi, có gì đâu, thân này như gộc cây chứ có phải của Thầy đâu mà Thầy sợ, chứ phải chi nó thực sự của Thầy.

Cho nên đức Phật nói: “Các pháp đều vô thường, không có Pháp nào là ta, là của ta”, cho nên thân tâm này đâu phải của mình đâu, mặc tình người ta chửi, mặc tình người ta đánh cho nên mình vẫn thản nhiên, chính cái Bất Động - Thanh Thản - An Lạc, chính cái đó là cái của mình chứ, có phải không mấy con? Còn hỏi điều gì thêm nữa con?


494-ĐỨC PHẬT THÍCH CA LÀ NGƯỜI DUY NHẤT ĐƯA RA PHÁP TỨ DIỆU ĐẾ

 

494-ĐỨC PHẬT THÍCH CA LÀ NGƯỜI DUY NHẤT ĐƯA RA PHÁP TỨ DIỆU ĐẾ

(29:22) Trưởng lão: Cho nên các Thầy Đại thừa dạy Niệm Phật là sai pháp, không biết. Cố niệm “Nam Mô A Di Đà Phật, Nam Mô…​” lấy câu niệm Phật để ức chế ý thức của mình chứ gì, để ý thức đừng khởi niệm chứ gì, “Thất nhật nhất tâm bất loạn chuyên trì danh hiệu A Di Đà Phật” thì rõ ràng là ức chế ý thức, không niệm thì người này phải lọt vào thế giới Di Đà chứ sao, mà thế giới Di Đà là thế giới tưởng chứ đâu có thế giới Di Đà thật. Mà ông Phật Di Đà cũng là ông Phật tưởng thôi chứ đâu có hộ khẩu ở trên hành tinh chúng ta. Các con tìm ông Phật Di Đà coi có hộ khẩu trên hành tinh này không, hay là ông Phật Thích Ca, có phải không?

Rồi bắt đầu bây giờ nói ông Phật Thích Ca nói có cõi Tây phương Cực lạc, thực sự sao trong kinh Nguyên Thủy không có điều này, ai nói ra, có phải kinh sách Đại thừa nói không? Đó thì ai muốn nói sao cũng được chứ sao, đời sau này muốn nói ông Phật Thích Ca nói gì cũng được, nhưng mà sự thật ra đâu có!

Thầy hỏi, bây giờ nói có Phật quá khứ, bảy vị Phật quá khứ nhưng Thầy hỏi bảy vị Phật quá khứ thì ông Phật Thích Ca ra đời làm gì, có ông Phật đầu tiên. Tỳ Lô Giá Na đã ra đời, thì thử hỏi ông Phật đầu tiên có thì phải có Tứ Diệu Đế, Bốn Chân Lý của loài người, đã đạo Phật thì phải có chân lý chứ, không lẽ đạo Phật nói bậy à. Vậy ông Phật đó, bảy ông Phật ra đời trước đức Phật Thích Ca chưa có chân lý vậy thì mấy ông Phật này thứ gì đây, có phải ma không, có phải Phật tưởng không?

Cho đến khi Phật Thích Ca ra đời mới dạy bài pháp đầu tiên cho loài người, năm anh em Kiều Trần Như mới dạy cho chúng ta pháp Tứ Diệu Đế, Bốn Chân Lý của loài người, có phải không, có phải từ ông Phật Thích Ca hay là ông Phật Tỳ Lô Giá Na? Các con thấy không, có không? Hoặc là ông Phật Di Lặc, bây giờ ông Phật Di Lặc nói là Phật Vị Lai ông ra ông đưa chân lý gì đây?

Đã ông Phật Thích Ca đã đưa ra Bốn Chân Lý cho con người rồi, bây giờ ông lặp lại Bốn Chân Lý thì ông chẳng qua là đệ tử của ông Phật Thích Ca thôi chứ ông có khác gì đâu mà sao gọi ông là Giáo chủ được. Vậy mà trong kinh sách Đại thừa tụng “Nam Mô Đương Lai Di Lặc Phật” phải không? Có ông Đương Lai Di Lặc Phật, trời đất ơi làm sao mà Giáo chủ, một ông nữa? Bộ lật đổ à, cái kiểu này là kiểu lật đổ chính quyền, lật ông Phật Thích Ca xuống đặng mình lên thay thế làm Giáo chủ mới được, mà trong khi đó mình không đủ khả năng đưa ra bốn cái chân lý.

(32:00) Đâu bao giờ mà có ông Phật Di Lặc mà đưa ra Bốn Chân Lý? Mấy con lấy tư duy, trí tuệ mà suy nghĩ mình có bị người ta lừa đảo không? Chứ đâu phải nghe người ta nói rồi tin, nghe người ta nói rồi tin, đâu phải nghe ông Tổ nào nói rồi tin. Hỏi ông Tổ đó tu đã làm chủ sinh tử, sinh, già, bệnh, chết chưa? Mà làm chủ sinh, già, bệnh, chết ông nói như vậy, như cha con ông Bàng Uẩn, chết tự tại trong Thiền Định, thế cái thiền nào ông ngồi ông làm chủ sinh tử như vậy ông? Ông không nói ra được, như vậy ông chỉ bịa thôi.


500-BAN KINH SÁCH TU VIỆN CHƠN NHƯ.

  500-BAN KINH SÁCH TU VIỆN CHƠN NHƯ. Kinh sách của Tu viện Chơn Như chỉ kính biếu không bán . Phật tử cần kinh sách của Tu viện Chơn Như ...