88- NGƯỜI GIÀ CẦN BIẾT THỌ
BÁT QUAN TRAI, GIỮ TÂM BẤT ĐỘNG VÀ ĐUỔI BỆNH
Bây giờ Thầy
về đây thăm, nhìn quý Phật tử người nào cũng lớn tuổi. Có người tóc đã bạc trắng
phơ, tuổi đời sắp hết, không biết nay mai một năm, hai năm, ba năm nữa rồi sẽ bỏ
cuộc đời này ra đi, như những người nằm ngoài nghĩa địa. Chắc chắn điều đó
không thể nào trốn khỏi. Đây, như cụ già vừa tóc bạc phơ, nhìn thấy hình ảnh đó
chúng ta biết không còn bao lâu nữa.
Cho nên hôm
nay, có duyên về đây, các cụ nhớ kỹ, Thầy dạy để thứ nhất, làm chủ được bệnh
đau khi thân mình có bệnh. Thứ hai là giữ tâm bất động khi thân sắp sửa tan rã,
sắp sửa chết. Các cụ sẽ bình tĩnh, và ra đi tự tại, an vui, không có khổ đau.
(09:51) Thứ
nhất, theo lời Thầy dạy, không biết quý Phật tử có đọc kinh Thọ Bát Quan Trai
chưa. Có đọc chưa? Nhớ giữ gìn tám giới luật, trong một tháng chọn lấy một ngày
hoặc hai ngày, giữ tám giới nghiêm chỉnh, và tu tập như phương pháp Thầy dạy
tác ý.
Tức là mình
nghĩ ra một câu, mình thầm nói trong tâm mình: "Tâm thanh thản, an
lạc, vô sự". Nhắc tâm mình thanh thản, an lạc, vô sự; rồi ngồi im lặng
để lắng nghe tâm mình, thân mình. Mình sẽ thấy được sự an lạc, sự thanh thản và
vô sự trong một giây, hoặc một phút.
Kế đó, có một
niệm khởi ra: nhớ con, cháu, hoặc nghĩ một điều gì thì các cụ nên nhớ rằng phải
tác ý: "Tất cả các pháp đều vô thường, thân này cũng vô thường".
Ví dụ nói vô
thường là như thế nào. Như cái nhà này mới cất thì còn mới. Năm năm, mười năm
sau nó cũ, rồi một trăm năm sau nó sẽ hư hoại, nó sẽ tan nát, cho nên gọi là vô
thường. Thân các cụ khi cha mẹ mới sinh là một đứa bé, bây giờ nhìn lại da
nhăn, tóc bạc, mắt sâu, má hóp. Biết đó là sự vô thường rồi sẽ mất đi, không ai
sống mãi. Cho nên đó là sự vô thường.
Vậy, sự vô
thường thì chúng ta hãy nói rằng, khi có niệm khởi, các cụ hãy nói rằng: "Tất
cả các pháp đều vô thường, thân này cũng vô thường, đừng sợ hãi. Hãy thanh thản,
an lạc, vô sự". Từ đó, các cụ nhìn thấy tâm thanh thản, thân an lạc
và vô sự hoàn toàn.
(12:18) Rồi
tiếp tục nữa, khi có một niệm khởi các cụ nói: "Đây là nhân quả,
có gieo nhân thì mới có quả".
Nhân quả là
gì? Nhân là hạt, quả là trái. Một trái xoài thì có cái hột ở trong hột xoài. hột
xoài lên thành cây, cây cho trái gọi là quả. Một cây sinh ra bao nhiêu quả, một
quả có một hạt, một hạt lên một cây. Đó là nhân quả.
Một trái đu
đủ là quả. Trong trái đu đủ có nhiều hạt là nhân. Cây đu đủ còn sống, nhưng những
hạt đu đủ vẫn tiếp tục lên cây con và lớn lên cho trái quả nữa. Đó là nhân quả.
Nhân quả con
người là gì? Hành động thiện ác của chúng ta: lời mắng chửi người; cầm dao cắt
cổ gà, đập đầu cá, giết hại chúng sinh, tất cả loài chúng sinh bị đau khổ, vấy
máu trên bàn tay của chúng ta, đó là ác. Nhân ác thì phải trả ác.
Hành động giết
chúng sinh, ăn thịt chúng sinh, quân sự đau khổ vào thân, thì bữa nay không đau
bệnh, ngày mai sẽ đau bệnh, không chạy đâu tránh khỏi. Từ đó là các cụ phải trả
không những trong hiện kiếp mà còn kiếp kế tới. Cho nên người nào ăn thịt chúng
sinh, giết hại chúng sinh thì phải trả quả đau khổ, bệnh tật.
(14:23) Như
hiện giờ, những người ngồi trước mặt Thầy, người nào mà không đau khổ? Mọi người
đều đau khổ. Muốn làm chủ được đau khổ thì giữ gìn tám giới. Như Thầy đã nói:
Giới không sát sinh, ăn ngày một bữa, sống với thực phẩm thực vật: Tương, dưa,
rau cải, cơm là đủ sống rồi.
Nhưng chúng
ta nếu biết, ăn tương dưa, rau cải mà không khởi lòng thương yêu sự đau khổ của
chúng sinh thì cũng giống như con bò ăn cỏ. Các con hiểu không? Con bò ăn cỏ
cũng ăn chay đó, nhưng con bò cũng thành con bò, đâu có nghĩa lý gì mấy con!
Cho nên người
đệ tử tu theo Phật giáo ăn, tâm chúng ta đầy đủ ý nghĩ vì thương yêu sự sống của
mọi loài vật. Ăn thịt chúng sinh thì biết con vật phải bị giết chết, bị đau khổ
nên chúng ta không ăn thịt chúng. Vì chúng ta muốn thân mình không đau khổ, thì
há nào mà chúng ta nỡ ăn thịt chúng sinh?
Cho nên hôm
nay Thầy dạy cho quý Phật tử biết: Cố gắng một tháng Thọ Bát Quan Trai, giữ gìn
tám giới, khởi lòng thương yêu, không ăn thịt chúng sinh. Ăn tương, dưa, rau cải
và cơm để sống trong ngày hôm ấy.
Rồi tu tập,
ngồi giữ tâm thanh thản, an lạc, vô sự. Có niệm gì trong tâm khởi thì nhắc: "Các
pháp vô thường. Niệm này do tham, sân, si mà có. Nên buông xuống đi, đừng chấp
nó".
Và đồng thời
tác ý như vậy, rồi nhắc: “Tâm thanh thản, an lạc, vô sự”. Rồi để
tâm thanh thản, an lạc, vô sự. Một ngày tu tập được mười phút, hai mươi phút,
ba mươi phút. Ngày nào cũng tập luyện được như vậy hết. Cho đến một lúc tâm
chúng ta thanh thản, an lạc, vô sự.
(16:57) Nhất
là những lúc bị bệnh đau thì cố gắng giữ gìn tâm thanh thản, an lạc, vô sự.
Thân có đau thì quý Phật tử nên nhớ: dùng cánh tay mà đẩy lui bệnh.
Ví dụ, quý vị
nhức cái đầu, hoặc đau cái bụng thì tác ý: "Cảm thọ là vô thường,
cái đầu đau này không được đau nữa. An tịnh thân hành tôi biết tôi đưa tay
ra", quý vị chú ý trong cánh tay đưa ra. "An tịnh thân
hành tôi biết tôi đưa tay vô", các vị đưa vô. "An tịnh
thân hành tôi biết tôi đưa tay ra", rồi đưa ra. "An tịnh
thân hành tôi biết tôi đưa tay vô", các vị đưa vô.
Và cứ tập
trung trong cánh tay đưa ra đưa vô, cái đầu đau sẽ hết, quý vị. Đừng chú ý trên
sự đau, mà chú ý cái bàn tay đưa ra, đưa vô. Tay này đưa ra năm lần, đến tay
này đưa ra năm lần.
Quý vị cố gắng
tập, các cụ cố gắng tập. Tập để cứu mình không còn bệnh khổ nơi thân. Đó là
phương pháp làm chủ bệnh. Hãy cố gắng tập. Rồi có dịp Thầy về Hà Nội, Thầy sẽ
hướng dẫn các cụ nhiều hơn.
Phật pháp vi
diệu, làm chủ bốn sự đau khổ: sinh, già, bệnh, chết. Hôm nay các cụ chờ đợi Thầy,
nhưng Thầy rất bận nhiều việc, từ sáng sớm đến giờ ghé biết bao nhiêu nơi, thăm
quý Phật tử và căn dặn, nhắc nhở.
(18:50) Ở
đây các cụ nên thành lập tổ Thọ Bát Quan Trai. Các cụ một số người như thế này,
cố gắng một ngày nào trong một tháng họp lại, rồi chia ra mỗi người một nơi. Đến
trước bàn thờ Phật chắp tay lên: "Hôm nay con xin thọ tám giới mà
Phật đã dạy. Con nguyện suốt ngày hôm nay giữ gìn trọn vẹn, không hề vi phạm!" Mấy
con đảnh lễ Phật ba lạy, rồi chia ra mỗi người một nơi để tu tập.
Ngồi tu tập
như Thầy dạy: Nếu có buồn ngủ, nếu ngồi yên mà buồn ngủ thì đứng dậy đi kinh
hành, đi tới, đi lui, đi tới đi lui.
Khi đi thì
nhắc: "Tôi đi kinh hành tôi biết tôi đi kinh hành!" -
và đi thì cảm nhận bước đi mình: một, hai, ba, bốn, năm, cho đến mười bước, hai
mươi bước. Rồi đứng lại, nhắc: "Tôi đi kinh hành tôi biết tôi đi
kinh hành!" - rồi cảm nhận bước đi: một, hai, ba, bốn, năm, sáu,
bẩy, cho đến mười bước hoặc hai mươi bước. Rồi đứng lại tác ý một lần, để tiếp
tục tâm mình an trú trong bước đi, làm cho tâm không còn buồn ngủ nữa, làm cho
tâm hết hôn trầm, thuỳ miên.
Các cụ nhớ cố
gắng tu tập. Không ai đi trên con đường đó cho mình mà chính phải mình đi trên
con đường đó. Hãy nỗ lực tu tập để cứu mình!
Tuổi đời sắp
hết, tiếp tục tái sinh luân hồi thành đứa bé trong bụng mẹ, thành đứa bé nằm
nôi rất khổ đau. Rồi lớn lên, khổ đau nữa. Rồi có đôi, có vợ, có chồng, có con
cái, rồi lại khổ đau nữa. Cho đến bây giờ sắp sửa chết cũng còn khổ đau, chưa hề
chấm dứt.
Muốn thoát
ra mọi sự đau khổ này, các cụ nhớ phải cố gắng Thọ Bát Quan Trai. Buồn ngủ đi
kinh hành, tỉnh táo thì ngồi giữ tâm thanh thản, an lạc, vô sự.
Có những niệm
thương, niệm ghét, niệm giận, niệm hờn, niệm phiền não thì mau mau tác ý:
(21:18) "Tất
cả các pháp đều vô thường. Tất cả các pháp là nhân quả, không có gì là ta, là của
ta, là bản ngã của ta. Hãy buông xuống! Tâm phải thanh thản, an lạc, vô sự!” Rồi giữ tâm thanh thản, an lạc, vô
sự. Một lúc nữa, có một niệm khởi ra, tác ý lại, đuổi niệm đó. Rồi giữ tâm
thanh thản, an lạc, vô sự.
Cứ ngày ngày
chuyên cần tập luyện. Đến một ngày nào đó tâm thanh thản, an lạc, vô sự hoàn
toàn. Khi các cụ ra đi, chỉ cần nhắc: "Hơi thở tịnh chỉ, ngưng, cơ
thể này không được đau bệnh nữa.” Từ đó, cơ thể nằm im lìm, hơi thở dừng
lại, ra đi trong an ổn, tự tại, không có đau khổ.
Nhớ kỹ lời
Thầy dạy, ngày mai có duyên Thầy còn về đây thăm. Mặc dù đến đây xa xôi, nhưng
Thầy không bỏ quý Phật tử, vì tội mấy con, muốn tu theo Phật mà không có người
hướng dẫn.
Mặc dù ở đây
không nhiều, nhưng cũng nói nên lòng tha thiết của mấy con. Đón Thầy từ ngoài
kia, để dẫn đường vào đây. Sự thật ra nếu không có người hướng dẫn đường, chắc
Thầy không biết đường vào đây, một nơi xa xôi như thế này, khó khăn vô cùng!
Nhưng do tâm
thành, lòng ước nguyện của mấy con, ước ao của mấy con, đã từng muốn hướng về Đức
Phật, nên hôm nay muốn gặp Thầy, hôm nay mới được Thầy hướng dẫn lần đầu. Từ
lâu mấy con được nghe Thầy, nhưng đâu biết Thầy như thế nào, hôm nay có duyên gặp
Thầy, phải nghe lời Thầy.
Ngày nào đó,
Thầy xin phép được thành lập Trung tâm An dưỡng Từ thiện. Các con sẽ đến lớp học,
học đạo đức làm người. Thầy dạy cho mấy con cách thức sống, sống để làm người
không làm khổ mình, khổ người. Chừng đó hãy học.
Còn bây giờ
tu để cho tâm thanh thản, an lạc, vô sự. Tất cả các ác pháp, các cảm thọ, bệnh
đau trên thân được đẩy lui, giúp cho các con bình an, không đau khổ. Nhớ giữ
tám giới cho nghiêm chỉnh. Khi nào bệnh đau nơi thân, phải cố gắng giữ gìn giới
nghiêm chỉnh, nhờ giới luật mà chuyển các nghiệp ác trên thân đau khổ.
Nhớ kỹ những
lời Thầy dạy thì hiệu quả vô cùng, lợi ích vô cùng, đem lại đời sống bình an
cho các cụ, các bác. Cố gắng nghe lời Thầy.
Bây giờ tối
rồi, Thầy xin phép các cụ, các bác Thầy về. Ngày mai Thầy còn làm công việc nữa.
Các cụ, các bác có ai nói gì không, có thưa hỏi gì không, các con?

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét