498-PHẬT TỬ HOÀ HẢO HỎI
CÁCH THỨC TU TẬP
(47:23) Phật
tử 2: Con xin phép thầy, hôm nay có huynh Phong ở đây nên xin ngưỡng nhờ Thầy
về cách tu tập cho bên đạo Hòa Hảo qua thưa Thầy. Dạ thưa Thầy từ bi.
Trưởng
lão: Ở đây Thầy
khuyên mấy con quyết tâm tu để được giải thoát để làm chủ sự sống chết, để muốn
chết hồi nào thì chết, sống hồi nào sống và nó có cái đường lối, cái chương
trình học tu nó rõ ràng, nhưng mà muốn vào đây tu mà đạt được như vậy là phải bỏ
hết ở ngoài đời hết, nghĩa là con thấy xuất gia, ly gia cắt ái hết. Ở đây suốt
cả thời gian. Khi mà đến đây xuất gia xong rồi trở thành tu sĩ ở đây rồi, suốt
thời gian ở đây không đi ra đi vô, không đi tới đi lui. Ở đây, rồi người ta dạy
cho mình học từng cái học này tu tập tới những cái khác, để tới cuối cùng mình
làm chủ hoàn toàn, không lâu, năm sáu tháng, một năm, hai năm, cao lắm bảy năm.
Đâu phải tu lâu đâu mấy con.
Người ta dạy
mình có đường lối, có cách thức rõ ràng, nhưng mà đừng có đi tới, đi lui. Hễ mấy
con vô đây ít hôm buồn buồn chạy về gia đình thăm cái rồi, Thầy nói vô đây cũng
như là ao tát nước cạn rồi, bây giờ cho nước vô rồi thì bắt đầu, bắt đầu tát lại,
tát lại biết chừng nào cạn, con hiểu không? Cho nên ở đây mà quyết tâm tu là một
vô đây chết hay là chứng đạo, có vậy thôi.
Chứ còn mà
đi tới, đi lui chắc là làm phiền Thầy lắm. Phải ráng nỗ lực con, nỗ lực khi mà
làm đệ tử của Thầy rồi, một là chết, hai chứng đạo. Chỉ có chứng đạo mới đền
đáp ơn Thầy, ơn Phật, mới đem lại, dựng lại chánh pháp của Phật. Bởi vì, một
mình Thầy chưa đủ tiếng nói đâu, mà nhiều người mà tu chứng làm chủ như vậy, cả
thế giới rung chuyển.
Thật sự ra
mà Thầy chỉ mong như vậy thôi, cho nên hôm nay Thầy đã chấn chỉnh cái Tăng
đoàn, cái Ni đoàn của Tu viện Chơn Như để gom góp lại cho những người nào thật
tu, thật chứng mà không đi tới đi lui hẳn hòi, Thầy mới đưa họ vào cái khu
chuyên tu để đào tạo họ trở thành bậc A La Hán, mà con quyết tâm tu, thì phải cố
gắng.
Cô Út: Thưa thầy, có mấy sư muốn gặp Thầy ở
phòng khách.
Trưởng
lão: Rồi, chút
nữa Thầy ra. Thầy gặp chút rồi Thầy về, rồi rồi con.
(49:43) Con
nhớ không, ráng nếu mà quyết tâm tu dù ở tôn giáo nào thì Thầy không có phân
chia tôn giáo nào hết, chỉ có người đó đến đây quyết tâm tu giải thoát mà.
Đạo Phật là
một cái nền đạo đức của loài người, là một sự giải thoát cho loài người, nếu mà
chúng ta nói đạo Phật coi nó nhỏ trong một cái tôn giáo, nhưng mà nói nó của
con người thì mới đúng nghĩa của nó. Cho nên tôn giáo nào vào đạo Phật tu mà
quyết tu để được giải thoát thì cứ vào đây tu thì có giải thoát. Tôn giáo nào
cũng được, không phân biệt, không chê tôn giáo này vậy vậy ở đây.
Bởi vì cái
tư tưởng mà chúng ta bị dính mắc vào cái tôn giáo này tôn giáo kia rồi chúng ta
cho mình rằng tôn giáo này, rồi mặc cảm với nhau. Chứ sự thật con người với con
người có gì đâu mà mặc cảm. Chúng ta chưa biết thì chúng ta đến cái tôn giáo là
tìm cái đường thiện của nó chứ, con hiểu không? Cho nên đừng có nghĩ gì hết, mà
vào đây là quyết tâm tu. Con giới thiệu, con khuyên. Nếu mà vào đây theo Thầy một
là chết, hai là chứng đạo, mình có liều chết, mình mới chứng đạo được chứ.
Ở đây như cội
Bồ Đề, đức Phật trước khi muốn chứng đạo đức Phật đã nguyện: “Thà nát
xương chứ không rời khỏi cội Bồ Đề nếu không chứng đạo”. Các con thấy lời
nói đó không, mà các con quyết tu là bỏ hết cuộc đời của mình rồi, không còn
nghĩ đến người thân, cha mẹ.
Bây giờ Thầy
đặt vấn đề cha mẹ mình bệnh đau đi, họ muốn con về, con làm gì được bệnh đau,
con có chịu đau cho mẹ con, cho ba con được không, hay là lấy con mắt nhìn.
Mình chỉ là hình thức, hình thức gọi là hiếu có mặt đó thôi, chứ mình làm gì được
cho sự đau khổ của ông ta, phải không, mấy con thấy không?
Bây giờ mình
nỗ lực mình tu sau này mình mới đem những kinh nghiệm đó mình mới độ cha, độ mẹ
của mình, mình đền đáp công ơn. Không phải là cái giá trị rất cao sao, mà thực
tế hơn, con hiểu không?
Cho nên bây
giờ lỡ mình tu rồi cha mẹ mình mất đi, bởi vì nhân quả mà, con đủ khả năng để
tìm cha mẹ mình sanh đâu, đủ khả năng tìm cha mẹ mình sanh đâu để mình đến đó
mình độ những đứa bé đó để tu hành. Bởi vì cái tình cảm cha con vẫn còn, cho
nên con đến đó đứa bé sẽ mến con liền tức khắc. Ông Thầy này lạ chứ, nó chạy
theo nắm chân ông liền. Bởi vì tình cảm cha con nó còn, con hiểu chỗ này không?
Cho nên vì vậy
Thầy nói con nỗ lực tu, thì sau này con sẽ độ được cha mẹ khi cha mẹ mình mất,
mà còn sống thì mình lại hướng dẫn cho ông bà tu tập. Con làm được như vậy thì
cha mẹ sẽ tin hơn, không có gì hơn nhân quả đó, cố gắng con. Thôi mấy con ngồi
dậy đi con.
Ráng tu mấy
con! Chứ còn Thầy thì dạy chứ Thầy không tu dùm cho mấy con được, mấy con tự thắp
đuốc lên mà đi thôi.
Phật tử 2: Kính bạch Thầy, hôm nay chúng con về
đây, trước đây cô Năm Bận có tới đây, cô phát tâm cúng dường một trăm ký gạo để
cho cô Út cho mấy người nghèo thưa Thầy. Rồi trong đây có số tiền của tất cả
huynh đệ chung góp cúng dường Thầy, cúng dường Tam Bảo, mong Thầy hoan hỷ.
(53:15) Trưởng
lão: Rồi, Thầy hoan hỷ, nhưng mà con gửi cô Út cô lo cho mấy Chúng ở
đây con, ăn uống hằng ngày, Thầy bây giờ chỉ thích viết sách, Thầy không có lo
được công chuyện này. Con gửi cô Út giùm cho Thầy.
Phật tử 3: Nam mô A Di Đà Phật, kính bạch Thầy,
con có một chị ở quê thân thuộc mà con thăm bà, con nói chuyện với bà vấn đề Thầy
con giải đáp, bà cũng ngưỡng mộ Thầy lắm cho nên bà nhờ con đem số tiền đến đây
cúng dường cho Thầy, xin Thầy từ bi hoan hỷ nhận cho bà.
Trưởng
lão: Rồi, rồi
Thầy hoan hỷ, gieo một cái duyên để mong cho có ngày nào…
Phật tử 3: Dạ, con cũng mong như vậy đó. Dạ
con ước được ngày mai và trong sau này gặp được Chánh pháp của Phật, xin thầy từ
bi…
Trưởng
lão: Ừ, được
con.
Mấy con xá
Thầy thôi.
Phật tử 3: Con bạch Thầy, dạ thầy đây là cô
Năm Hảo là đệ tử của Hoà thượng và đây cô này cũng tu bên Cao Đài, bây giờ gặp
con đó, thành ra con đưa lên đây để gặp Thầy.
Trưởng
lão: Được rồi,
mai mốt có duyên ráng tập tu con, Thầy sẽ dạy pháp tu, tu cho được.
Phật tử 3: Dạ, mô Phật. Đây là phần con xin
cúng dường.
Trưởng
lão: Rồi con
cúng dường, Thầy cảm ơn con, Thầy sẽ gửi con, đồng thời con sẽ đưa cho cô Út lo
cho Chúng và Tam Bảo. Mấy con lớn tuổi rồi, mấy con để dành mà sống. Thầy ở đây
rất là an ổn mấy con, không có lo lắm.
Phật tử 2: Thưa Thầy, hôm nay có những vị mới
tới Thầy, muốn được quy y nương tựa Thầy
Trưởng
lão: Rồi, mấy
con sẽ ghi tên, tuổi và địa chỉ. Thầy sẽ làm cái điệp phái, Thầy cho pháp danh,
mấy con sẽ trở thành đệ tử của Thầy, và đồng thời cái duyên đó thì Thầy sẽ hướng
dẫn cho mấy con sau này là đệ tử của Thầy thì mấy con sẽ dịp mấy con đến với Thầy
và đồng thời Thầy dạy mấy con cách thức tu. Bây giờ mấy con ghi cái tên, tuổi
và cái địa chỉ nơi mấy con ở đó, để rồi Thầy sẽ cho một cái điệp phái. Sau khi
có cái điệp phái đó mấy con về để ở trong nhà để hàng ngày các con thấy đi ra,
đi vô là cái nhắc nhở cho mấy con.
Phật tử 2: Con cảm ơn Thầy.
Trưởng
lão: Thôi rồi,
bây giờ Thầy sẽ chào mấy con. Thầy sẽ đi ra ngoài kia tiếp quý thầy chút xíu,
quý sư chút rồi Thầy sẽ đi trở về. Thôi, chào mấy con hết mấy con.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét