496-SỰ THẬT VỀ NGÀI MỤC KIỀN
LIÊN
(39:02) Phật
tử 2: Mô Phật, thưa Thầy con còn câu hỏi nữa là bữa con có đọc cái cuốn Thập
Đại Đệ Tử của đức Phật, thưa Thầy trong đó có nói ngài Mục Kiền Liên là trong một
kiếp nào đó có nói Ngài làm cái nghề chài lưới cho nên là Ngài phải trả cái
nghiệp đó bị cái nhóm lõa thể nó đánh ngài đến chết, thưa Thầy chuyện đó có thiệt
không?
Trưởng
lão: Không thật.
Một người tu chứng rồi là người ta chuyển hết cái nghiệp của người ta, bởi vì
thiện phải chuyển ác chứ gì mà ông này ông tu chứng, ông Mục Kiền Liên này ông
tu chứng rồi, dù ông có làm ác bao nhiêu đời mà trong đời nay chứng là tâm vô lậu
rồi thì còn hữu lậu chỗ nào đâu mà tác động được ông. Cho nên Kinh này nói sai,
không đúng với nhân quả, nói trật. Tưởng là cái ông này chưa chứng, đã là ông
chứng quả A La Hán, A La Hán có nghĩa là vô lậu, mà vô lậu là có Tứ Thần Túc,
là cái lực vô cùng, làm sao mà có cái chuyện nhân quả còn hành hạ vào cái thân
ông.
Thay vì bây
giờ người tu chứng quả A La Hán thân này bệnh đau họ la tiếng bệnh nó đi ngay tức
khắc, bởi vì Dục Như Ý Túc mà, muốn không đau là nó không đau, cho nên vì vậy
mà làm sao có cái chuyện đằng kia rình mà ông không biết. Trời ơi, mấy ông rình
tui biết liền, tui đâu có dại tui đi đường đó, tui đâu có ngu. Cho nên kinh này
nói sai, kinh Thập Đại Đệ Tử này nói sai. Mấy ông tu chưa chứng viết tầm bậy, tầm
bạ. Sự thật ra, bởi vì nhà văn hay tưởng tượng lắm, không rõ chứ khéo léo lắm,
làm cho cái người sau mình đọc mê mờ hết, mình không biết.
Thật sự có
Thầy vạch ra, mai mốt Thầy chết rồi không ai vạch ra, nó phủ lên một lớp nữa
bưng bít các con hết biết. Không, đâu có cái người vạch ra, con biết hai ngàn
năm trăm năm, hơn hai ngàn năm trăm năm cách đây, mà từ xưa đến giờ các Tổ
không vạch ra cho chúng ta mà cứ phủ lên. Cứ kiến giải, phủ lên, phủ lên, cho đến
bây giờ cả tạng kinh Đại thừa như vậy, mấy con thấy bao nhiêu cái sai trong đó,
mà giờ nói ra mà sửa lại rất là khó chứ không phải dễ, nó đã ăn sâu vào cái tư
tưởng người ta, cho nên bây giờ trong chùa cúng bái, cầu siêu, cầu an. Bảo: "Đừng" chắc
chắn nó khó quá, nhà mình có người mất, mà bảo đừng rước thầy chùa tụng kinh là
cả một cái sốt sang, nó khó chịu làm sao, có phải không?
Chỉ có ông
Thầy chùa đến gõ mọ, tụng kinh là mình thấy nó an ổn, mặc dù siêu hay không
siêu không biết miễn có ông gõ mõ là được. Đó là cái tư tưởng ăn sâu những cái
phong tục, tập quán mà nó đã ăn sâu rồi thì khó rất khó bỏ, khó bỏ lắm chứ
không phải dễ, mà mình bỏ được, chòm xóm họ lên án mình: “Cái thằng đó
nó bất hiếu, cha nó chết nó không rước Thầy chùa đến tụng kinh”, có phải
không mấy con? Chịu sao nổi tiếng đời. Mình sống đúng là sống trong một cái tập
thể chứ đâu sống riêng mình mình đâu, mà mình làm sai một chút là họ lên án
mình liền. Không, Thầy nói mấy con nghe cho rõ, rồi sau này muốn làm sao làm tự
nguyện mấy con, chứ Thầy không ép, cứ là tự nguyện mấy con.
Còn Thầy,
riêng Thầy, Thầy dạy cách tẩm liệm như thế nào và ma chay như thế nào. Chết rồi
thì không sống lại được đâu. Sáng nay chết, ruột thịt anh em xúm nhau lại, tẩm
liệm cha mẹ mình, xong rồi chuẩn bị khiêng, một lát đi chôn. Rồi đem về làm bàn
thờ, rồi mình nhớ công ơn người mình thờ để hằng ngày mình đến đó, mình chắp
tay nhớ ơn cha mẹ ráng cố gắng thực hiện sự tu tập của mình để hồi hướng để ước
mong cho cha mẹ mình sanh nơi đâu đó gặp được Chánh pháp của Phật, cái lòng hiếu
của mình, và cái tâm mà ước nguyện của mình như vậy là cha mẹ mình sanh ở đâu
đó lớn lên, ông bà sẽ được gặp kinh sách Phật. Nó chiêu cảm, nó chiêu cảm cái
nhân quả mà, cùng một chùm nhân quả nó chiêu cảm.
Còn mình làm
sai coi như là phí bỏ, không có lợi ích. Đức Phật nói làm bố thí cúng dường, hoặc
làm một cái điều gì sai giống như mình đem hạt giống tốt mà bỏ trên gò mối, nó
lên được không mấy con? Cằn cứng như gò mối mà làm sao lên!? Phí uổng. Đó là Đức
Phật đã xác định. Hôm nay con có hỏi gì nữa không?

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét