82- TRỞ THÀNH NGƯỜI CÓ ĐẠO ĐỨC NHỜ HỌC
HỎI VÀ RÈN LUYỆN
(0:00) Trưởng lão: … Thì
có xin phép, nhà nước cho phép được 2 cái tập sách Đạo Đức Làm Người. Xin rồi,
mà Thầy đi từ trong Nam ra tới Trung là nó hết rồi, tới Hải Phòng là mấy cuốn
đạo đức vẫn còn, tới Hà Nội thì không còn cuốn nào hết.
Phật tử: Dạ,
không sao ạ!
(00:20) Trưởng
lão: Rồi Thầy trong đó ít hôm sẽ gởi ra ngoài này mấy con.
Mà mấy
con ráng học đạo đức, mình có học đạo đức mình mới không làm khổ mình, khổ
người. Còn mình không học thì mình không có biết đâu. Chẳng hạn như người ta
nói một lời nói nặng làm cho mình tức giận, nhưng mình học đạo đức thì mình
không có giận. Nó hay vậy!
Tại vì,
mình hiểu đó, cho nên mình thương cái người mà người ta nói nặng mình. Bởi vì
người ta nói nặng mình tức là người ta giận mình, người ta giận là người ta
đang đau khổ.
Mà người
ta nói nặng, người ta chửi mình hay mạ lỵ mình đó là người ta đang gieo nhân
ác, người ta nói điều ác, cho nên người ta sẽ thọ lấy quả khổ. Mình hiểu vậy đó
thì mình thương họ, cho nên mình không có giận là vì mình biết thương người đó.
Đó là cái
sự tu tập của đạo Phật là vậy! Lấy cái sự hiểu biết, cái tri kiến của mình mà
mình hoá giải được tâm mình, mà mình biến họ trở thành một người bạn tốt mình
không còn ghét họ. Đó là cái lối học đạo đức sống không làm khổ mình, khổ
người. Mà mình không học thì mình không hiểu đâu.
(01:31) Cho nên ngay vừa rồi ở miền Nam, Thầy
có mở lớp học Chánh Kiến. Chánh Kiến tức là mình học hiểu biết những điều chơn
chánh để không làm khổ mình, khổ người tức là học đạo đức đó.
Thầy mở
được 4 tháng. Tới lớp Chánh Tư Duy thì Thầy nghỉ, để Thầy đi thăm mấy con. Thầy
nghe ngoài này các nhóm Phật tử lộn xộn lắm, chia manh, chia mún ra.
Ví dụ như
bây giờ mấy con ở đây là chung với nhau vậy, mấy con cố gắng học đạo đức rồi
mấy con thành lập thành một cái nhóm học đạo đức, rồi chúng ta đoàn kết trong
các nhóm thì tốt nhất. Nó đẹp hơn. Chứ bây giờ nhóm này mà hợp lại nhóm kia nó
xa quá mấy con. Nó gần gũi, mình trao đổi với nhau. Học đạo đức là phải có sự
trao đổi với nhau, để mình đưa đi đến cái chỗ hoàn toàn mình thật sự đạo đức.
(02:26) Bởi vì đạo đức của đạo Phật dạy mình
làm chủ được cái tâm. Người ta chửi mình mà mình không giận, thấy một vật gì
tốt đẹp mình không ham, mình biết đó là các pháp đều vô thường bởi vì mình học
rồi, có vật gì mà nó thường hằng đâu?
Cũng như
bây giờ mình có nhà cửa thế này, mình chết rồi mình có mang theo không? Thậm
chí như thân của mình cũng vô thường mình đâu có giữ được nó, cho nên mình
không tiếc.
Nhưng
mình cần lao, mình siêng năng mình làm để mình nuôi mình mà còn giúp cho những
người bất hạnh. Chứ không phải là mình theo đạo Phật là mình lười biếng, nói
bây giờ, thân vô thường, các pháp vô thường, thôi không làm gì hết. Cái đó là
không đúng!
Cho nên
vì vậy, mà phải học cho đúng các cái lớp học. Ví dụ như bây giờ thì mấy con nói
ra một lời nói thì mấy con chưa có suy nghĩ, đó là nói theo thế gian, cho nên
lời nói mình nó đụng chạm người khác người ta buồn. Cho nên khi đó mình phải
học lớp Chánh Ngữ đó, để khi mình nói mình suy nghĩ trước khi mình nói, và người
ta rèn luyện, người ta hướng dẫn cho mình mình tập nói. Mình nói cái lời nói ôn
tồn, nhã nhặn làm cho ai thấy cũng thương mến.
Đó! Chứ
mình không học thì thói quen mình, nghe tức giận cái mình nói đại à, mình nói
đại mình không có kiểm soát được cái lời nói làm cho mình khổ mà người khác
khổ. Đó thành ra mình phải học những cái lời nói.
Rồi mình
học những cái oai nghi tế hạnh đi, đứng, nằm, ngồi. Nhiều khi cái thói quen của
mình, cho nên cái hành động của mình ngó, háy, liếc người ta, người ta cũng
ghét. Đó, thành ra mình phải học, học rồi mình tập luyện, thành ra mình có
những hành động rất là nhẹ nhàng, êm dịu. Đó là mình học.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét